Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

“Bé con, chào mừng con đến với gia đình chúng ta, xin lỗi con vì sự bất cẩn của mẹ trong thời gian qua, sau này mẹ sẽ thương con nhiều hơn nhé.” Cô vừa vuốt bụng mình vừa thủ thi.

“Bác sĩ nói em bị động thai, cần phải nghỉ ngơi, nên bây giờ em đừng rời khỏi giường, cần gì cứ nói với anh”“

“Anh tỉnh lúc nào vậy? Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi!” Mai quan tâm hỏi.

“Sau khi em vào bệnh viện thì anh tỉnh lại, bác sĩ đã khám qua rồi, mọi chỉ số đều không sao, chỉ là mấy tháng không cử động nên bây giờ thân thể có chút chưa thích ứng kịp, nhưng vài ngày nữa là Ổn thôi”

“Ừm,anh tỉnh lại là tốt rồi” Cô nghẹn ngào nói.

‘Yương Đình Quân đau lòng vuốt ve bàn tay của cô rồi lên tiếng: “Thời gian qua vất và cho em rồi!”

“Không đâu, không có gì vất vả, chỉ là em sợ anh không tỉnh lại sớm thì em sẽ phá nát Thiên Hạ mất”” Mai cười bất lực “Em cứ phá Thiên Hạ khác: Được rồi, anh nói là được!


Một cái tập đoàn mà anh nói cứ nhẹ nhàng như xây nhà cát vậy!

‘Vừa mới đi về từ cõi chết nên cái miệng cũng mạnh hơn thì phải, cũng đúng, âm phủ còn ngại chứa chấp thì trần thế còn sợ điều gì nữa?

Đến hơn tám giờ, ba mẹ và anh trai của Mai cùng nhau đi vào bệnh viện, lúc tối quá muộn nên mọi người quyết định không báo cho gia đình bên đó, sáng sớm nay bà Hương gọi để báo tin cho ông bà sui gia, cả ba người họ rất vui liền ăn uống xong chạy vào bệnh viện ngay.

Tất nhiên lúc ba người vào đến phòng bệnh nhìn hai vợ chồng đang ôm ấp nhau thì tá hỏa, ông bà sui gia chỉ nói Mai động thai phải nằm viện chứ không nói Vương Đình Quân đã tỉnh dậy, nhất thời cả nhà đứng ở cửa không biết làm sao. Đi vào thì sợ ph hỏng bầu không khí của hai người, còn Ở ngoài cửa thì hơi kỳ.

Đoạn thời gian này bả Tâm cũng rất cực, ông Sơn cơ bản đã có thể chống gây đi lại, nên bà cũng đỡ hơn, nhưng con rổ lại nằm viện, cứ cách ngày là bà số vào bệnh viện thay phiên cho bà Hương về nghỉ ngơi, chỉ có buổi đêm là bà không thổ ở lại, dù sao chồng bà cũng cần phải có người chăm sóc.

Tình cảm hai nhà cứ thế mà gắn bó keo sơn hơn!

Vũ Thanh Tùng gõ cửa phòng sau đó bước vào, dù sao chuyện em gái có thai là chuyện lớn, còn hai người show ân ái thì bao giờ cũng được, dù sao em rổ cũng tỉnh rồi.


Đây là trong họa có phúc!

“Ba, mẹ, anh” Nghe tiếng gõ cửa Mai nhìn ra ngoài, thấy cả nhà đi vào cô lên tiếng chảo hỏi.

“Con sao rồi, có sao không? Có thai mà cũng không biết nữa, có phải trẻ con đâu chứ?” Bà Tâm trách móc.

Khi nghe bà Hương gọi điện nói Mai mang thai, bà Tâm được phen hú hồn, còn nghĩ bậy con gái, chồng mới ngã bệnh mấy tháng đã không chịu nổi cô đơn mà đi tìm người khác, cũng cảm thấy xấu hổ với nhà sui gia.

Nhưng không ngờ là có thai hơn ba tháng rồi, trùng với thời điểm con rể bị tai nạn.

Vũ Thanh Tùng đẩy ông Sơn đến cạnh Vương Đình Quân: “Con tỉnh lại lúc nào? Bây giờ trong người cảm thấy thế nào rồi?

“Con vừa tỉnh hồi tối thôi ạ, cơ thể vẫn đang hơi nặng nề, khó cử động, nhưng mà tập luyện mấy bữa là bình thường lại ngay thôi 4”

‘“Ừm, con tỉnh lại là tốt rồi, mấy tháng nay mọi người ai cũng lo lắng cho con, cuối cùng ông trời cũng phù hộ cho con tỉnh lại, thời gian này ráng ăn uống, nghỉ ngơi để nhanh chóng hồi phục, bây giờ con sắp trở thành ông bố ba con rồi đó’“

Ông Sơn rất lo lắng cho đứa con rổ này, con gái mới gà đi chưa được bao lâu, đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, lỡ như con rể có mệnh hệ gì, một đứa con gái bé bỏng của ông phải làm sao suốt quãng đời còn lại?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận