37.
Đồ Lê nghe tiếng thì hơi giật mình, đánh giá ta từ trên xuống dưới, bỗng dưng trợn to hai mắt.
Hốc mắt ta nóng lên, gật đầu với hắn, đúng vậy, đã mấy trăm năm không gặp rồi.
Ta còn nhớ khi còn bẽ, ta và hắn giả trang xuống nhân gian cưỡi trâu, ta là mục đồng, hắn là trâu. Ta cưỡi ở trên lưng hắn, làm cho hoa viên thành một mảnh hỗn độn, mẫu hậu tức giận, hung hăng dạy dỗ ta rất lâu, phụ quân cũng vì thế mà đánh hắn một trận.
Ta còn nhớ rõ năm Ma tộc phản loại, hắn chở ta chạy ra khỏi Vương Thành, một đường tránh né phản quân, ta nắm lấy sừng của hắn, nằm ở trên lưng hắn, đi cả một đường vẫn không ngừng cười, nhưng lại chưa từng để ý tới, cả người hắn đều là máu tươi, một đường chạy vẫn không ngừng chảy ra.
A, Đồ Lê, chính là bạn thân trung thành nhất của ta.
Bạn thân nhìn dáng vẻ đoan trang của ta một lúc lâu, khóe miệng run run, rốt cuộc cũng không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười há há.
Hắn nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nhưng cũng vô cùng kiêu ngạo chống nạnh: “Khụ, ta nổi tiếng tới vậy hả? Một tiểu tiên tử của Thiên Giới mà cũng nhận ra ta sao, thấy ta còn kích động muốn khóc! Há há há há há!”
Ta xoay người bình tĩnh nói với Chúc Âm: “Động thủ đi, không cần nể mặt ta đâu.”
Chúc Âm cười đến co giật.
Qua một lúc chần chờ, khiếp sợ rồi lại kích động, tên ngốc Đồ Lê kia rốt cuộc cũng nhận ra ta.
Hắn quỳ gối xuống trước mặt ta, gào lên: “Tôn Thượng!”
Chư ma sửng sốt, sôi nổi quỳ xuống trước mặt ta, cũng gào lên theo: “Tôn Thượng!”
Ta nhìn thấy đám người xúc động khóc rống lên, lại cảm khái một lần nữa.
Đồ Lê và con dân Ma tộc, muốn đón ta trở về vương thành.
Ta nhất thời có chút do dự.
Chúc Âm nhàn nhạt nhìn ta, nói: “Hiện tại bệ hạ không có cách nào phân thân, ta sẽ không thả ngươi đi đâu.”
Ta lại thở dài một hơi.
Đồ Lê lại phun khí từ cái mũi trâu: “Ngươi nói không thả thì không thả à, ngươi là cái thứ gì!”
Chúc Âm lạnh lùng liếc hắn, mười vạn tiên gia Chung Sơn động tác nhất trí cùng giơ pháp khí ra.
Đồ Lê nói: “Ta chỉ tò mò thôi mừ.”
Ta nhìn các con dân của mình, ánh mắt của cả đám đều hàm chứa kích động lại chờ mong, lại quay sang nhìn Chúc Âm, ta nói: “Ta là Ma Tôn, ta nên trở về.”
Chúc Âm nói: “Ngươi là người bệ hạ tự tay mang về, là đi hay ở, ít nhất cũng phải gặp mặt nói với hắn.”
Ta gật đầu.
Sau đó mang theo con dân, tạm thời tránh ở U Minh bên dưới.
Đồ Lê kể cho ta nghe nội chính Ma tộc mấy trăm năm qua.
Hắn nói từ sau khi Tôn Thượng cũ bị Thần diệt, Ma tộc tứ tán năm phần, mỗi ngày hắn đều phải chinh chiến tứ phương, thu phục cố thổ, thu phục cố tâm, hắn còn phải huấn luyện ma quân, tu sửa vương thành, bởi vậy mới tới đón ta muộn như vậy.
Trong lòng ta vô cùng áy náy và thương cảm, nói với hắn: “Ngươi vất vả rồi.”
