25.
Ta ở Chung Sơn 50 năm, tâm hỏa cũng đã thiêu ta được 50 năm.
Chúc Âm thỉnh thoảng sẽ thay đổi biện pháp làm ta vui vẻ, hắn chọc ta ta liền cười, nhưng hắn vẫn thường xuyên hỏi ta rằng: “Vì sao ngươi ngày càng ủ rũ vậy?”
Ta sờ sờ giữa mày, lại sờ sờ ngực.
Ta khó hiểu nói: “Tâm ta loạn lắm, có một đốm lửa nhỏ đang thiêu đốt nó.”
Chúc Âm không nói lời nào, cùng ta ngồi tĩnh tọa trên đỉnh núi vào ban đêm, trong núi có hoa cỏ tản ra ánh sáng lấp lánh, giống như hồi ta còn nằm ở trên giường của Trường Nhạc cung, cách màn trướng ngắm những ngôi sao ở trên cao vậy, khi đó Cảnh Tố chỉ cần nhẹ phẩy tay một cái là sẽ có ngôi sao kéo theo một cái đuôi dài nhanh chóng xẹt qua, những lúc như thế, ta thường rất vui vẻ mà bật cười thành tiếng.
Ta ngồi ở dưới nhìn lên bầu trời xa xăm, Nguyệt Cung ở chỗ đám mây cao cao đó.
Ta nói với Chúc Âm: “Hằng Nga tiên tử biết múa, còn biết ủ rượu hoa quế nữa, uống vào vô cùng thơm ngọt luôn.”
Khi còn bé, ta từng trộm uống rượu trong cái ly của Cảnh Tố, say tới bất tỉnh nhân sự, Cảnh Tố sốt ruột vỗ vỗ mặt ta, ta ngại y phiền, y vừa giơ tay định vỗ tiếp thì ta đã đá một chân qua đó.
Y lại ôm ta tới chỗ lão quân đan muốn một viên đan dược, ta hoảng hốt nhớ rõ khi đó lão quân đan luống cuống tay chân tìm bình đan dược cho ta, ngay cả phất trần rơi trên mặt đất cũng quên nhặt.
Ta ở trong ngực Cảnh Tố cười nắc nẻ như được mùa, Cảnh Tố lại tức giận trừng ta một cái, lại sờ mặt ta, sau khi ta tinh rượu thì y lại cấm không cho ta uống rượu nữa.
Chúc Âm mỉm cười nghe ta nói về những chuyện khi ta còn ở trên Thiên Đình.
Hắn hỏi ta: “Ngươi thích mấy vị tiên tử đó sao?”
Ta gật đầu.
Hắn lại hỏi: “Ngươi thích lão quân đan à?”
Ta lại gật đầu.
Ta thích tiên tử và những vị thần trên bầu trời, thích ngôi sao, thích rượu hoa quế của Nguyệt Cung, còn thích cả thỏ ngọc và chó ba mắt nữa.
Chúc Âm hỏi: “Vậy ngươi thích ta không?”
Ta vẫn là gật đầu.
Hắn lại cười nói: “Vậy ngươi thích Cảnh Tố chứ?”
Tâm ta nóng lên, tâm hỏa cháy hừng hực, ta dừng một lúc lâu mới gật đầu.
Ta thích Cảnh Tố, thích hết tất cả mọi thứ của y.
Ta thích Cảnh Tố đưa ta đi làm quen với các vị thần, thích Cảnh Tố ngồi ngắm sao cùng ta, thích ly rượu của y, thích y ôm ta đi xem thỏ ngọc, đi xem chó ba mắt.
Ta nghĩ tới đây liền khóc rồi, nắm lấy long giác của Cảnh Tố đang đeo trước ngực, nhẹ nhàng gọi y: “Cảnh Tố...”
Ta rất nhớ Cảnh Tố.
Đột nhiên, trong thiên địa hoa quang bỗng hiện ra ánh sáng.
Ta thấy trên trời hiện ra một con đường thật dài giữa không trung, tiếng gầm từ đâu đột nhiên vang lên: “Chúc Âm!”
Chúc Âm đau khổ giơ hai tay lên, bất đắc dĩ nói: “Ta không có làm cái gì mà!
Ta thấy người ở bên trong đi ra, mặt đầy ưu sắc nhìn ta.
