Tiểu Mãn

"Bọn tôi không bắt nạt người tàn tật." Một thanh niên mặt ngựa đang gặm bánh rán phía sau nói.

════ ⋆★⋆ ════

Xe đạp vang lên ba tiếng ở dưới tầng.

Liễu Tiểu Mãn đang cọ nồi trong bếp, một tay cậu vừa rửa vừa lau, nghe thấy tiếng chuông xe thì hơi sốt ruột. Cậu quay người lại, nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường ở phòng bên ngoài.

Bảy giờ mười phút.

Bình thường giờ này là bị muộn học rồi, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, ngày đầu tiên chia lớp nên không có giờ tự học buổi sáng, tám giờ mới cần đến trường, do đó thời gian vẫn còn khá dư dả.

Trong bồn rửa còn sót lại vụn khoai tây bào chưa rửa sạch, cứ để như vậy thì không được, Liễu Tiểu Mãn thấy không thoải mái, cho dù làm chuyện gì thì cậu đều thích làm có đầu có cuối.

Thế nhưng so với cái bồn rửa, cậu lại không muốn để Phàn Dĩ Dương chờ mình ở dưới tầng.

Cậu đặt cục bùi nhùi thép trong tay xuống, mở vòi nước, vớt cái chậu nhỏ trong bồn lên cầm thật chặt, xoay người đặt lên tấm thớt sạch và chồng bát bên cạnh, sau đó rửa tay mình thật sạch sẽ rồi vặn chặt vòi nước.

Nghiêm túc dọn xong đâu ra đấy, Liễu Tiểu Mãn lau cái tay ướt nhẹp lên tạp dề, cởi tạp dề từ trên cổ xuống.

"Tiểu Mãn?" Ông nội cũng nghe thấy tiếng chuông xe, thấy Liễu Tiểu Mãn vẫn không có động tĩnh gì thì gọi với ra ngoài từ phòng ngủ.

"Đây, cháu xong rồi đây ạ." Liễu Tiểu Mãn vừa cởi tạp dề, vừa cúi đầu dùng bả vai tách tấm rèm nhựa treo ở cửa phòng bếp đi ra ngoài.

Tấm rèm và sợi dây tạp dề trên lưng quấn vào nhau, cậu thở dài một hơi, khựng lại rồi kéo ra một lần nữa.

"Không vội, cứ từ từ thôi." Ông nội khum tay che miệng ho khan vài tiếng, mang cặp sách Liễu Tiểu Mãn đã để sẵn trên bàn học từ sáng sớm đưa cho cậu.

"Không vội ạ." Liễu Tiểu Mãn lặp lại một lần, cười híp mắt với ông nội, nhận lấy cặp sách vác lên vai.

Không vội, cứ từ từ thôi.

Đây là câu cửa miệng của ông nội, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày ông đều nói với cậu ít nhất một lần.

Cậu biết ông nói đúng, thế nhưng mỗi lần đến những thời điểm như bây giờ, cậu cực kỳ hi vọng bản thân mình có hai tay.

"Hôm nay không phải bị muộn chứ?" Ông nội đi vào bếp rót nước nóng, thấy nồi bát muôi chậu đặt chỉnh tề trên kệ thì hỏi cậu, "Cháu ăn gì chưa?"

"Không muộn ạ, hôm nay cháu vào tiết muộn." Liễu Tiểu Mãn giải thích, nhanh chóng xỏ giày sau khi đeo cặp lên.

"Không vội thì cháu ăn gì đã." Ông nội xách phích nước nóng ra ngoài, nói.

"Cháu..." Liễu Tiểu Mãn quay đầu nhìn bàn ăn, một chân trong cửa một chân ngoài cửa, do dự nghĩ xem có đi hay không.

Cậu cũng hơi đói bụng, hôm nay việc buôn bán tốt, học sinh đông, cậu và ông nội đã bận rộn liên tục từ năm rưỡi sáng cho đến vừa nãy mới xong, bình thường còn hay sót lại một vài cái vỏ bánh, cậu tự cuộn lại rồi mang đi ăn lót dạ coi như bữa sáng. Kết quả hôm nay ngay cả rễ hành cũng không có mà ăn.

