Edit: Manh Manh
Yến Trì hồi lâu không nhúng nhích, trái tim tan nát kia đột nhiên tràn ra máu.
Yến Giang hoảng loạn dùng hai tay chặn lấy tim, tựa đầu vào trong ngực Yến Trì.
Vài tiếng cãi vã gay gắt đột nhiên vang lên bên tai cậu.
["Yến Trì."]
Yến Trì nghe được, đó là giọng của mình.
["Em làm anh thật ghê tởm."]
Vì cái gì...!vì cái gì cậu lại nói những lời như vậy?
trời tối.
Áp lực đè nén đến cực điểm giống như chăn bông ngâm trong nước lạnh, đè nặng lên người Yến Giang.
Người màu đen nắm lấy tay Yến Giang, phát ra âm thanh trầm thấp: "Buông tôi ra...!"
Làm ơn.
Yến Giang khóc, gần như run rẩy: "Yến Trì.
Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau,Yến Giang vốn dĩ cho rằng Yến Trì sẽ không giấu cậu cái gì.
Khi còn nhỏ, gia đình không có khá giả như vậy.
Trường có tổ chức một chuyến chơi xuân, Yến Giang muốn đi, nhưng mẹ lại không cho.
Là Yến Trì nói, sẽ chăm sóc cậu thật tốt.
Cậu đi không nổi, là Yến Trì cõng cậu, băng qua cánh đồng, xuyên qua sông nhỏ.
...!
Cánh đồng, sông nhỏ?
Yến Giang đột nhiên ngơ ngẩn.
Bởi vì hắn vẫn như cũ ở trên giường bệnh, mà trước mặt, đột nhiên xuất hiện một mảnh cánh đồng cùng con sông nhỏ.
Giống như chiếc giường đã bị chuyển đến vùng ngoại ô.
Mặt trời ngã về tây.
Yến Giang phát hiện chính mình lại biến thành mèo con lần nữa.
Chó con ngồi xổm trên tủ đầu giường, bình tĩnh nhìn cậu.
"Tiểu Trì đâu?" Yến Giang hỏi.
Bùi Thanh Hà hỏi, "Mèo con, chúng ta trở về Tiểu Miêu Tinh, được không?"
Yến Giang theo bản năng lắc đầu.
Bởi vì cậu nhìn thấy ở cuối đường, Tiểu Yến Trì cõng cậu trên lưng đi tới.
Mèo con nhảy ra khỏi giường: "Sao tự nhiên lại tới đây? Thanh Hà.
Nhìn kìa, đây là Tiểu Trì với em".
Chó con cắn gáy cậu: "Vậy để bọn họ tự chơi đi.
Chúng ta không đi được không? "
Yến Giang si ngốc, mắt điếc tai ngơ với Bùi Thanh Hà.
Cậu kịch liệt giãy dụa, Bùi Thanh Hà sợ cắn đau cậu, không dám mạnh miệng.
Cuối cùng, Yến Giang thành công chạy trốn, đuổi kịp hai đứa trẻ.
"Ai, em lúc này đã ngủ rồi!" Yến Giang cười nói, "Em rất gầy a, Tiểu Trì còn nhỏ hơn em.
Nhưng lại cao hơn em rất nhiều."
Yến Giang từ nhỏ thân thể không tốt, so với trẻ con cùng lứa thì nhỏ hơn một vòng.
Hiện giờ cậu ghé vào trên lưng Yến Trì ngủ, nhìn không giống như anh trai, vẫn giống em trai nhỏ hơn.
Yan Chi mới bảy tuổi đã rất ít cười.
Đôi mắt anh u ám, như mực không thể nào hòa tan.
Hắn cõng anh trai trên lưng, ra bờ sông.
Vùng ngoại thành, không có người giám sát.
Giáo viên phụ trách để mọi người tự do hoạt động, không có phát hiện ra, hai bạn nhỏ đã lặng lẽ chuồn ra ngoài.
"Vẫn như cũ là em muốn Yến Trì mang em đi xem sông nhỏ." Yến Giang nhếch miệng cười.
Bạn nhỏ đi không nhanh, như cái đuôi nhỏ theo sau Yến Trì, "Đi được nửa đường, liền không đi nổi, là Tiểu Trì cõng em..."
