"Có chuyện gì thì tìm anh."
════ ⋆★⋆ ════
Hạ Lương kéo mũ trùm đầu xuống, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ngại quá." Phàn Dĩ Dương mở miệng xin lỗi hắn.
Vốn dĩ anh rất chân thành, dù sao đang ngủ ngon mà bị cả bịch trứng nện trúng đầu thì không ai có tâm trạng tốt được cả.
Ai ngờ khi thấy rõ người trước mặt là ai, Phàn Dĩ Dương vô thức nhíu mày.
"Ơ đây không phải là..." Lục Hàng ở bên cạnh anh thò đầu vào, chớp chớp mắt nhìn Hạ Lương nói: "Cậu thật sự lưu ban hả?"
Hỏi xong, anh ta ngượng ngùng nhếch miệng, lại bổ sung thêm một câu: "Sorry nhá, vừa rồi là lỗi tôi, trượt tay."
Hạ Lương không lên tiếng, mặt mũi cau có vò tóc, lại đạp bàn định đi ra ngoài.
Từ góc độ của Liễu Tiểu Mãn thì không thể nhìn ra được hắn muốn làm gì, thế nhưng Hạ Lương vừa hơi cử động, trong đầu cậu đã xuất hiện một suy nghĩ——Chắc không phải đánh người chứ?
Hạ Lương bị thông báo xử phạt, ảnh chụp Hạ Lương được dán ở bảng thông báo dưới tầng, Hạ Lương có tròng mắt đen láy lạnh lùng giống như chú chó câm lặng(*) nhìn chằm chằm người ta... Trước mắt cậu chợt xuất hiện hàng chữ "toang rồi", "toang rồi", "toang rồi" liên tục chạy qua.
(*) 哑狗 có hai nghĩa, một là chỉ người câm (mang nghĩa xúc phạm); hai là chỉ người cần lên tiếng như họ từ chối nói. Trong trường hợp này sử dụng nghĩa thứ hai.
Phàn Dĩ Dương không đánh nhau, chắc chắn không đánh lại được Hạ Lương.
Nếu Hạ Lương thật sự muốn động thủ, vậy thì khung cửa sổ giống như thiết bị cố định, chỉ còn thiếu cái đầu ngắm, Hạ Lương không đấm thẳng vào mặt Phàn Dĩ Dương mới lạ đấy.
Cho nên Hạ Lương vừa cử động, cậu giống như nhìn thấy cảnh slow-motion trong phim ảnh, không nghĩ ngợi gì cản lại cánh tay hắn.
Đối với người tàn tật như cậu, phải làm động tác "cản" này thì tốn nhiều sức hơn so với người bình thường.
Người bình thường muốn cản ai thì chỉ cần giơ tay ra, tay của cậu không đủ, muốn cản ai thì chỉ có thể vòng cánh tay qua.
Động tác quá mạnh, bàn cũng bị xương hông cậu huých vào xô dịch lên trên, Lý Mãnh đang ngồi rung ghế chơi đùa, suýt chút nữa đập mặt xuống bàn.
"Đựu..." Lý Mãnh chống lên mép bàn.
Ba người bên cửa sổ đều nhìn chằm chằm Liễu Tiểu Mãn.
"Cậu cầm tinh con gì đấy?" Hạ Lương nhìn cậu hỏi.
Liễu Tiểu Mãn nghe không hiểu, Hạ Lương giật cánh tay bị kẹp lên, nhướng mày hỏi lại: "Nghiện kẹp người khác à?"
"Tiểu Mãn." Phàn Dĩ Dương gọi cậu.
Liễu Tiểu Mãn ngượng ngùng rút tay về.
"Em ra đây." Phàn Dĩ Dương nói.
Đây là muốn bảo cậu ra ngoài nói chuyện.
Liễu Tiểu Mãn đáp lại một tiếng, kéo bàn định ra ngoài.
Lúc xoay người, cậu lại nhìn Hạ Lương, nhắc nhở: "Anh đừng quên đi tìm thầy Thượng đấy."
Cũng không rõ Hạ Lương có nghe thấy không, đi thẳng ra ngoài trước cậu một bước.
"Mày về trước đi, tao và Tiểu Mãn nói chuyện một lúc." Phàn Dĩ Dương nói với Lục Hàng.
"Rồi rồi, anh Dương Dương quan tâm em trai, tao đi." Lục Hàng xách bọc trứng luộc nước trà từ tay anh ra, "Cái này coi như bồi thường vì mày đã bỏ rơi tao."
