"Đứng dậy." Hạ Lương cau mày nói với cậu.
════ ⋆★⋆ ════
Không thể nghi ngờ gì nữa, người trước mặt chính là Hạ Lương. Liễu Tiểu Mãn vừa mới nhìn thấy gương mặt này trên thông báo được dán trên cột ở dưới tầng.
Nhưng mà cậu không hiểu ý câu "Ra ngoài" hắn vừa nói.
Ra ngoài?
Đi đâu cơ?
Cậu nhìn lướt qua Lý Mãnh, hoài nghi có phải mình hiểu sai ý rồi không, thật ra Hạ Lương đang nói chuyện với Lý Mãnh đúng không?
Ai ngờ Lý Mãnh cũng đang đần mặt ra nhìn cậu.
Lý Mãnh biết mặt Hạ Lương, không chỉ cậu ta, học sinh mấy hàng trên nghe thấy động tĩnh đều quay xuống hóng hớt nhìn bên này.
Cậu ta thấy điệu bộ này của Hạ Lương nên tưởng hai người quen nhau, còn đang suy nghĩ nhóc tàn tật và trùm trường không học cùng lớp mà, sao hai người lại biết nhau.
Bây giờ va phải cái nhìn của Liễu Tiểu Mãn, Lý Mãnh mới phát hiện vẻ mặt đối phương cũng rất hoang mang, trong nháy mắt cậu ta hiểu ra ý của Liễu Tiểu Mãn——Vừa nãy cậu ta đã vỗ ngực nói với cậu là "Mãnh gia bảo kê cho cậu", chắc cậu ấy đang "cầu cứu" mình đây mà.
Thật sự không thèm khách sáo luôn.
Lý Mãnh lúng túng gãi mũi, đừng nói bên ngoài vẫn còn mấy ông thần hung dữ kia đang chầu chực, chỉ mình Hạ Lương thôi cũng khiến cậu ta không thể ngạo mạn đến mức tùy tiện chõ mồm phô trương với người ta.
Nhưng Liễu Tiểu Mãn đang nhìn mà, không lên tiếng câu nào hình như không ổn cho lắm.
"Ra chỗ nào...?" Kìm nén mãi, Lý Mãnh mới bật ra một câu hỏi, vẫn rất khách sáo.
Hạ Lương không để ý tới cậu ta, trên mặt đã tỏ ra không kiên nhẫn, hắn im lặng nhìn cánh tay của Liễu Tiểu Mãn, cứ như vì cậu là một người tàn tật nên cho thêm chút nhẫn nại.
"Oài, nhóc tàn tật, bảo cậu ra ngoài thì cậu ra ngoài đi." Không biết La Hạo vào đây từ lúc nào, hắn giơ cánh tay khoác lên vai Hạ Lương, hất cằm về phía Liễu Tiểu Mãn, "Đây là chỗ của Hạ Lương, trước đây cậu ta ngồi chỗ này ở lớp bọn anh."
Hạ Lương chớp mắt nhìn hắn.
La Hạo thu cánh tay lại, nhấc nửa bên cặp đen đang lấn sang bên Liễu Tiểu Mãn, tiếp tục thúc giục: "Nhanh lên nào, hay muốn đợi anh chuyển giúp cậu?"
Giờ Liễu Tiểu Mãn mới hiểu được ý bọn họ.
"Anh muốn ngồi đây à?" Cậu hỏi Hạ Lương.
Hỏi thôi chứ cũng không phải thật sự cần hắn trả lời, thực ra đối với cậu mà nói, ngồi trong hay ngoài cũng không khác nhau nhiều. Nếu phải so với việc ngồi đâu thì cậu càng không muốn bị nửa lớp học nghển cổ quay xuống nhìn chằm chằm mình hơn.
Hạ Lương này cũng thật kỳ lạ.
Cậu vừa chuyển chồng sách vừa xếp xong sang bên phải vừa nghĩ thầm trong lòng.
Nếu biết trước là vì chuyện nhỏ nhặt này, cứ nói thẳng "Đổi chỗ đi" không phải là xong sao?
Mấy kẻ mồm to này toàn nói năng không cẩn thận.
Lý Mãnh giúp Liễu Tiểu Mãn chuyển hết tất cả đồ đạc sang bàn bên cạnh, bọn La Hạo về trước, trước khi đi còn đặt bộp một phát cặp sách của Hạ Lương lên bàn, khiến Lý Mãnh lại giật bắn cả mình.