Hơn nữa Phàn Dĩ Dương đang chờ cậu dưới nhà.

"Bánh hấp hết rồi." Ông nội hiểu ý cậu, đặt phích nước nóng xuống, lấy từ trong cái nồi nhôm trên bếp lò lớn mấy quả trứng luộc nước trà, bọc vào túi rồi nhét vào trong cặp sách của Liễu Tiểu Mãn, lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn, "Già rồi, làm việc không linh hoạt gì hết."

"Già rồi" cũng là câu cửa miệng của ông nội, bắt đầu xuất hiện từ hai ba năm gần đây. Mấy lần đầu nghe ông nói như vậy, Liễu Tiểu Mãn còn thấy chua xót trong lòng, giờ nghe nhiều quá rồi nên cũng miễn dịch.

Cậu đếm trứng gà bằng mắt, chiếc nồi nhôm to bự kia chuyên dùng để luộc trứng trong nước trà, luộc rồi bán, trong mắt cậu đây đều là tiền cả.

Bán một quả trứng thu được một tệ, vốn bỏ ra là tám hào... Ông nội vừa nhét vào cặp cậu bốn tệ tám hào tiền trứng.

(*) 1 tệ = 10 hào -> 4 tệ = 40 hào, cộng với 8 hào lẻ thì được 48 hào, chia cho vốn 8 hào/quả thì nghĩa là ông nội nhét cho Tiểu Mãn 6 quả trứng.

"Bảo Dương Dương ăn cùng luôn." Ông nội nói, vỗ vỗ bả vai cậu, ý bảo cậu mau đi đi.

"Vâng." Liễu Tiểu Mãn gật đầu, nếu cho Phàn Dĩ Dương ăn thì không thu được tiền cũng không sao, không tiếc.

Cậu nắm chặt quai cặp sách bước nhanh ra ngoài, đến cửa cầu thang vẫn chưa nghe thấy tiếng ông nội đóng cửa nên xoay người lại hô một tiếng với ông, "Ông ơi, ông vào nhà đi ạ."

Ông nội không lên tiếng, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, bảo cậu mau đi học đi.

Vừa ra khỏi hành lang là có thể thấy Phàn Dĩ Dương ngay.


Hôm nay thời tiết đẹp, trời xanh ngắt. Phàn Dĩ Dương ngồi trên xe đạp, một tay nắm ghi-đông, tay còn lại cầm cuốn sách để đọc, bị ánh mặt trời chiếu vào nên anh hơi nheo mắt lại.

"Anh Dương Dương!" Liễu Tiểu Mãn gọi.

Phàn Dĩ Dương nhìn sang, bên tai trống quay sang phía hành lang, tai còn lại đeo tai nghe. Dây tai nghe màu trắng dán vào cằm lòng thòng rủ xuống trước ngực, khẽ lắc lư theo động tác, nối liền vào bên trong túi áo đồng phục của anh.

Trong tai nghe đang phát bài luyện nghe tiếng Anh, Liễu Tiểu Mãn biết rõ.

"Chậm thôi, đừng chạy." Phàn Dĩ Dương đóng sách lại bỏ vào giỏ xe, cười nói.

Mỗi khi gặp Phàn Dĩ Dương là tâm trạng Liễu Tiểu Mãn đều giống như ánh mặt trời, sắc vàng rực rỡ rọi lên mái tóc bồng bềnh và gương mặt.

Phàn Dĩ Dương đẹp.

Con trai thường không dùng từ "đẹp" như thế, nhưng Phàn Dĩ Dương trong mắt cậu không thể chỉ dùng những từ như đẹp trai gì gì đó được, quá tầm thường, không thể sánh với anh.

Nếu cứ cương quyết muốn khái quát lại thì cậu chỉ có thể nghĩ đến một chữ "đẹp"——Vẻ ngoài đẹp, phong cách đẹp, tính tình tốt, thành tích cũng tốt, hơn nữa anh rất tốt với cậu và ông nội.