Vừa dứt lời, dòng sông rốc cuộc cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Dòng sông không hề nhỏ.
Còn chưa được khai phá, bởi vậy không có rào bảo hộ, cũng không có người.
Một tấm biển gỗ dựng kế bến tàu bỏ hoang, mặt trên sơn ký tự màu đỏ đã có chút phai: Nước sâu, cấm tấm rửa.
Mèo con cắn ống quần Yến Trì: "Mau gọi anh dậy!"
Nhưng Yến Trì nghe không được.
Cõng Yến Giang trên lưng, hắn đứng bên cạnh bến tàu, cúi đầu nhìn nước sông.
Có chút vẩn đục, không nình rõ mặt.
Nước sông cùng mắt hắn giống nhau, đều phản chiếu bầu trời đầy sao.
Tim Yến Giang đập rất nhanh, giống như cảm nhận được điềm báo bão táp sấp tới: "...!Tiểu Trì?"
Tiểu Yến Trì không trả lời cậu, hắn cõng Yến Giang trên lưng, không chút do dự nhảy xuống nước.
Mặt nước nổ tung, văng thật nhiều bọt nước.
Nước sông lạnh như băng tràn vào mũi miệng Yến Giang, cậu giãy dụa mở mắt, xung quanh sóng gợn dồn dập đẩy cậu ra xa.
Bọt nước trăng trắng bắn thẳng vào mặt, Yến Giang thống khổ ho khan một tiếng.
Cậu nhớ rồi.
Cậu cùng Tiểu Trì đi chơi xuân, giáo viên nói gần đó có sông, không được chạy lung tung.
Yến Giang tò mò, trẻ con ở tuổi này đều như vậy, chưa kể Yến Giang hầu như không đi ra ngoài.
Cậu quấn lấy em trai đi tìm con sông kia.
Đi được nửa đường, quá mệt mỏi nên Yến Giang ngủ rồi.
Bởi vì còn rất nhỏ, đoạn ký ức đó luôn mơ mơ hồ hồ.
Cậu sau đó đã làm gì...?
Yến Giang cúi đầu, thấy Yến Trì túm lấy cổ tay cậu.
Yến Giang không biết bơi, nhưng cậu nhớ rõ Yến Trì biết.
Yến Trì một tay nắm lấy sợi dây treo trên bến tàu, một tay bắt lấy tay cậu.
Từng giây từng phút trôi qua, gió lớn cuồng cuộn.
Rõ ràng vừa rồi vẫn là trời nắng, hiện tại lại có sấm chớp ầm ầm, tựa hồ sẽ mưa ngay lập tức.
Mặt nước điên cuồng dao động, cuốn lên từng đợt bọt sóng, ập vào người hai đứa trẻ.
Tay Yến Trì đã xước ra máu.
Yến Giang ngâm mình trong nước, đầu óc choáng váng, lặp đi lặp lại: "Tiểu Trì, đừng động...!Không cần để ý anh, em mau buông ra."
Yến Trì cảm xúc chưa bao giờ là nhiều.
Nhưng lúc đó, hắn gần như rít gào rống to: "Câm miệng!"
Yến Giang từ nhỏ rất nghe lời và hiểu chuyện, nhưng giờ lại rất bối rối.
Cậu không phát hiện Yến Trì rốc cuộc hận cậu bao nhiêu.
Những gì Yến Giang nhớ chỉ là những yêu thương mềm mại.
Lạnh băng, đau đớn, giống như lưới sắt, bao bọc lấy tình cảm của hắn.
Cuối cùng, bọn họ được ngư dân đánh bắt xa bờ phát hiện.
Giáo viên bị dọa cho hoảng sợ, những đứa trẻ tại hiện trường bật khóc, một cảnh hỗn loạn.
Con mèo con đứng trên bến tàu, cả người cứng đơ.
Cậu lùi lại hai bước, rút dưới bụng Bùi Thanh Hà "Tất cả đều là giả, đúng không?"
Bùi Thanh Hà chỉ là lặp lại lần nữa: "Yến Giang, chúng ta quay về Tiểu Miêu Tinh."
____________________________________
Hi vọng không phải SE ????.