"Mày lượn đi." Phàn Dĩ Dương cười, đưa bảng kiểm tra cho anh ta.
Liễu Tiểu Mãn đi ra ngoài đã thấy sáu quả trứng luộc của mình không còn đâu nữa.
Chia cho bạn bè của Phàn Dĩ Dương ăn thì cậu không tiếc, nhưng mà bạn của Phàn Dĩ Dương ăn hết, cậu và Phàn Dĩ Dương không ăn quả nào thì cậu lại thấy hơi tiếc.
Vốn dĩ không thấy đói bụng, giờ cảm giác tiêng tiếc này lại khiến cái bụng đói theo.
"Hạ Lương." Phàn Dĩ Dương thấy cậu ra ngoài rồi thì xoay người dựa lưng lên bệ cửa sổ nói chuyện với cậu, chỉ vào bên trong lớp, "Là bạn cùng bàn của em, chuyển đến lớp các em sao?"
"Vâng." Liễu Tiểu Mãn dựa bên cạnh anh, gật đầu, "Sáng nay chủ nhiệm lớp có điểm danh cả anh ấy."
"Chủ nhiệm lớp em là ai?" Phàn Dĩ Dương hỏi.
"Thượng Lương Sơn." Liễu Tiểu Mãn nói.
"À." Phàn Dĩ Dương nghe thấy cái tên này thì cười, "Anh biết thầy ấy, từng học tiết Thể dục của ổng rồi."
Liễu Tiểu Mãn nhoẻn miệng cười theo anh, không đáp lại.
Phàn Dĩ Dương vốn định nói giáo viên Thể dục làm chủ nhiệm lớp là rất hiếm thấy, nhưng nghĩ lại vẫn không mở miệng.
"Tính cậu ta không ổn lắm đâu." Anh quay lại câu chuyện, "Em hỏi chủ nhiệm lớp em xem có thể đổi chỗ không."
"Dạ?" Liễu Tiểu Mãn nghĩ, "Anh ấy cũng được mà."
Phàn Dĩ Dương nhìn cậu.
Đúng là cũng được.
Liễu Tiểu Mãn đánh giá khách quan trong lòng, mặc dù Hạ Lương không thích nói chuyện với người khác, nhưng so sánh một người ít nói như thế và một La Hạo lắm mồm thì cậu vẫn thấy Hạ Lương tốt hơn nhiều. Nếu để cậu ngồi cùng bàn với La Hạo thì cậu mới thật sự muốn đổi chỗ.
Hơn nữa sáng nay khi cậu sắp sửa lệch người ngã bệt xuống thì hắn còn giữ chắc chân để cậu chống người, cũng không hất cậu ra ngay hay coi cậu là đồ thừa thãi mà mặc kệ cậu.
Ban đầu cậu còn tưởng người này là một quả bom, mỗi khi không vui là phát nổ, đá đấm bảng thông báo trút giận, nhưng hình như cũng không đến mức như người ta nói quá.
Rất tốt.
"Vậy em cứ tiếp xúc trước xem sao." Phàn Dĩ Dương không nói thêm gì nữa, kéo ống tay áo rỗng của cậu xắn lên, nhét vào trong túi áo khoác đồng phục.
"Nếu thấy ngồi không dễ chịu thì đổi, có chuyện gì thì tìm anh." Anh nói rõ với Liễu Tiểu Mãn.
Có chuyện gì thì tìm anh.
Học kỳ nào Phàn Dĩ Dương cũng nói câu này một lần.
Cẩn thận hồi tưởng lại, thậm chí còn không thể dùng đơn vị học kỳ để tính.
Mỗi sáng đưa cậu đến trường, mỗi tối đưa cậu về nhà, khi nào rảnh còn qua giúp đỡ ông nội, có gì ngon có gì vui đều không quên mang cho cậu một phần.
Liễu Tiểu Mãn vẫn cảm thấy câu nói kia đúng——Trời cao luôn công bằng, vì bạn mà đóng cánh cửa này thì cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.
Phàn Dĩ Dương giống như cánh cửa được mở thêm cho cậu vậy.
Trong lòng Liễu Tiểu Mãn như được ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp và dễ chịu. Cậu cong mắt cười với Phàn Dĩ Dương.
"Có đề không, không thì anh về đây." Phàn Dĩ Dương chỉ sang tòa nhà đối diện hỏi cậu.
"Có." Liễu Tiểu Mãn vội gật đầu, xoay người lấy sách bài tập qua cửa sổ.