(*) Chữ "đẹp" và "tốt" trong tiếng Trung đều là 好[hǎo].

Dù sao mặt nào Phàn Dĩ Dương cũng tốt, từ nhỏ đến lớn đều tốt.

"Hôm nay xuống chậm thế." Đợi đến lúc Liễu Tiểu Mãn chạy đến trước mặt anh, Phàn Dĩ Dương gỡ cặp sách trên vai cậu xuống bỏ vào giỏ xe.

"Em xin lỗi." Liễu Tiểu Mãn vịn lên bả vai Phàn Dĩ Dương ngồi lên yên sau, áy náy giải thích: "Hôm nay nhiều người mua cơm."

Phàn Dĩ Dương nhìn quầy ăn sáng bên đường đã dọn dẹp xong, tấm biển "Bữa sáng ông Liễu" đã đặt ở đó từ khi anh còn bé, được ông nội Tiểu Mãn dùng ván cửa gỗ cũ kỹ làm nên, sơn nền đỏ, chữ được viết bằng sơn trắng.

Khi ấy Liễu Tiểu Mãn vẫn còn một gia đình hoàn chỉnh, mẹ không bỏ bố không trốn, cả nhà năm miệng ăn sống rất vui vẻ hạnh phúc. Hồi đó cậu vẫn còn hai cánh tay nguyên vẹn như bao người khác.

Bị gió táp mưa sa, lớp sơn trên tấm biển đã loang lổ hết.

"Có mệt không?" Đợi Liễu Tiểu Mãn ngồi vững, Phàn Dĩ Dương mới nhấn chuông xe rồi phóng đi.

"Vẫn ổn." Liễu Tiểu Mãn ngồi yên sau thảnh thơi lắc đôi chân theo tốc độ xe đi, tay đặt lên vai Phàn Dĩ Dương túm chặt lấy áo đồng phục của anh.

"Có phải hôm nay em chia lớp không?" Phàn Dĩ Dương hỏi.

"Ừm, chia rồi." Liễu Tiểu Mãn hơi dừng lại mới nói tiếp: "Em học lớp 12."

"12." Phàn Dĩ Dương nhắc lại lần nữa, gật đầu, "Rất tốt."

Nơi bọn họ sống là một thành phố nhỏ cấp 4, cấp 5 ở vùng giải phóng cũ, chỉ có vài trường cấp ba trọng điểm, tính tổng lại còn không đủ hai bàn tay.

Phàn Dĩ Dương học cùng trường với cậu, lớn hơn cậu một khối, hơn nữa anh vừa từ lớp 11 lên lớp 12.

Khối 11 ban Khoa học xã hội có 13 lớp, ban Khoa học tự nhiên có 6 lớp, cậu ở lớp 12. Con số này có đếm đi đếm lại, đếm ngược đếm xuôi thì đều không thể là "rất tốt" được.

Hoàn toàn không bằng được Phàn Dĩ Dương được chia vào lớp 1 hồi đó.

Thật ra với thành tích của Liễu Tiểu Mãn, vào được những lớp trên nữa, ít nhất là những lớp nằm ở khoảng giữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng có rất nhiều vấn đề, nhiều khi không chỉ được quyết định bởi thành tích.

Xe đạp vượt qua một chướng ngại vật trên đường, tay áo trống không bên vai trái Liễu Tiểu Mãn bị gió thổi tung lên.

Cậu túm lấy vạt áo buông thõng theo phản xạ có điều kiện, cảm nhận được Phàn Dĩ Dương quan sát động tác của mình qua gương chiếu hậu, tốc độ xe cũng phối hợp chậm lại.

Phàn Dĩ Dương là một người chu đáo như thế đấy.

Liễu Tiểu Mãn được anh chăm sóc nhiều năm rồi cũng đã quen thuộc đến mất cảm giác, bây giờ lại bất chợt thấy không được tự nhiên. Cậu ngượng ngùng rụt tay túm tay áo về.