Ghế bên phải bị khập khiễng, có lẽ đã không ai ngồi đây từ trước khi chia lớp, cũng không có ai để ý tới. Liễu Tiểu Mãn lau ghế xong, vừa mới ngồi xuống đã "két" một tiếng, cả người nghiêng sang một bên.
"Ơ kìa." Lý Mãnh quay lại chỗ mình, vừa đặt mông xuống ghế đã nghe thấy tiếng động vang lên, bèn quay cổ lại, "Sao cậu còn chưa..."
Chạm phải đôi mắt đen láy của Hạ Lương, cậu ta mới phản ứng được chỗ ngồi phía sau vừa mới đổi người.
"... chuyển sang bên cạnh?" Lý Mãnh xoay đầu sang hướng khác, nhìn thấy Liễu Tiểu Mãn đang dùng một cánh tay chống lên mép bàn, người hơi nghiêng nghiêng muốn đứng dậy khỏi sàn.
Hạ Lương ngồi bên cạnh cụp mắt, cũng nhìn từ trên xuống dưới.
Liễu Tiểu Mãn cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, gương mặt từ cổ đến đường chân tóc đều đỏ bừng lên, cậu xấu hổ đến mức gáy cũng râm ran.
Thứ khiến cậu không chịu nổi nhất chính là khiến cho người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này của mình, cậu không chịu được những ánh mắt vô thức tỏ ra ghét bỏ và thương hại mình.
Đừng gấp đừng gấp đừng gấp.
Cậu tự nhủ một tràng trong lòng, muốn đứng dậy ngay trước khi bị cả lớp chú ý.
Thế nhưng mặt bàn vừa lau qua vô cùng trơn, tay áo đồng phục cũng là chất vải trơn tuồn tuột, chống lên mặt bàn chẳng những không thể giúp cậu mượn lực đứng lên mà còn khiến cùi chỏ cậu bị quệt một cái, cả người lại nghiêng ngả ngã xuống giống như kẻ say xỉn.
"Con nhện bò được một phần ba chỗ đó, trượt chân rồi rơi xuống..."
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu cậu chợt nhớ đến cuốn truyện mình đọc khi còn bé, cảm thấy bản thân giống như con nhện đáng thương đó vậy.
Tiếng động xui xẻo ngã xuống không hề xuất hiện như dự đoán, Liễu Tiểu Mãn chợt nhận ra dưới cánh tay tìm được điểm tựa, cậu đụng phải một bắp đùi bên cạnh, bèn vội vàng ôm lấy.
Bắp đùi kia nằm ngang, cậu luống cuống ôm vào, dùng cánh tay và xương sườn một bên kẹp chặt lấy.
Cuối cùng cũng không chạm đất trong trạng thái mất trọng lượng, Liễu Tiểu Mãn thầm thở phào.
"... May mà dưới chân con nhện xuất hiện vài tảng đá gồ lên, nó kịp thời ôm lấy tảng đá, không để bản thân rơi xuống đáy vực một lần nữa..."
Vậy mà nội dung cuốn truyện lại tự động đọc tiếp trong đầu.
Nửa bên mông lệch khỏi ghế, chiếc ghế đã hoàn toàn đổ xuống sàn, Liễu Tiểu Mãn hơi nghiêng người, một bên tay áo trống không, bên còn lại đang ôm đùi một người xa lạ.
Bắp đùi không thô nhưng lại rất rắn chắc, cấn cấn khiến nách cậu đau nhức.
Tư thế hiện tại của Liễu Tiểu Mãn khiến cậu tự nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ, nhưng cũng may là phanh kịp thời, cậu ổn định lại cơ thể, ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chạm mắt với Hạ Lương.
Lần này khoảng cách khá gần, gương mặt Hạ Lương ở phía trên không xa cậu lắm, không biết có phải do khuất sáng không mà sắc mặt hắn tối sầm lại.
Tròng mắt cũng đen, thật sự rất đen.
Liễu Tiểu Mãn nghĩ.
"Đứng dậy." Hạ Lương cau mày nói với cậu.
"Không sao chứ?" Các bạn học ngồi gần đó ngoảnh đầu hỏi, người ngồi bên dưới tới gần định giúp đỡ.
Lý Mãnh là người đầu tiên nhảy ra, miệng khẽ lầm bầm "Cậu tài thật đấy", nâng cánh tay Liễu Tiểu Mãn rồi nhấc cậu lên.