"Sắp vào học rồi, em về trước đi." Thượng Lương Sơn ngồi trước bàn lật tờ danh sách trong tay rất nghiêm túc, mày cau lại, mắt vẫn không ngước lên.
1387.
Hạ Lương nhìn chằm chằm cái cây ngoài cửa sổ đếm mấy chiếc lá rụng xuống từ chạc cây, nghe thấy câu này thì kéo khóa áo khoác lên cao hẳn, xoay người ra ngoài.
"Phải nhớ kỹ những gì tôi đã nói với em, đừng để bố em và em làm nhà trường mất thể diện." Thượng Lương Sơn cao giọng bổ sung thêm.
Hạ Lương kéo cửa sắt văn phòng.
"Em chờ chút đã." Thượng Lương Sơn còn nói.
Hạ Lương xoay nửa mặt lại, "Thầy có thể nói liền một mạch cho xong không?"
"Em đang nói chuyện với ai đấy?" Thượng Lương Sơn trừng hắn, "Hạ Lương tôi nói cho em biết, chủ nhiệm trước đây của em quản em thế nào tôi mặc kệ, nhưng tính tôi thế nào, em và đám bạn bè xấu của em cũng biết cả rồi. Đến lớp của tôi thì em nhất định phải nghe lời tôi, tôi sẽ không dung túng cho em đâu."
Hạ Lương vốn đã rất mất kiên nhẫn, thấy ông trịnh trọng nghiêm túc như thế, không hiểu sao thấy buồn cười.
"Tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một học sinh nào, cũng sẽ không cho phép bất kỳ một ai kéo cả lớp tụt dốc." Thượng Lương Sơn gõ bàn.
"Vâng." Hạ Lương thò mũi chân đá cánh cửa về, quay lại trước mặt Thượng Lương Sơn, "Thầy nói đi."
"Không đàng hoàng gì hết." Thượng Lương Sơn dùng ánh mắt nhân từ ra sức soi mói hắn, "Em nhìn em đi, có chỗ nào giống học sinh không? Bỏ tay ra đây."
Hạ Lương thầm thở dài, bỏ tay ra khỏi túi.
Thượng Lương Sơn đặt bản danh sách lên bàn, còn mình thì khoanh tay ngả người ra sau.
Hạ Lương vừa ngước mắt nhìn đã thấy tên mình bị vẽ hai vòng tròn, cách vài dòng còn có một cái vòng tròn nữa, tên trong đó là Liễu Tiểu Mãn.
"Vừa rồi trên lớp tôi đã nói gì, chúng ta phải có cái gì, thái độ với tập thể ra sao, em nhắc lại một lần cho tôi." Thượng Lương Sơn nói.
"Vừa rồi em không ở lớp." Lông mày và mí mắt Hạ Lương cứ nhảy liên tục, hắn giơ cổ tay lên lau.
"Tôi nhắc lại cho em một lần nữa." Thượng Lương Sơn không chịu nổi chỉ thẳng vào hắn, cong đốt ngón tay gõ vào từng chữ trong tên của Liễu Tiểu Mãn, "Lớp của tôi, nhất định phải có ý thức tôn——vinh——tập thể!"
"Hiểu chưa?" Phàn Dĩ Dương hỏi.
"Ừm." Liễu Tiểu Mãn đánh dấu ngôi sao năm cánh lên đề bài, gật đầu.
Phàn Dĩ Dương nhìn giờ, "Được rồi, anh thật sự phải đi đây, còn phải qua đó chuẩn bị."
"Anh mau đi đi." Liễu Tiểu Mãn đẩy anh, thật sự không nhịn nổi nữa lại nói thêm: "Mấy quả trứng đó anh vẫn nên ăn một quả đi, ông nội dặn kỹ em mang cho anh đó."
"Được." Phàn Dĩ Dương cười xoa đầu cậu, "Buổi tối qua nhà anh ăn cơm đi, mẹ anh hầm thịt, làm bánh bao nhân thịt cho em."
"Vâng." Trên hành lang vẫn có rất nhiều người, Liễu Tiểu Mãn cúi đầu tránh được, khóe miệng nhếch lên.
Cậu thu dọn sách bài tập trên bệ cửa sổ, Phàn Dĩ Dương xoay người về lớp mình, vừa xoay mặt thì thấy Hạ Lương đi tới từ cửa cầu thang. Hai người trùng hợp đụng mặt nhau.
Bình thường mỗi lần chạm mặt nhau như này, Phàn Dĩ Dương toàn đi thẳng qua luôn, mặc dù trước đây học chung một lớp, nhưng không chơi cùng nhau thì cũng không cần trao nhau một ánh mắt.