Cậu thiếu một cánh tay so với Phàn Dĩ Dương, từ nhỏ đến lớn chỉ có thành tích học tập được coi là khá ổn, đó là chủ đề duy nhất khiến cậu không tự ti khi nhắc đến trước mặt anh.

Nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng gì.


Đi hết con phố cổ trước nhà họ, đến cuối đường rẽ trái là trường học.

Xe đạp lao vào phạm vi trường, Liễu Tiểu Mãn ngồi yên sau lắc lư, bắp chân không ngừng rung rung. Cậu ngồi ngay ngắn thẳng lưng trên yên, đợi Phàn Dĩ Dương giảm tốc độ rồi phanh xe lại.

Phàn Dĩ Dương dừng xe trước quầy sữa đậu nành gần cổng trường, cậu xuống xe, nhận lấy cặp sách anh đưa cho mình.

"Không ăn gì sao?" Phàn Dĩ Dương quét mắt một vòng qua quầy ăn sáng trước cổng trường, "Em muốn ăn gì?"

"Em mang theo rồi." Liễu Tiểu Mãn lắc đầu, treo cặp sách lên cổ, thò tay vào móc đồ ra.

Không đợi cậu sờ được bọc trứng luộc nước trà, sau lưng chợt bị người ta va vào một phát.

Va chạm không hề nhẹ, Liễu Tiểu Mãn lảo đảo về trước một bước, suýt chút nữa không đứng vững được. Phàn Dĩ Dương nhanh tay lẹ mắt nắm lấy một bên khuỷu tay cậu.

"Mẹ nó ai..." Người va phải cậu đi hướng ngược lại, đang cười đùa vui vẻ với mấy người khác, bất thình lình bị va chạm khiến hắn suýt chút nữa chân trái vướng chân phải ngã lăn quay ra. Hắn xoay cổ lại định chửi.

Đối diện với gương mặt của Liễu Tiểu Mãn, lại liếc đến tay áo cậu, người này thốt ra một tiếng "Ái chà", xiêu vẹo đứng thẳng người lên, nói: "Nhóc tàn tật này."

"Thật đấy à?" Mấy người đi cùng hắn cũng quay lại, nghển cổ nhìn cậu.

Ở trường luôn có những người như vậy.

Liễu Tiểu Mãn quan sát hắn, người này cậu không quen, nhưng vừa nhìn là biết đây là kiểu học sinh côn đồ mà lớp nào cũng có——Nói năng thì hùng hổ bậy bạ, hết giờ học là ôm vai bá cổ ầm ĩ cả hành lang, không bao giờ mặc đồng phục, lúc nào cũng thấy cởi ra thắt ở eo.

Cậu không quen một người nào bất trị như vậy, cũng không muốn quen, thế nhưng ở trường thì gần như chẳng ai là không biết cậu.

Cậu không lên tiếng, nghiêng người nhường đường cho những kẻ này.

"Tránh cái gì, bọn này đâu có đánh cậu." Mấy người kia cười ầm lên.

"Bọn tôi không bắt nạt người tàn tật." Một thanh niên mặt ngựa đang gặm bánh rán phía sau nói một câu.

Liễu Tiểu Mãn không buồn ngước mắt lên, cúi đầu tiếp tục móc trứng gà trong cặp sách ra.

Phần lớn người ở trường cấp ba đều rất thân thiện, đạo lý nào cần hiểu thì đều hiểu. Người bình thường khi đi qua trước mặt cậu sẽ nhìn cậu chăm chú thêm một lát, sau đó nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh.

Còn như loại người đáng ghét ở trước mặt bây giờ cũng có, cái mồm nói năng hôi hám, không phải cạnh khóe nhau thì cũng cười quái đản, còn bắt chước theo dáng vẻ của cậu, cố ý thụt cánh tay ra khỏi ống tay áo, ôm vai vung vẩy trước mặt cậu.