Ta ấm ức vươn tay về phía y: “Cảnh Tố!”
26.
Ta đã 50 năm không gặp Cảnh Tố rồi, cũng có nghĩa là ở trên Thiên Đình đã trôi qua 500 năm.
Cảnh Tố cưỡi mây đáp xuống, duỗi tay muốn xoa đầu ta nhưng rồi lại rụt trở về.
Y khoanh tay trừng Chúc Âm, Chúc Âm nói: “Ta đã làm cái gì đâu, tiểu công chúa nhà ngươi là nhớ ngươi tới phát khóc đó chứ.”
Cảnh Tố lại nhìn ta.
Ta ấm ức tủi thân hít cái mũi.
Ta vốn định xin lỗi y, nói ta không nên giận dỗi với y, nhưng vừa mở miệng thì lại là: “Ta không muốn ngươi ở cùng Phù Phong.”
Mày y giật giật.
Ta lại nói: “Ta không muốn ngươi nói chuyện với nàng, không muốn ngươi chơi cờ cùng nàng.”
Y trầm mặt không nói.
Chúc Âm nắm tay đưa lên bên miệng ho khan một tiếng: “Bệ hạ, tiểu thần tuy là cũng không có muốn lắm, nhưng có cần thần tránh đi không nhỉ?”
Y gật đầu một cái.
Chúc Âm liền nhanh chóng biến mất.
Lúc này y mới ôn nhu hỏi ta: “Ly Ly là vì chuyện này nên mới tức giận với ta?”
Ta gật đầu.
Thần sắc y rất bất đắc dĩ, nhìn ta, giống như đang suy tư, châm chước một lúc, sau đó nói với ta: “Ta được Thiên Tôn nuôi lớn, từ sau khi thần lực của Thiên Tôn hóa thành vạn vật dưới nhân gian, ta liền phải một mình gánh vác trách nhiệm bảo vệ chúng sinh.”
Ngữ khí y có phần cô đơn.
“Trước kia là thời điểm chiến loạn không ngừng, Tam giới không có lấy một ngày an bình, bổn tọa không có ngày nào là không phải tham chiến. Khi đó những người sóng vai chiến đấu cùng ta hiện giờ cũng chỉ còn lại có Chúc Âm và Phù Phong.”
Y hỏi ta, “Ly Ly, ta có thể hoàn toàn không để ý tới Phù Phong sao?”
Ta lắc đầu.
Nhưng ta tủi thân.
Ta nói: “Nàng muốn gả cho ngươi.”
Cảnh Tố bật cười, duỗi tay xoa đầu ta, “Sẽ không đâu, sẽ không có loại quan hệ này, ngươi yên tâm...”
Tay y bỗng ngừng một chút.
Ta thấy thần sắc y bỗng nhiên ngẩn ra. Ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt như này của y bao giờ.
Y nhìn chằm chằm vào hai mắt ta, mặt chậm rãi đỏ lên.
Ta cũng không biết y nghĩ cái gì nữa.
Ta hít hít cái mũi, nói: “Cảnh Tố, ta muốn ngươi ôm một cái.”
Y vẫn chần chờ nhìn ta, một lúc sau mới gật đầu, nói: “Được.”
Cảnh Tố ôm ta vào lòng, ta có chút tham lam hít thở ngửi lấy mùi hương của y. Ta nghe được tiếng y cười khẽ.
Y nói: “Ly Ly, ta không phải là người hiểu hết mọi chuyện, ta từng tạo ra 10 mặt trời che khuất bầu trời, kết quả là dân chúng lầm than, vì vậy Hậu Nghệ mới ra đời bắn rơi 9 mặt trời còn lại.”
“Ta có địa vị vô thượng, thần thông quảng đại, nhưng ta không phải người cái gì cũng biết, thật sự có rất nhiều thứ ta phải cẩn thận suy xét, ta sợ bản thân sẽ phạm sai lầm. Ly Ly, ta cần thời gian suy nghĩ.”
Ta không biết y muốn suy nghĩ cái gì.
Nhưng ta ngửa đầu lên ở trong lòng y, gật đầu nói: “Được.”
27.
Ta theo Cảnh Tố trở lại Thiên Đình.
Ngày ngày đều trôi qua thực vui vẻ.
Ta không biết Cảnh Tố cần suy nghĩ bao lâu, nhưng y muốn, ta liền cho y thời gian suy nghĩ.