Nước mắt hắn chảy ra như suối phun, khóc không thành tiếng nói với ta: “Tôn Thượng lưu lạc bên ngoài, là do thuộc hạ vô năng!”
38.
Ta không biết nên nói thế nào với Đồ Lê.
Ta thực sự không muốn trở lại vương thành.
Trong lòng ta có vướng bận, vẫn không thể giải quyết, ngày ngày ở U Minh nôn nóng chờ đợi Cảnh Tố.
Bên trong U Minh có dục niệm rất rõ ràng. Lúc ánh mắt Chúc Âm chiếu xuống, ma và yêu đều sẽ lâm vào ngủ say, lúc này ta sẽ một mình ngồi trên nóc nhà, nhìn những giấc mơ của bọn họ.
Đồ Lê thường xuyên mơ thấy bản thân còn là một con trâu nhỏ non nớt, nằm ở bên chân phụ quân của ta, phụ quân của ta áo đen uốn lượn ngồi trên vương tọa, bên miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, duỗi tay chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu hắn.
Ta còn nhìn thấy giấc mộng của một ma quân dưới trướng mình, trong mộng nàng chỉ là một con bướm tinh nho nhỏ, khoác sa mỏng, búi tóc hai bên, dầm mưa lẻn vào một gian phòng trúc, nhiệt tình rình xem nam tử đang đọc sách ở bên trong, nam tử kia phát hiện ra nàng, liền ôm lấy cơ thể ướt đẫm của nàng vào trong ngực, làm ra những chuyện phi lễ kia.
Ta tò mò trừng lớn đôi mắt.
Sau khi nàng tỉnh lại, ta liền hỏi nàng: “Nam tử kia là người ở đâu vậy?”
Ma nữ ngẩn ra, ngay sau đó lại mỉm cười nói với ta: “Tôn Thượng đang nói người trong mộng của ta sao? Huynh ấy là người yêu của ta đó.”
Ta hỏi: “Vậy người yêu của ngươi giờ đang ở đâu?”
Ma nữ rũ đôi mắt ảm đạm xuống, nàng nhàn nhạt nói: “Người yêu của ta chỉ là một phàm nhân, thọ mệnh của người phàm ngắn ngủi, huynh ấy đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.”
Ta nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vì sao các ngươi phải làm mấy chuyện phi lễ kia vậy?”
Mặt nàng đỏ lên, đôi mắt lại sáng ngời trở lại, nàng yêu kiều thẹn thùng nói: “Cái gì mà phi lễ với không phi lễ chứ, đám thần tiên ra vẻ đạo mạo kia cũng chỉ hạn chế nó thôi, thật ra nếu trong lòng có tình yêu thì đương nhiên sẽ muốn thân mật da thịt, đây là bản năng.”
Ta khó hiểu.
Nàng liền cười với ta, “Chờ Tôn Thượng có người trong lòng rồi, đương nhiên sẽ hiểu rõ.”
Ta vẫn không hiểu.
Cho tới khi gặp được Cảnh Tố ở trong mộng.
Cảnh Tố đang tắm gội trong hơi nước mù mịt ở Thiên Trì, đẹp không gì sánh được, ta nhìn y tới thất thần, y liền duỗi tay với ta, đem ta ôm vào trong ngực.
Cảnh Tố... y phi lễ ta.
Trong lòng ta nóng lên, cổ cũng khát khô, giật mình tỉnh lại.
Ta há miệng thở dốc, nắm lấy long giác của Cảnh Tố, bàn tay nóng tới kinh người.
Chúc Âm đã tiến vào hư tĩnh, yêu ma thanh tỉnh, Đồ Lê canh giữ trước cửa phòng ta.
Ta hỏi hắn: “Ngươi có nhìn thấy cảnh trong mơ của ta không?”
Hắn kinh hãi nói: “Bên trong U Minh, ai có thể nhìn trộm giấc mơ của Tôn Thượng chứ?”
Lúc này, ta mới yên tâm.
39.
Ta ở U Minh chờ Cảnh Tố ba mươi năm, Chúc Âm lấy thanh điểu truyền tin nói Yêu tộc tan rã, nhân gian đã khôi phục thái bình.
Ta mang theo Đồ Lê và chư ma tới Chung Sơn.
Một người thân khoác áo choàng đen nhánh đi ngang qua người ta, ta vừa liếc hắn một cái thì đã bị đưa vào một không gian kỳ lạ.
Đám người Đồ Lê tức khắc biến mất không thấy đâu.
Chỗ của ta, trên đầu không có trời, dưới chân cũng không có đất, vô thanh vô tức.
Kẻ mặc áo choàng nói: “Nơi này chính là một triều không gian.”
Ta thấy không rõ mặt hắn, chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lập lòe ánh sáng.
Ta liền nhìn xuống nửa người dưới của hắn.
Hắn lập tức nhảy dựng lên, quát: “Bổn quân có mặc quần!”
Ta gật gật đầu, chắc ta tin đấy.
Yêu quân Kình U ổn định lại tâm tình, cười với ta: “Ánh mắt bổn quân vụng về, lần trước cũng không nhận ra được Ma Tôn.”
Ta hỏi hắn: “Ngươi mang ta tới đây làm gì?”
Hắn vỗ vỗ ngực, ho khan vài tiếng nói: “Muốn làm giao dịch với Tôn Thượng.”
Ta nheo mắt lại.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tôn Thượng không cần lo lắng, triều không gian này không thể sử dụng pháp lực đâu, huống hồ bổn quân còn bị Thiên Đế đánh cho bị thương nặng, trong người có thương tích.”
Hắn nhẹ cười một tiếng: “Không hổ là người trong lòng Tôn Thượng nhỉ.”
Ta lạnh lùng hỏi: “Ngươi rình coi giấc mộng của bản tôn?”
Hắn nói: “Cảnh trong mơ của Tôn Thượng quấn quýt si mê đầy hương diễm, làm cho bổn quân nhịn không được mà sa vào. Bổn quân cảm động với tấm lòng si mê của ngài dành cho Thiên Đế, có tâm muốn hỗ trợ ngài một tay mà thôi.”
Ta không nói.
Hắn thở dài: “Tôn Thượng cũng biết Yêu tộc của ta hiện giờ đã chia năm xẻ bảy, bổn quân cũng không có chỗ dung thân ở Tam giới này, chỉ có thể dựa vào một chút yêu lực còn sót lại để trốn tránh khắp nơi, nhưng người trong lòng của Tôn Thượng dường như không có ý định buông tha cho bổn quân.”
Hắn ngưng tụ một giọt tinh thể giữa lòng bàn tay, nói với ta, “Đây là giọt nước mắt chân thành của Thanh Nguyên Thiên Tôn trước đây, có thể đánh thức những suy nghĩ chân thành nhất trong lòng người khác. Bổn quân và Cảnh Tố giao chiến với nhau mấy ngàn năm, biết rõ bản chất tính tình của hắn, có rất nhiều băn khoăn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đáp lại tấm lòng của Tôn Thượng.”
Hắn chân thành nói với ta: “Vậy nên bổn quân quyết định hiến giọt nước mắt này cho Tôn Thượng, Tôn Thượng chỉ cần để Thiên Đế ăn nó, hắn nhất định có thể thành thật hiểu rõ lòng mình, đáp lại tình cảm của Tôn Thượng.”
Hắn cười với ta, “Bổn quân chúc Tôn Thượng và Thiên Đế sớm thành quyến lữ.”
Giọt lệ trong suốt kia rơi xuống lòng bàn tay ta.
Ta hỏi: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Hắn thở dài nói: “Bổn quân chỉ hy vọng sau khi Tôn Thượng trở thành Thiên Hậu rồi có thể khuyên bảo bệ hạ thả cho ta một con ngựa, ta nguyện mãi mãi không ra khỏi U Minh.”
Ta nhìn giọt lệ kia, lại hỏi: “Hữu hiệu thật sao?”
Hắn cười nói: “Đương nhiên rồi.”
40.
Ta nhìn thấy Cảnh Tố trên đỉnh Chung Sơn.