Bình thường gặp phải những người như thế cậu sẽ né tránh, bây giờ ồn ào trốn không thoát, cũng chỉ mong bọn họ mau chóng bỏ đi.

Ngày đầu tiên khai giảng, cậu chỉ muốn thuận lợi vào được đến phòng học.

"La Hạo." Người kia còn định nói thêm gì đó, Phàn Dĩ Dương ở cạnh cậu chợt gọi một tiếng không cao giọng.

"Mẹ kiếp, Phàn thần đấy hả?" Lúc này La Hạo mới nhìn rõ trên xe đạp bên cạnh còn có Phàn Dĩ Dương, "Bảo sao tao cứ thấy thiếu cái gì, nghỉ hè làm tao quên béng mất, ở đâu có đứa tàn tật này thì ở đó có mày."

Hắn cười hì hì vươn tay qua xe đạp nện lên bả vai Phàn Dĩ Dương một cái, nói: "Nhanh nào Phàn thần, lão Trư lại giao bài tập đéo gì vậy? Anh em đến sớm chờ mày tới hỗ trợ đấy."

"Tự lấy đi." Phàn Dĩ Dương chỉ vào cặp sách của mình, La Hạo thành thạo lôi vở bài tập ra, sau đó kéo khóa cặp sách vào cho anh.

"Cảm ơn, chép xong nộp thẳng giúp mày luôn." Hắn cuộn quyển vở bài tập lại đập lên trán mình, học theo tư thế chào hỏi của nước ngoài chỉ tay lên trời, xoay người đi.

Liễu Tiểu Mãn liếc thấy động tác của hắn, nghĩ thầm chắc người này thấy mình phóng khoáng lắm đây.

"À đúng rồi, mày có biết..." Cậu vừa mới ngẩng đầu muốn nói chuyện với Phàn Dĩ Dương, La Hạo lại đột nhiên xoay người về, nháy mắt nói với anh.

Liễu Tiểu Mãn lại quay phắt mặt đi một lần nữa.

"Này cậu trốn cái gì, má nó chứ tôi đâu có đánh cậu..." La Hạo tiến về phía trước vài bước, chỉ quyển vở vào cậu.

"Làm sao?" Phàn Dĩ Dương tiếp tục dùng đầu xe cản hắn lại.


"Khùng." La Hạo hằm hè mắng nhiếc Liễu Tiểu Mãn.

Hắn đẩy đầu xe của Phàn Dĩ Dương, vờ tỏ ra thần bí trầm giọng nói tiếp: "Mày nghe vụ Hạ Lương bị lưu ban chưa? Nghe Chuột lớp 8 nói là bị bố nó ép đi làm thủ tục, hai người đó xém tí nữa đánh nhau ở văn phòng của Lừa trọc..."

Hắn cứ hớn ha hớn hở nói mãi, Phàn Dĩ Dương chỉ tiếp tục cố định đầu xe nhìn hắn, không cảm xúc "À" một tiếng.

"Móa nó, chán thế." La Hạo dừng lại, đứng thẳng người lên, lắc lắc cánh tay bỏ đi, "Phản ứng kiểu gì thế, học sinh giỏi bọn mày đúng là không cùng một thế giới, ơn giời là mọi người vẫn chung lớp... Đi đây!"

Phàn Dĩ Dương nghe câu này thì cụp mắt xuống, cười khẽ.

Đúng là mấy người không cùng một thế giới.

Liễu Tiểu Mãn thầm bổ sung tiếp một câu trong lòng.

Cậu lại nhìn về phía Phàn Dĩ Dương một lần nữa, anh đang chỉnh lại ngay ngắn một nửa cặp sách bị La Hạo lôi ra ngoài, thấy ánh mắt của cậu, anh cười nói: "Đi thôi, sắp muộn rồi."

Cái tên Hạ Lương này, Liễu Tiểu Mãn có ấn tượng.

Mặc dù đã đi đến tòa nhà dạy học mới nhưng cậu vẫn không nhớ vì sao mình có ấn tượng.