Có điều ban nãy vừa xảy ra vụ trứng luộc nước trà, bây giờ không phản ứng tí nào có vẻ không ổn cho lắm.
Nhưng có phản ứng thì lại không phải phong cách của anh.
Nghĩ lại, anh hờ hững hơi hạ cằm xuống.
Kết quả Hạ Lương còn không thích giả vờ hơn cả anh, giống như người mù đi thẳng lướt qua bên cạnh anh.
Liễu Tiểu Mãn nhấn nắp bút lại cũng chuẩn bị vào lớp, có ai đó chợt huýt sáo ở cửa sau.
Âm thanh không dài, cũng không phải huýt sáo kiểu liên tục ngả ngớn, âm điệu chỉ cất lên đúng một tiếng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, nửa người Hạ Lương đã vào cửa sau, phát hiện ra cậu ở bên ngoài thì hắn lại ngả đầu ra nhìn cậu.
Liễu Tiểu Mãn không muốn trả lời tiếng huýt sáo của hắn, nghe cứ như đang gọi mèo gọi chó vậy, hơn nữa cậu cũng không thấy Hạ Lương có chuyện gì cần gọi mình.
"Thượng Lương Sơn gọi cậu." Kết quả đúng là Hạ Lương có việc nói với cậu thật.
Liễu Tiểu Mãn ngẩn ra, hỏi ngược lại hắn, "Bây giờ sao?"
Vừa mới nói xong thì tiếng chuông vào học đã vang lên.
"Tùy cậu." Hạ Lương nhấc chân vào lớp.
Liễu Tiểu Mãn ở cạnh cửa sổ do dự không biết bây giờ phải làm sao.
Hạ Lương lại ngả đầu ra khỏi cửa.
Hắn giơ tay chạm vào tóc bên thái dương của mình rồi lại chỉ vào Liễu Tiểu Mãn.
Cậu giơ tay lên sờ, từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thấy phần tóc vểnh lên của mình, có lẽ do ban nãy bị Phàn Dĩ Dương xoa đầu.
Cậu lại nhìn Hạ Lương, nhưng đầu hắn đã không còn ở đó nữa.
"Cậu ở bên ngoài tiễn đưa mười tám dặm đó hả, chuông kêu rồi sao còn chưa vào?" Lý Mãnh nháo loạn với bạn khác vừa mới về chỗ ngồi, cậu ta nhoài người ra cửa sổ nói với cậu.
Tiết này là giờ tiếng Anh, Liễu Tiểu Mãn nghĩ lại, vẫn cảm thấy chủ nhiệm lớp quan trọng hơn.
"Thầy Thượng gọi tôi." Cậu thò tay qua cửa sổ đặt sách bài tập của mình lên bàn.
"Bây giờ sao?" Lý Mãnh hỏi một câu giống cậu.
"Ừ." Liễu Tiểu Mãn gật đầu.
"Chuyện tốt nha, đi đi đi." Lý Mãnh vừa đặt mông xuống ghế đã nhảy cẫng lên chen người ra bên ngoài, "Tôi đi cùng cậu, tiện thể hai ta qua siêu thị luôn."
"Mang cho tôi chai nước nhá." Bạn cùng bàn của cậu ta huých cùi chỏ.
Chạy ra ngoài vào thời gian lên lớp, mấy trò kiểu này có người đi cùng thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Liễu Tiểu Mãn nhìn Lý Mãnh nằm bò ra ghế lách người ra ngoài, trong đầu chợt "tinh" một tiếng, đột nhiên cậu hiểu ra câu nói "Cậu cầm tinh con gì đấy? Nghiện kẹp người khác à?" của Hạ Lương là có ý gì.
Có lẽ muốn bảo cậu cầm tinh con cua.
Liễu Tiểu Mãn nhớ lại hành vi cứ như say xỉn ban sáng của mình, khi thì kẹp đùi người ta, lúc thì kẹp cánh tay người ta, vốn dĩ đã cảm thấy rất mất mặt rồi, giờ liên tưởng đến con cua khiến cậu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đúng lúc Hạ Lương quay về chỗ ngồi của mình, cậu gắng sức nhịn cười, tiện thể bù đắp câu xin lỗi, "Vừa nãy ngại quá."
Hạ Lương khó hiểu nhìn cậu, giơ tay kéo cửa sổ lên.
___
Lời editor: Cách chuyển cảnh của chương này thú vị ghê ha~