Chúc Âm đứng bên cạnh y, y mặc một thân bạch y trắng như tuyết, tóc dài như mực, đứng ở dưới biển mây, bên trong rừng hoa nở rộ, gương mặt tuấn mỹ không hề thay đổi, vẫn uy nghiêm như trước.
Y mỉm cười với ta.
Ta nhớ tới giấc mộng của mình, có hơi không dám tới gần.
Cảnh Tố nhìn Đồ Lê phía sau ta, lại hỏi: “Ly Ly là tới chào tạm biệt với ta?”
Ta không biết nên gật hay lắc nữa.
Ta ở U Minh 30 năm, trong suốt thời gian qua không một ngày nào mà không nghĩ tới chuyện đi hay ở.
Ta là Ma Tôn, không thể vứt bỏ con dân của mình.
Nhưng ta cũng không muốn rời xa Cảnh Tố.
Y thấy ta không đáp, phất tay bao Chúc Âm và Đồ Lê cùng lui ra. Đồ Lê là con trâu ngốc, hắn nhất quyết không chịu đi, chỉ khi ta gật đầu với hắn, ahwns mới không cam nguyện cùng với Chúc Âm rời khỏi đây.
Cảnh Tố và ta đứng trên đỉnh núi.
Gió núi gào thét, thổi tới trong lòng ta hỗn loạn chật vật.
Y duỗi tay xoa giữa mày ta.
Từ bên trong ánh mắt của y, ta nhìn thấy ma văn màu đỏ giữa trán mình.
Sau khi tỉnh mộng lần đó, ta ngẫu nhiên phát heienj ra hoa văn giữa mày của mình vẫn luôn là màu đỏ, giống như phụ quân của ta. Cái sừng hồi bé bị Cảnh Tố bẻ gãy nay đã trưởng thành một lần nữa, cũng không biết từ khi nào lại trở về màu đen vốn có, giống như phụ quân của ta.
Trong lòng ta vẫn luôn là Ma.
Mà Cảnh Tố là Thiên Đế, y là Thần.
Ta không có cách nào mọc ra sừng trắng như ánh trăng giống y, cũng không có cách nào có thần văn kim sắc giữa trán như y.
Cảnh Tố hẳn là rất thất vọng đi.
Ta không dám nhìn vào mắt y nữa.
Cảnh Tố thu tay lại, cười với ta, “Bất luận là Ly Ly chọn cái gì, ta đều sẽ ủng hộ nàng.”
Ta bị y vuốt ve tới mức nội tâm nóng cháy lên, ngực và bàn tay cũng trở nên nóng bỏng.
Cảnh Tố có chút bi thương nói: “Lúc trước ta một lòng muốn nàng thành tiên, sau đó lại luôn cảm thấy áy náy, không nên nhân lúc nàng còn ngây thơ không biết gì mà chém sừng của nàng, tự tiện thay nàng lựa chọn, Ly Ly sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Ta gật đầu, lại lắc đầu.
Ta nói: “Ta không có trách chàng.”
Cảnh Tố nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên thay đổi ngữ khí, nghiêm túc nói với ta, “Từ khi phụ quân nàng bị Thần diệt, Ma tộc đã không còn như trước nữa. Lần này nàng trở về cần phải cố hết sức chỉnh đốn nội tộc, tuy tính tình Đồ Lê thẳng thắng ngây thơ, nhưng thực lực của hắn rất mạnh, nàng có thể tiếp tục trọng dụng hắn, còn lại thì cần phải cẩn thận xem xét. Ma tộc luôn luôn tôn sùng kẻ mạnh, tự bản thân nàng cũng cần phải tu luyện thêm, đồng thời thể hiện được sức mạnh của bản thân mới có thể ổn định được lâu dài.”
Ta gật đầu.
Hắn lại nói: “Mặc dù trận chiến này bổn tọa đánh Yêu tộc bị trọng thương, cũng tách rời được linh hồn của Yêu quân và đế quân ra, nhưng hiện giờ hắn đi đâu không rõ, tàn dư của Yêu tộc ở Tam giới cũng không có chỗ dung thân, chắc chắn sẽ trốn tới Cửu U chi cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ có chiến tranh với Ma tộc của nàng, nàng cần sớm chuẩn bị.”
Ta nghĩ tới lúc nãy ở triều không gian khác gặp được Yêu quân, liền nói với Cảnh Tố: “Ta từng gặp yêu quân ở U Minh.”
41.
Cảnh Tố nghe thế thì khẩn trương cầm tay ta giơ lên xem xét xung quanh.
Lòng bàn tay y rất ấm áp, mặt ta cũng theo đó mà nóng lên.
Một lúc sau y mới thả lỏng tâm tình, nghiêm túc nói với ta, “Yêu quân xảo trá thành tính, sau này Ly Ly còn gặp hắn thì nên tránh xa ra.”
Y nhìn chằm chằm long giác ta đeo ở trước ngực, ôn nhu nói: “Tình hình nguy cấp thì phải gọi ngay cho ta.”
Ta gật đầu.
Thực tế thì Chúc Âm từng nói qua với ta, có thể dùng long giác để triệu hoán Cảnh Tố, đối với Cảnh Tố mà nói thì đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, rất không tiện, bảo ta phải sử dụng cẩn thận.
Ta nói: “Yêu quân vẫn chưa làm ta bị thương, hắn chỉ bảo ta cầu tình với chàng thay hắn.”
Ta cũng không dám nói Kình U bảo ta cầu tình thế nào.
Cảnh Tố hừ lạnh, nói: “Từ trận Nhược Thủy lần đó, hắn giấu tung tích mấy trăm năm, vừa ta tới lại nhập vào đế quân làm hại nhân gian, bổn tọa sao có thể tha cho hắn, vả lại...”
Y nhìn ta muốn nói lại thôi, cười nói: “Thôi, tiểu Ma Vương của ta, chỉ cần lớn thật tốt là được, không cần phải gánh vác quá nhiều.”
Mặt ta càng ngày càng đỏ.
Tay ta vẫn đang bị y nắm lấy.
Một cỗ linh lực sảng khoái dũng mãnh truyền vào trong cơ thể, giống như nước lũ cọ rửa qua khắp người ta.
Ta kinh hãi gọi một tiếng Cảnh Tố.
Y lại đứng yên bất động, nắm lấy cổ tay ta, linh lực cuồn cuộn không ngừng chuyển vào trong người ta, cho tới khi sắc mặt y trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nước mắt ta chảy ra, lau đi mồ hôi trên trán y, Cảnh Tố lại ôm ta vào trong ngực.
Từ khi ta còn bé, Cảnh Tố đã thường xuyên ôm ta, trước mặt ta dựa vào lồng ngực ấm áp của y, nghe tiếng tim đập của y, nhưng lại chưa từng có sự vô lực và khẩn trương như bây giờ.
Cảnh Tố vỗ lưng ta, lẩm bẩm nói: “Luôn cho rằng thời gian còn dài, không nghĩ rằng lại đột ngột như vậy.”
Ta duỗi tay ôm lấy eo y.
Ta không muốn rời khỏi y, nhưng ta là Ma Tôn, Ma tộc vẫn còn rất nhiều chuyện chờ ta làm, chờ ta làm xong hết mọi chuyện thì sẽ trở về tìm y.
Ta đang định mở miệng nói lời này với Cảnh Tố, Cảnh Tố lại buông lỏng ta ra, sắc mặt y tái nhợt cười với ta một cái, bỗng dưng lảo đảo, thẳng tắp ngã về phía sau.
Ta còn chưa phản ứng lại, Chúc Âm đã đột nhiên xuất hiện, vững vàng đỡ được y.
Ta trừng mắt, không biết phải làm sao, chỉ biết khóc, khô khốc gọi Cảnh Tố.
Chúc Âm nói: “Đừng lo lắng, chỉ là tiêu hao linh lực quá độ mà thôi.”
Ta lau nước mắt, nhìn Chúc Âm nâng Cảnh Tố dậy.
Ta thất hồn lạc phách đi theo hắn, không hề chớp mắt nhìn Cảnh Tố mảnh mai vô lực trong ngực Chúc Âm.
