Cánh tay đang lau mồ hôi cho Vân Hạ bỗng nhiên bị cô cầm lấy, cô bóp rất chặt, móng tay của Vân Hạ bấm chặt vào trong thịt của Vương Đình Trường, miệng không ngừng hét lên:”A….á….đau quá.
‘Yương Đình Trường ban đầu cảm thấy rất đau nhưng sau đó lại nghĩ, so với cái đau của cô thì chỉ như vết xước ngoài da, thế là anh cứ đứng yên cho cô muốn làm gì thì làm.
Vị bác sĩ đứng bên dưới bắt đầu hô:”‘I…2…lấy sức.
“Tiếng hét, tiếng thở hổn hển, tiếng cổ vũ của bác sĩ hòa quyện vào nhau như mỘt bản nhạc rock, mới nghe.
cảm giác rất chói tai, nhưng dần dần lại cảm thấy sôi động Vương Đình Trường ngồi sát cạnh cô, cổ vũ: “Cố lên. hai mẹ con cố lên.
,”Oe, oe….”” một tiếng khóc của trẻ con vang lên trong căn phòng, tiếng hét của Vân Hạ cũng ngừng lại, cô mệt nhoải, kiệt sức nằm giữa bàn đẻ, đôi mắt vẫn mở ra nhìn xuống dưới, một sinh linh nhỏ bé ra đời, là kết tỉnh của sự bốc đồng những ngày đầu, sự quan tâm và chăm sóc của những ngày tháng sau này, và còn cả tình yêu của hai người dần dần chớm nỞ….
Tiếng khóc làm Vương Đình Trường cảm thấy động, lòng, chưa có tiếng khóc nào làm anh cảm thấy dễ chịu như vậy.
“Mười một giờ mười phút, bé trai, ba kilogram tròn, ba mẹ chào em bé đi nào” Bác sĩ nữ bế đứa bé còn lấm lem, mặt mày nhăn nhó, đỏ hỏn trên tay đi vòng lên phía trên cho Vân Hạ xem.
‘Yương Đình Trường không vội vàng mà nhẹ nhàng đặt lên trán Vân Hạ một nụ hôn:”Cảm ơn em’“
Rồi mới từ từ đứng dậy nhìn đứa nhỏ.
“Chào con trai, chảo mừng con đã đến với gia đình chúng ta,mong con một đời bình an”
Sau đó đứa bé nhanh chóng được y tá bế đi lau người và mặc quần áo,Vương Đình Trường bị mời ra khỏi phòng sinh và Vân Hạ cũng được vộ sinh sạch số trước khi chuyển về phòng VIP.
‘Yương Đình Quân, Mai và bà Hương nãy giờ đứng ở ngoài, nhìn chăm chú vào phòng sinh qua ô cửa kính, bản tay anh nắm chặt tay của Mai.Anh không ngờ rằng sinh nỞ lại gian nan như vậy, biết trước thì anh đã không đề nghị cô sinh thêm em bé nữa.
Mai hiểu tâm lý của anh, cô động viên: “Thực ra cũng không đến mức đáng sợ vậy đâu, tùy người mà mức độ đau đớn nó khác nhau. Lúc em sinh hai đứa nhóc là em sinh mỔ, nên không có cảm giác đau “Ừm, cảm ơn vợ”
Đứa trẻ được các y tá, hộ lý tắm rửa sạch sẽ, quấn một chiếc chăn mới do gia đình chuẩn bị, sau đó được.
đưa về phòng bệnh đặt nằm cạnh bên mẹ. Khuôn mặt đỏ hỏn, nhưng đôi mắt lấp la lấp lánh trông rất đáng yêu, do mới Ở trong bụng mẹ nên đứa bé chưa quen với ánh sáng bên ngoài, thỉnh thoảng lại nheo mắt lại,Vương Đình Trường cảm thấy có một cảm xúc rất đặc biệt, cuối cùng anh cũng được làm ba rồi.
‘Vân Hạ ở bệnh viện một tuần sau đó được hộ tống về nhà,Vương Đình Trường hóa thân thành một ông bố bìm sữa, luôn ở cạnh chăm sóc. Ngoài ra còn có mẹ của Vân Hạ cũng xin nghỉ làm một tuần để chăm sóc con gái ở cữ, sau khi cô xuất viện, bà Thảo cũng hết thời gian nghỉ phép đành phải quay về để tiếp tục công việc, từ a đến z của hai mẹ con Vân Hạ được bà Hương một tay lo toan.
Đây không phải là đứa cháu đầu tiên nhưng là đứa cháu đầu tiên được chăm sóc từ lúc lọt lòng, cảm giác nó khác hoàn toàn với Thiên An và Thiên Từ, ban đầu đều có những thiếu sót nhưng cảm giác được chăm sóc con trẻ là một điều hết sức thú vị.
‘Yương Đình Quân quyết định không khởi kiện vụ tai nạn vừa rồi, nhưng anh cũng không để cho những người có động cơ hãm hại anh được thành toàn, đám họ hàng.
anh quyết định đổ cho bọn hỌ tự sinh tự diệt, tỪ nay.
không còn dính dáng gì đến nơi nữa, coi như không có những người họ hàng như vậy. Còn một nhân vật nữa cũng phải được xử lý đó là ông Hào – tổng giám đốc công ty Thiên Sắc, cũng là bạn thân của ba anh.
“Toàn bộ dự án đều bị thu hồi vốn, nhà xưởng làm ông ta không kịp trở tay, không ngờ Vương Đình Quân lại có thể tuyệt tình đến vậy.