Lúc Cảnh Tố bận rộn, ta sẽ không đi quấy rầy y, tự mình đi dạo xung quanh Thiên Đình.
Ở Thiên Môn, ta gặp được Phù Phong.
Phù Phong đang muốn rời khỏi đây.
Ánh mắt nàng nhìn ta rất bình đạm, ta có chút áy náy, ta hỏi nàng: “Sao ngươi lại phải đi?”
Nàng mỉm cười nói: “Có khi tới càng gần, khoảng cách sẽ càng xa.”
Ta không hiểu lắm.
Nàng liền nói: “Chi hy vọng ngươi mãi mãi đừng hiểu.”
Phù Phong hóa thành thanh loan*, không biết bay về nơi nào.
*Thanh loan là chim xanh
Hoa quế ở Nguyệt Cung đang là mùa nở rộ nhất, ta đi tìm Hằng Nga tiên tử cùng ủ rượu. Ta nói với Cảnh Tố, giờ ta lớn rồi, ta có thể uống rượu.
Cảnh Tố không có cách nào với ta, chỉ đành dặn dò, “Chỉ được uống vừa phải, không được ham mê nó.”
Ta hưng phấn gật đầu.
Lúc ta tới Nguyệt Cung, Hằng Nga tiên tử đang khiêu vũ.
Nàng nhảy tới say mê, ta không đành lòng quấy rầy, liền cùng với thỏ ngọc ngồi dưới tàng cây uống rượu.
Tho ngọc rót đầy một ly cho ta, lại tự rót cho mình một ly, ta hỏi nó: “Hằng Nga tỷ tỷ sao lại không vui thế?”
Thỏ ngọc nhấp một ngụm rượu, thâm trầm nói: “Nàng đang nhớ Hậu Nghệ.”
Ta hỏi: “Hậu Nghệ là ai?”
Thỏ ngọc: “Là trượng phu của nàng.”
Ta lại hỏi: “Trượng phu là cái gì?”
Thỏ ngọc: “Chính là người ngươi yêu đó.”
Ta lại hỏi: “Yêu là cái gì?”
Thỏ ngọc đưa tay đặt lên bộ lông xù trước ngực của nó, nhắm mắt lại, thâm tình nói: “Yêu ~ chính là trái tim rung động, yêu chính là thích. Yêu là khi không gặp thì sẽ thấy nhớ mong cả đêm lẫn ngày, khi gặp được rồi thì sẽ không rời được mắt. Yêu là có thể trả giá hết thảy cũng muốn được triền miên với người đó. Yêu là, khắc cốt ghi tâm, tưởng, nhớ.”
Nó vươn một cái móng vuốt, nhắm hai mắt say mê thật lâu trong tưởng tượng của bản thân.
Ta suy nghĩ thật lâu.
Đột nhiên đứng lên.
Ta nói: “Ta hiểu rồi! Ta đối với Cảnh Tố chính là yêu, Cảnh Tố là người ta yêu thương, y chính là trượng phu của ta!”
Thỏ ngọc rũ tai xuống, che miệng kịch liệt ho khan.
“Này này này, ta chưa nghe được thiên cơ gì đâu nhá... ta chưa nghe được cái gì hết...”
28.
Cảnh Tố nói đúng, không thể mê rượu được.
Sau khi cùng thỏ ngọc uống hết một bầu rượu, ta say khướt ngất lên ngất xuống. Cả người ta nóng lên, sắc mặt đỏ bừng, trái tim còn đập thình thịch không dứt.
Trong cơn say mê mang không dứt, ta nhớ tới Cảnh Tố, nhưng không dám đi gặp y. Ta sợ y nhìn thấy ta say như thế này sẽ mắng ta.
Ta cái gì cũng không muốn làm, nằm bò trên bàn ngọc, mặt dán vào mặt đá lạnh lẽo, liên tục viết tên Cảnh Tố lên bàn.
Ráng Hồng lo lắng cho ta, nhìn ta mềm oặt nằm ở đó, nói: “Rượu này tác dụng chậm cũng quá lớn rồi, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hết chứ.”
Ta quyết định đi tìm lão quân đan.
Ta nói với lão: “Ta lại uống rượu rồi, muốn một viên dược giải rượu.”
Lão quân mở một mắt nhắm một mắt nhàn nhạt nhìn ta, lão nhân cười ý tứ sâu xa, lắc lắc đầu nói: “Điện hạ say không phải là rượu, uống dược giải rượu làm gì chứ.”
Ta tức giận, lão nhân này lại nói huơu nói vượn cái gì vậy.
Ta híp mắt nhìn giá để dược của lão.
Nhìn đủ loại chai lọ vại bình, ánh mắt tò mò đi tới.
Lão lại vẫy phất trần, nói: “Đan dược không thể ăn bậy.”
Ta nói: “Vậy có cái gì ăn được?”
Lão quân đưa cho ta một viên thanh tâm đan.
Ta hỏi: “Thanh tâm đan là thanh cái gì?”
Lão nhân nói: “Thanh trừ thất tình lục dục.”
Ta không biết như thế nào là thất tình lục dục, ta nuốt viên đan vào, cảm nhận được từ trong ra ngoài có hơi lạnh đang du tẩu.
Vào lúc này, ta lại nghĩ tới Cảnh Tố, nghĩ tới mức trong lòng trống rỗng.
Ta ngồi ở trên biển mây của Cửu Trọng Thiên, Cảnh Tố cưỡi mây đi qua, muốn đi Tam Trọng Thiên trước, tiếp kiến những vị Địa Tiên.
Ta nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của y, trái tim lại bắt đầu nóng lên.
Dược của lão quân đan càng ngày càng tệ rồi.
Ta nhịn lại cơn say nóng bỏng trong ngực, thở dài, ẩn mình trong biển mây.
29.
Ta đi khắp thiên trường địa cửu để tìm kiếm thuốc giải rượu.
Ta đi hỏi Hằng Nga, nàng lại ôm thỏ ngọc ôn nhu nhìn ta một hồi lâu, bên miệng cong lên thành ý cười, nói: “Ta không có dược nào có thể giải được rượu, trái tim của ngươi sẽ nói cho ngươi biết, ai mới là dược của ngươi.”
Ta đi hỏi Nguyệt Lão, làm lão tỉnh giấc ngủ, lão nói: “Ôi điện hạ ơi, không phải lão nhân không giúp người, mà chuyện ở trên trời, lão nhân cũng không thể giúp được gì cả.”
Ta đi hỏi chó ba mắt, con chó đem móng vuốt phủ lên mu bàn tay ta, nói: “Huynh đệ, người khôn ngoan thì tốt nhất là đừng nên rơi vào bể tình, đừng theo đuổi một cục xương làm gì cả.”
Ta thậm chí còn ngàn dặm truyền âm tới Chung Sơn để hỏi Chúc Âm, Chúc Âm lười biếng cười thành tiếng, hắn nói: “Nếu là người khác thì ta thật sự có thể giúp ngươi trói lại. Nhưng ta đánh không lại hắn, hay là ngươi nhịn một chút đi, hoặc là chờ thêm một chút, hay thôi đổi luôn người khác đi?”
Ta không thu hoạch được gì, mờ mịt nằm trong ngân hà, để ánh sáng lành lạnh từ các vì sao làm tâm ta bình ổn lại.
Cảnh Tố một thân bạch y đáp ánh sao đi tới.
Y ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi, “Sao Ly Ly lại ở đây?”
Ta ngồi dậy, cúi đầu, trầm mặc không nói.
Y vô cùng lo lẳng hỏi ta, “Sao gần đây Ly Ly lại trốn tránh ta?”
Tâm ta nóng lên như lửa đốt, há miệng hít sâu mấy hơi, nhìn vào mắt y nói: “Cảnh Tố, ta yêu chàng, yêu thật sự nhiều luôn.”
Cảnh Tố thật lâu không nói, ánh sao chiếu lên người y làm ta không dám nhìn thẳng vào sườn mặt duyên dáng của y, không dám nhìn ánh mắt lúc sáng lúc tối của y, y giống như một giấc mộng mỹ lệ, dụ dỗ ta say mê vậy.
Ta sợ chỉ cần động một chút thôi là giấc mộng sẽ tan vỡ.
Một lát sau Cảnh Tố mới duỗi tay tới vuốt ve mái tóc của ta, y nói: “Ỷ lại có khi sẽ bị nhầm tưởng thành yêu, dục vọng chiếm hữu cũng vậy, ta hy vọng trước khi nàng nói những lời yêu này, phai phân rõ được là tâm động hay là do ỷ lại.”
Y thấp giọng thở dài, “Giống như ta, cũng muốn phân biệt rõ, là dục vọng chiếm hữu, hay là thích.”
30.
Ta mê mang nhìn Cảnh Tố.
Cảnh Tố chỉ ôn nhu nói: “Thế giới thần tiên nhàm chán lại lâu dài, Ly Ly, có rất nhiều chuyện nàng vẫn không thể hiểu được.”
Ta có rất nhiều chuyện chưa hiểu, cho nên Cảnh Tố liền mang ta xuống hạ giới để rèn luyện.
Y đưa ta tới Tam Sơn Ngũ Nhạc, chúng ta trôi qua bốn mùa biến đổi, xem thảo mộc hết khô rồi lại mọc, y còn nói với ta, núi sẽ thành đá, đá sẽ thành cát bụi, bụi sẽ trở về với núi.
Y còn đưa ta xuống đáy biển chín vạn dặm, ta ở trong bóng đêm rét lạnh run bần bật, Cảnh Tố liền ôm ta vào trong lòng, nói: “Ly Ly phải nhìn cho kỹ, đây là Long tộc, nơi ta sinh ra lúc ban đầu, ta, phụ quân của nàng, đều từng trưởng thành ở chỗ này.”
Lúc này ta mới chịu nhìn xuống đáy biển nơi được linh lực của y chiếu sáng tới, ta không nghĩ rằng, trong bóng tối lại là cảnh đẹp rộng lớn vô vàn như vậy.
Nhưng ta vẫn thích nhân gian hơn.
Lúc ở trên Thiên Đình, các thần tiên thường nói nhân gian là hồng trần tục thế, nhưng ta lại thích cái tục thế mông lung mà phức tạp đó.
Chúng ta dỡ xuống thần lực, giống như hai nhân loại bình thường, du tẩu hết 10 năm ở nhân gian.
Cảnh Tố đưa ta đi xem hoa liễu ở Giang Nam, cũng đưa ta đi xem gió cát ở Tây Bắc. Ta nhìn thấy rất nhiều chuyện buồn vui, sinh lão bệnh tử ở nhân gian, nhưng dù người phàm có cười hay là khóc, thần sắc của Cảnh Tố vẫn đạm bạc xa xôi như trước.
Có lúc ta hỏi y: “Vì sao không sử dụng thần lực giúp họ?”
Cảnh Tố lại nói: “Thiên Đạo vị tha, nhưng không thể vì thương hại mà can thiệp vào quy luật cuộc sống, nếu không sẽ làm nhân loại mất đi động lực tiến về phía trước.”
Y nói thiên trường địa cửu, thực tế là thiên không trường mà địa cũng không cửu*, chỉ có sinh mệnh không ngừng vươn lên, luân hồi và sinh sản mới là chân chính vĩnh cửu.
*Thiên trường địa cửu: Trời đất tồn tại mãi mãi
Ta có cái hiểu có cái không, nhưng ta vẫn tin tưởng Cảnh Tố.
Ta rất thích Cảnh Tố của nhân gian.
Cảnh Tố của nhân gian cũng biết mệt, cũng sẽ ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, lúc đó ta sẽ chống cằm ngắm y, y cũng hoàn toàn không chú ý tới.
Mưa gió nhân gian đều rất dã man, gió cuồng loạn thổi bay tóc của Cảnh Tố, mưa dám xối ướt đẫm y phục của y, chúng ta cứ thế đứng ở dưới mái hiên tránh mưa.
Nước này là từ trên trời rơi xuống, trước kia chúng ở dưới chân chúng ta, giờ đây lại rơi từ trên xuống đầu chúng ta, ta cảm thấy rất thú vị.
Cảnh Tố ngắm mưa, ta thì ngắm Cảnh Tố.
Ta nhớ tới trước kia từng ở trong cung Nguyệt Lão rình coi nhân duyên.
Ta liền nói với Cảnh Tố: “Mưa lớn quá.”
Cảnh Tố duỗi tay đón mưa, cười rộ lên nói: “Ừ, mưa lớn thật.”
Ta âm thầm để ý tới tay cua mình và tay của Cảnh Tố.
Ta hy vọng lão già Nguyệt Lão kia có thể thức giấc đúng lúc một tý