Chúc Âm thở dài, bất đắc dĩ nói với ta, “Ngươi đừng có dùng cái ảnh mắt “buông ra để ta tới” nhìn ta được không?”
Ta mất mát nói: “Ò.”
Ta lại hâm mộ hỏi hắn: “Ôm thoải mái không?”
Chúc Âm không muốn trả lời ta, ôm Cảnh Tố lên đi tới động phủ ta từng ở qua, dặn dò ta chăm sóc Cảnh Tố cho tốt.
42.
Ta một mình ngồi trong động phủ, trông chừng Cảnh Tố đang hôn mê ở trên giường.
Ta từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của y, ôn nhu, uy nghiêm, tức giận, nhưng chưa từng thấy bộ dáng suy yếu này của y bao giờ.
Ta cảm thấy ngực mình đau đớn vô cùng.
Ta nằm bên mép giường nhìn y, từ đêm tối tới ban ngày, khi bình minh bắt đầu một ngày mới.
Ta nhìn gương mặt xinh đẹp của y không biết bao nhiêu lần, nhìn sợi tóc của y, ngón tay thon dài của y, còn nhìn đôi môi trắng bệch của y nữa.
Ta nhớ tới giấc mơ của mình.
Nhớ tới khi còn bé từng nhìn y trần trụi ở Thiên Trì.
Đồ Lê đứng ngoài cửa lớn tiếng nói: “Tôn thượng, người muốn làm gì thì cứ làm, thuộc hạ trông cho người!”
Chúc Âm đi vào nhìn thấy trán của ta, hít sâu, xoay người liền đi.
Ta sờ sờ cái trán của mình, sừng hiện ra rồi, là do ta phát tình.
Tim ta đập mãnh liệt, nhìn chằm chằm môi Cảnh Tố tới thất thần. Giãy giụa một hồi lâu mới cúi người hôn y.
Xúc cảm mềm mại sảng khoái.
Cảnh Tố không có phản ứng.
Trong lòng ta vô cùng vui mừng, lại hôn mạnh thêm một chút.
Cảnh Tố vẫn không có phản ứng.
Ta nhớ tới trước kia mình còn muốn nhìn y cởi quần áo, y vẫn luôn không chịu, làm hại ta ở trong mơ cũng không thể tưởng tượng ra được, mà giờ đây thấy y không phản ứng gì.
Ta muốn lột quần áo y ra xem.
Thế là ta duỗi tay kéo đai lưng của Cảnh Tố.
Lại lột xiêm y của y ra.
Ta vừa mới đặt tay lên ngực y, Cảnh Tố liền mở to mắt.
Y mê mang hỏi ta: “Sao Ly Ly lại ở đây?”
Ta nói: “Ta chăm sóc chàng.”
Cảnh Tố cong cong môi, vô lực cười một cái, sau đó thấy được cái tay ta đang để trên ngực y, lại thấy áo đã kéo xuống được một nửa.
Y đột nhiên ngồi dậy, hấp tấp kéo xiêm y lại, mặt đỏ tai hồng hỏi ta, “Ai dạy nàng tùy tiện lột xiêm y của nam tử!?”
Ta có chút tủi thân, ta cũng không phải là ai cũng lột mà.
Ta nói: “Ta muốn thân mật da thịt với chàng.”
Cảnh Tố sửng sốt, nhìn sừng trên trán ta, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Đây là ai dạy nàng? Kình U?”
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đây là bản năng.”
Cảnh Tố mím môi không nói, gắt gao nhìn chằm chằm sừng của ta, một lát sau mới bất đắc dĩ nói: “Ly Ly, lời này không thể tùy tiện nói với người ta, việc này cũng không thể tùy tiện làm.”
Ta không phục, nói: “Ta không có tùy tiện, ta muốn nói với chàng, ta muốn làm cùng chàng.”
Cảnh Tố đỏ bừng mặt, cổ họng lăn lộn, không biết phải làm sao.
Y nói: “Ly Ly, chỉ có phu thê mới thân mật da thịt thôi.”
Ta nói: “Vậy ta liền làm phu thê với chàng!”