Lưu ban, đánh nhau với bố ở văn phòng thầy chủ nhiệm, chỉ riêng hai vụ này thôi nghe đã thấy tệ rồi, có ấn tượng chắc là vì đã từng nghe thấy cái tên này trong thông báo phê bình.

Liễu Tiểu Mãn buồn chán nghĩ đủ thứ trong đầu, lúc đi ngang qua bảng thông báo cạnh gương tác phong và kỷ luật thì dừng lại, nhìn vào tờ giấy trắng to đùng dán bên trong.

Cuối học kỳ trước, nhà trường thông báo xử lý vụ việc bốn học sinh cấp ba ra khỏi trường đánh nhau, tính chất rất nghiêm trọng, lúc đó còn đặc biệt tổ chức cả mít-tinh toàn trường để xử lý học sinh vi phạm nội quy, bắt bọn họ lên sân khấu kiểm điểm, nhưng chỉ có ba người lên.

Hồi trước Liễu Tiểu Mãn không để ý, bây giờ nhìn lại, thật ra trên thông báo có tận bốn bức ảnh chụp.

Cậu nhìn qua đã thấy tên Hạ Lương.

Không chỉ vì gương mặt hắn ở ngay trang đầu tiên mà còn vì ngay cả ảnh chụp của hắn cũng vượt trội hơn hẳn ba người kia.

Gương mặt rất trắng.

Đôi mắt đen láy, ánh mắt vô cùng dữ dằn.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Liễu Tiểu Mãn về Hạ Lương.

Rõ ràng đều là mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào camera, nhưng trông những người khác có vẻ ngốc nghếch, còn ánh mắt của Hạ Lương lại khiến người ta cảm thấy có cách một tờ giấy mỏng thì vẫn có thể nhận ra hắn rất mất kiên nhẫn.

Chó cắn người là chó không sủa.

Không hiểu sao tự dưng trong đầu cậu nhảy ra một câu này, Liễu Tiểu Mãn vội vã lên tầng.

Hơn một nửa khối 11 ban Khoa học xã hội và ban Khoa học tự nhiên nằm ở tầng một, nửa còn lại thì ở tầng hai, đối diện với tòa nhà của khối 12, ở giữa có cách một khoảng đất trống nhỏ.

Vừa mới chia lớp, học sinh cả khối hệt như ong vỡ tổ, tràn xuống dưới tòa nhà lớp học nhận bạn cũ của mình, vừa loạn vừa ầm ĩ.

Lớp 12 ở đầu hành lang phía tây trên tầng hai, Liễu Tiểu Mãn đi ngang qua lại bị nhiều người khác nhìn chằm chằm vào, cậu cũng quen rồi, hơi cụp mắt xuống bước nhanh qua đám người.

"Kia chẳng phải là học sinh lớp 3 sao..." Có người ở đằng sau nhỏ giọng bàn tán, "Cậu ấy được phân vào lớp nào vậy?"

"11 hoặc 12." Một người khác nói tiếp, "Dù sao cũng là mấy lớp cuối cùng."

"Không phải thành tích của cậu ấy rất tốt à?"

"Biết làm sao giờ, cho cậu ấy vào lớp mũi nhọn sao? Làm gì cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt, làm gì có chủ nhiệm lớp chọn nào bằng lòng đâu."

"Cũng đúng..."

"Ôi, hình như Hạ Lương cũng ở lớp 12 hay 13 ấy."

"Hạ Lương nào cơ?"

"Còn ai vào đây nữa? Trường mình còn Hạ Lương nào có thể khiến Lừa trọc tổn thọ mười năm tuổi?"

"À vụ đánh nhau đó hả? Ớ, chẳng phải ổng lớp 12 rồi sao?"

"Nghe nói học lại, ông không biết à? Tôi còn nghe bọn lớp ông nói là..."

Liễu Tiểu Mãn không tiếp tục nghe những câu bàn tán sau lưng nữa, nắm chặt quai cặp bước vào lớp 12.

Con người là loài sinh vật có cảm giác tập thể và lệ thuộc vào trái tim, bước vào phòng học, kẻ đứng người ngồi trong lớp 12 đều nhìn cậu, nhưng rõ ràng ánh mắt đã tế nhị khách sáo hơn nhiều so với lúc ở trên hành lang ban nãy.

Chia tay nhau rồi chia lại lớp nên vẫn chưa có quy định gì, tất cả mọi người tự chọn vị trí mà mình muốn ngồi, tốp bạn học mới được phân đến và cả học sinh cũ của lớp đang trò chuyện với nhau.

Liễu Tiểu Mãn không nhìn xem có bạn cũ nào cậu quen học cùng lớp không, cậu đi xuyên qua ánh mắt của mọi người trong lớp, rất tự giác đi tới góc tường ở hàng cuối lớp học, chọn ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.


Cho dù là nơi nào, cứ ngồi vào trong góc thì đó sẽ là vị trí mà người ta ít chú ý tới nhất, điểm này chắc chắn đúng.

Bàn ghế đều phủ bụi, lúc tìm giấy ăn trong cặp sách, Liễu Tiểu Mãn mới nhận ra trứng luộc nước trà vẫn còn cất bên trong, cậu quên không đưa cho Phàn Dĩ Dương rồi.

Đều tại cái tên La Hạo kia lắm mồm, toàn nói những lời vô vị, giờ một câu chốc một câu, làm cậu nghe mà quên mất việc chính.

Liễu Tiểu Mãn nhìn chằm chằm trứng luộc nước trà một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để tạm đó. Vì mấy quả trứng luộc mà cất công sang khối 12 tìm Phàn Dĩ Dương thì rất xấu hổ.

Cậu xách túi nhỏ đựng trứng ra ngoài, bỏ vào trong ngăn bàn đã lau sạch sẽ, sau đó đặt sách bài tập vào, phân loại rồi xếp theo thứ tự môn học. Phòng học người ra ra vào vào, gần như đã ngồi đủ sĩ số.

Liễu Tiểu Mãn mở sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng.

Còn chưa đọc hết dãy từ bắt đầu bằng chữ A, cậu trai ngồi hàng trên đột nhiên đẩy ghế xoay đầu lại, động tĩnh rất lớn làm cậu giật cả mình.

"Ê, có phải cậu ở lớp 3, tên là Lý Tiểu Mãn đúng không?" Ghế trước mở to đôi mắt tròn, đảo lên đảo xuống đánh giá cậu.

Cũng không sợ người lạ, nửa người cậu ta quay hẳn lại trên ghế, hai cánh tay với về phía mặt bàn của Liễu Tiểu Mãn.

"Liễu." Liễu Tiểu Mãn sửa lại lời cậu ta, giật quyển sách tiếng Anh bị đè lên. Ghế trước vẫn không phát hiện mình đè lên sách của người ta, cậu cũng không giật tiếp ra nữa.

"Hả?" Ghế trước không nghe rõ, lại nghển cổ ra.

Liễu Tiểu Mãn lấy thêm một quyển sách ra, mở trang bìa cho cậu ta xem.

"Ồ, Liễu hả, tôi cứ nghe nhầm thành Lý Tiểu Mãn Lý Tiểu Mãn ý... Chữ cậu nắn nót thật." Ghế trước mỉm cười, cũng giơ tay lên lấy sách của mình, mở ra vẫn chưa thấy ghi tên nên tiện tay lượm cây bút thoải mái viết một dòng.

(*) Liễu 柳 [liǔ]; Lý 李 [lǐ].

"Tôi họ Lý, còn tưởng hai bọn mình cùng họ." Cậu ta đẩy trang sách về phía Liễu Tiểu Mãn.

Lý Mãnh.

Liễu Tiểu Mãn nhìn nét chữ to oạch dài ngoằng cứ như vừa bị đánh văng ra ngoài của cậu ta, rồi lại nhìn gương mặt mắt to mày mảnh đang hớn hở trước mặt, bỗng dưng muốn cười.

"Tôi nhớ rồi." Cậu trả lại sách cho Lý Mãnh.