"Ngại quá..." Tai Liễu Tiểu Mãn nóng bừng lên vì ngượng, trong sự quan tâm của mọi người xung quanh, cậu nhỏ giọng xin lỗi Hạ Lương.
Hạ Lương không để ý đến cậu, nhiều người lần lượt vây lại xung quanh, đợi đến lúc Liễu Tiểu Mãn được ba chân bốn tay nâng lên, hắn cũng thu lại chân ngay lập tức, đá chân ghế đi ra khỏi cửa sau.
"Thần kinh." Một cô gái trợn mắt sang ghế Hạ Lương, quay đầu lại giúp đỡ Liễu Tiểu Mãn, hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?"
Liễu Tiểu Mãn nhìn ra cửa sau, cười với cô gái, lắc đầu nói không sao.
Gương mặt cậu vẫn còn bối rối, lần này có đến bốn, năm bạn học, các bạn hàng trên thì quay xuống nhìn, cậu thật sự rất ngại, vội vàng đáp "Không sao không sao" với từng người một, sau đó khom lưng đỡ ghế dậy.
"Đừng dùng cái thứ phế phẩm này nữa." Cô gái trợn mắt vừa xong ra tay nâng ghế lên giúp cậu, dáng người cô nhỏ nhắn, bê vật cồng kềnh nhưng rất thành thạo, nhét thẳng vào góc vệ sinh phía cuối lớp.
"Trước đây tôi từng là lớp trưởng lớp này, dân bản địa đấy. Cái ghế này hỏng lâu rồi, vẫn luôn không có ai ngồi nên tôi cũng quên mất." Cô gái tự giới thiệu, "Tôi là Hàn Tuyết Bích, không phải Bích trong Tuyết Bích(*), là chữ Bích tên của một loại ngọc."
(*) Tuyết Bích là phiên âm của Sprite, còn ở đây đang nhắc đến ngọc bích – Tên gọi một loại ngọc đẹp thời xưa, dẹt, hình tròn, giữa có lỗ.
Cô giới thiệu rất nghiêm túc cặn kẽ, Lý Mạnh không giữ được cái miệng cợt nhả: "Tên nghe được của ló! Chào mọi người, sau này tôi tên là Lý Khả Lạc(*)."
(*) Khả Lạc là phiên âm của Coca.
Mấy người cười ầm lên, Liễu Tiểu Mãn cũng không nhịn được cong khóe miệng, giữa chừng lại sợ mình bất lịch sự nên kìm nén lại.
"Không sao, tôi quen rồi." Hàn Tuyết Bích đảo mắt trao cho Lý Mãnh một cái nhìn vô cùng "yêu thương", tiếp tục nói với Liễu Tiểu Mãn, "Sau này có gì cần giúp cậu cứ tìm tôi là được, bố trí sắp xếp trong lớp tôi đều rất rõ."
Nói xong, cô quay đầu hô to một tiếng không biết về hướng nào: "Đầu cá!"
"Gì?" Hàng trước có người đáp lại.
"Cậu đến phòng giáo dục lấy thêm một cái ghế nữa đi!" Hàn Tuyết Bích gào.
"Hả?" Đầu cá cũng gào lên.
Liễu Tiểu Mãn không ngờ cô giúp đỡ tận tình như thế, vội vàng muốn từ chối: "Không cần đâu, để tôi tự..."
"Nhanh lên!" Hàn Tuyết Bích rất lưu loát khua tay chặn cậu lại, phi thẳng đến chỗ tên Đầu cá xui xẻo, "Bạn học mới, lớp 8... Lớp phó thể dục cậu mau tranh thủ phát huy phong cách của mình đi, giúp đỡ người ta mau."
"Chuyện gì cũng lớp phó!" Một nam sinh rất cao bị Hàn Tuyết Bích thúc giục đứng phắt dậy, hùng hổ phi thẳng ra ngoài.
Liễu Tiểu Mãn còn đang nén câu "Không cần phiền vậy" trong miệng, lần này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
"Tôi đi cùng cậu ấy." Liễu Tiểu Mãn há hốc mồm, vẫn nhấc chân định đi theo.
Từ trước đến nay cậu không có thói quen để người khác làm việc thay mình, từ khi không còn cánh tay nữa, cậu luôn cố gắng không đụng vào những đãi ngộ tốt dành cho người tàn tật, cậu bằng lòng tự lực cánh sinh, bằng lòng bản thân mình được đối xử giống như những người bình thường khác, không cần những đãi ngộ đó.
"Ầy, cậu thức tỉnh đi, không nghe thấy người ta dùng từ gì hả?" Lý Mãnh dựa người lên bàn vỗ chân, cản cậu lại, "Phát huy phong cách đó, cho lớp phó một cơ hội đi."
Hàn Tuyết Bích lại trao một ánh nhìn vô cùng "yêu thương" qua, kiêu ngạo hất cằm lên không muốn để ý tới cậu ta.
Bây giờ đuổi theo thì cũng không kịp nữa, Liễu Tiểu Mãn rất ngượng ngùng nói với Hàn Tuyết Bích: "Cảm ơn."
"Cậu khách sáo quá, bạn cùng lớp với nhau, nên làm thôi." Hàn Tuyết Bích nói.
Chưa đến hai phút, Đầu cá bê một cái ghế mới vào từ cửa sau, đặt sau mông Liễu Tiểu Mãn.
"Trông hơi bẩn, tôi lau qua rồi, không phải lau nữa đâu, cậu cứ thế ngồi luôn thôi." Cậu ta chỉ vào ghế cho Liễu Tiểu Mãn nhìn.
"Cảm ơn, không sao." Liễu Tiểu Mãn hơi bối rối vì không biết nên nói gì, hai bạn dân bản địa này nhiệt tình quá, không giống cán bộ lớp trước đây của lớp cậu, "Làm phiền cậu chạy đi chạy lại rồi."
Đầu cá khua tay, xoay người trở về chỗ mình.
"Có chuyện gì thì cậu cứ tìm hai bọn tôi là được." Hàn Tuyết Bích dặn dò xong thì vung vẩy tóc đuôi ngựa của mình trở về hàng đầu tiên.
"Một lon Sprite mà mê quyền lực dữ vậy má." Lý Mãnh bật cười.
"Người anh em." Bạn cùng bàn mới của Lý Mãnh vỗ vai cậu ta, "Chỉ bằng cái miệng này của ông thôi, tôi có thể ngồi cùng bàn với ông mười năm luôn."
"Vậy cậu cứ ngồi đi, anh em." Lý Mãnh bĩu môi với cậu bạn kia.
Tiếng chuông vào học vang lên, mấy người vây quanh trước bàn cậu cười đùa vài câu, sau đó từng người tản ra.
Liễu Tiểu Mãn khom lưng lau lại ghế, môi mím lại, cuối cùng vẫn không nhịn được cười theo.
Cậu cảm thấy người như Lý Mãnh rất giỏi, đến chỗ nào cũng có thể thân thiện ngay được với người xung quanh. Cả thế giới trong mắt bọn họ giống như một ngôi làng, ai cũng có thể tán gẫu được, ai cũng có thể cười đùa được.
Trước đây trong lớp cậu cũng có những người như vậy, nhưng cậu không cùng một thế giới với họ, cậu nhìn thấy mỗi ngày bọn họ nói cười không ngớt mà không thể hiểu nổi, có lẽ bọn họ nhìn một kẻ miệng kín như bưng là cậu đây cũng thấy quái thai lắm.
Nhưng lớp mới hiện tại lại mang đến cảm giác rất hòa hợp.
Bạn cùng lớp đều rất tốt.
Mặc dù có hơi nhiệt tình thái quá nên khiến cậu có phần luống cuống, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đó đều là ý tốt cả.
Không biết có phải vì thành phần duy nhất không hòa hợp với tập thể chuyển từ cậu thành...
Cậu nhìn sang bên cạnh, cái ghế bị Hạ Lương đá văng ra vẫn nằm xệch bên ngoài, cặp sách thì vứt sát bệ cửa sổ, vẫn chưa mở ra.
Bạn cùng bàn mới của cậu, lần đầu tiên gặp nhau ngày khai giảng chỉ nói với cậu đúng hai câu, một là "Ra ngoài", hai là "Đứng dậy".
Liễu Tiểu Mãn thầm nói trong lòng.
Hiện tại cũng vào tiết rồi, người vẫn chưa về.
Ngồi yên ổn vào ghế mới của mình xong, cậu kéo ghế của Hạ Lương về bàn cho ngay ngắn, tiện tay lau luôn nửa cái dấu giày bên trên.