"Đúng rồi, sau này hai ta là bạn cùng lớp, bàn trước bàn sau." Lý Mãnh ném sách về bàn mình, ra dáng đàn ông vỗ vỗ phần ngực gầy gò của bản thân, cũng không e dè gì hết, nhìn vào tay áo trống không của Liễu Tiểu Mãn, nói: "Có chuyện gì cậu cứ lên tiếng, đừng khách sáo, Mãnh gia bảo kê cho cậu."

"Lớp 3 bọn cậu có mấy người bị chia lớp vậy? Lớp bọn tôi chỉ có mình tôi, hầy, một mình cô đơn lẻ loi hiu quạnh quá đi——" Lý Mãnh khoa trương thở dài, nghển cổ lên ngó nghiêng trong phòng học.

Vừa nhìn là biết cậu ta là kiểu người thích đàn đúm ồn ào. Cửa sau lớp học đột nhiên vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ, lại là lũ học sinh côn đồ hay tụ tập đi với nhau. Lý Mãnh lập tức chống nửa người dậy, hệt như một con chuột đồng đang dựng tai lên để nghe ngóng.

Bọn người đáng ghét La Hạo đang nhảy tưng tưng vây quanh một người, mày một câu tao một câu, giọng điệu cố tình nâng lên vài tông, cứ như ra vẻ bản thân rất giỏi giang.

Liễu Tiểu Mãn nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách, Lý Mãnh ngồi trên ghế lắc qua lắc lại chia sẻ tình báo, "Chắc bọn họ đều không học lớp 12 đâu ha? Đúng rồi Liễu Tiểu Mãn, cậu có biết lớp 12 Hạ..."

"Rầm!"

Lời còn chưa nói hết, một cái cặp sách màu đen bay đến từ cửa sau, hệt như một quả pháo nện thẳng lên mặt bàn bên cạnh Liễu Tiểu Mãn, làm mấy người ngồi hàng cuối giật nảy mình.

"Đệt mợ, Chuột, mày lại đấm người ta." Giọng La Hạo vang lên bên ngoài cửa sau, "Mẹ nhà mày, đã bảo học kỳ mới phải thay đổi triệt để cơ mà, mày cứ hùng hổ đi rồi lại khiến Hạ Lương phải chịu kỷ luật."

"Tao có đấm đâu... Không phải chứ Hạ Lương, mày lưu ban thật đấy à? Sắp tốt nghiệp rồi mà, hên vậy." Người được gọi là Chuột xoa xoa cái mũi, giọng ồm ồm nói.

Liễu Tiểu Mãn ngây người nhìn chằm chằm vào cái cặp sách đen từ trên trời giáng xuống.

Cặp sách hạ cánh ở vị trí trống bên cạnh cậu, thế nhưng đã vượt ranh giới, gần một nửa cái cặp nằm trên bàn cậu.

"Fuck, dọa chết tôi!" Lý Mãnh cũng trừng mắt nhìn cái cặp.

Người bị bọn La Hạo vây xung quanh vẫn đứng dựa lan can ngoài hành lang không nói lời nào, hai tay nhét trong túi áo khoác, cũng không biết cặp sách của mình đã bay đi đâu.

Hắn nhìn Chuột một cái, vẫn không lên tiếng, giọng nói của mấy tên kia nhỏ dần đi rồi chuyển sang chủ đề khác. Hắn đứng thẳng dậy tiến vào phòng học.

Vài người phía sau đều như có như không dõi mắt theo hắn, khe khẽ bàn luận.

Liễu Tiểu Mãn đang định thò tay sang đẩy nửa cái cặp sách đang chiếm cứ mặt bàn mình, mắt chợt liếc thấy một bóng người vừa xuất hiện ở bàn bên cạnh.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen láy.

Vẻ mặt không cảm xúc, thậm chí cũng khá ôn hòa, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, còn xen lẫn cả sự nguy hiểm.

"Ra ngoài."

Mắt đen láy nhìn cậu, giọng điệu đều đều cất lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận