Trong nháy mắt, Hoắc Chu cũng không biết bản thân nên trưng biểu cảm gì ra.
"Vậy chúng ta liền làm hình tượng "con dâu" thành thật đi." Hoắc Chu xoay người đè lên Lạc Thanh Hoài, ý định phản công lại bắt đầu rục rịch.
Lạc Thanh Hoài khó có khi ngượng ngùng, ôm thắt lưng Hoắc Chu nhỏ giọng: "Đừng lộn xộn, cha mẹ nghe thấy được."
Kỳ thật dù Lạc Thanh Hoài có để anh mặt trên, hiện tại Hoắc Chu cũng không dám làm gì.
Cha mẹ đối với đồng tính luyến ái đã rất mâu thuẫn, chẳng qua là vì thương anh nên mới miễn cưỡng chấp nhận. Nếu hai người ở đây gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cha mẹ phản cảm cũng không tốt.
Hai người lại ôm hôn một lúc, Hoắc Chu ngả vào người Lạc Thanh Hoài bất động, ngắm nghía cúc áo của hắn, bắt đầu hỏi chính sự: "Hôm nay Cam Lê tìm em làm gì?"
"Để em đi trộm một ít hàng." Lạc Thanh Hoài nói.
"Cái gì? Trộm hàng?" Hoắc Chu chẳng hiểu ra sao, "Trộm loại hàng nào?"
"Một loại thuốc mới ra của công ty Long Hạo Kiệt." Lạc Thanh Hoài nói, "Cam Lê cảm thấy loại thuốc đó có vấn đề."
Hoắc Chu nhíu nhíu mày: "Theo lý mà nói, Long Hạo Kiệt vì giữ thân phận làm ăn đứng đắn, công ty của y hẳn không có vấn đề gì mới đúng chứ?"
"Kia cũng không nhất định." Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Buôn ma túy tuy rằng kiêu ngạo, dù sao cũng là hoạt động không để người biết, tóm lại có rất nhiều chỗ không tiện. Công ty của y thì hoặc nhiều hoặc ít cũng phải tiện một chút, chỉ là hiện tại em không biết thuốc kia rốt cuộc có vấn đề gì."
Hoắc Chu ngẫm nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng vô cùng kinh hoàng: "Hẳn y không đến mức trộn ma túy vào thuốc chứ?"
"Dược phẩm chính quy sẽ phải kiểm tra đo lường nghiêm ngặt, hẳn không đến mức." Thần sắc Lạc Thanh Hoài cũng nghiêm trọng, "Nhưng nếu Long Hạo Kiệt quan hệ đủ cứng, tiền cũng đủ nhiều thì có lẽ cũng có thể mua được người ở tuyến trên, cũng không phải không có khả năng. Nhưng em có cảm giác hẳn sẽ không đơn giản như vậy, vấn đề Cam Lê muốn tìm có lẽ không ở bản thân thuốc."
"Vậy em đã trộm được thuốc sao?" Hoắc Chu hỏi.
Lạc Thanh Hoài lắc đầu: "Hôm nay Cam Lê chỉ nói việc này với em, loại thuốc kia còn chưa xuất xưởng, phải hai ngày nữa."
Chỉ có một câu này, Hoắc Chu cũng không nghĩ ra được gì, chỉ có thể dặn dò: "Vậy bản thân em ngàn vạn lần càng phải cẩn thận."
"Em biết." Lạc Thanh Hoài hôn lên mặt anh, "Còn bên anh thì sao? Anh đã gặp cục trưởng Lâm chưa? Tại sao bỗng nhiên về nhà?"
Hoắc Chu thở dài, kể lại sự việc xảy ra trước đó với Lạc Thanh Hoài.
"Tình huống của đội trưởng Dương nghiêm trọng vậy sao?" Lạc Thanh Hoài nghe xong cũng rất lo lắng, "Em cũng quen mấy chuyên gia... Bỏ đi, trong cục nhất định sẽ tìm chuyên gia tốt nhất cho ông ấy."
Hoắc Chu lắc đầu: "Tình huống không tốt lắm, ngày mai chuyên gia hội chẩn, anh phải đến thăm mới biết được."
Lạc Thanh Hoài nắm tay anh thật chặt, an ủi: "Nói không chừng không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng lo lắng, thể chất đội trưởng Dương rất tốt, lại lạc quan kiên nghị, khẳng định có thể cố gắng vượt qua."
Hoắc Chu sửng sốt: "Em biết đội trưởng Dương?"
"Xem như đã từng hợp tác." Lạc Thanh Hoài nói.
Hoắc Chu hứng thú: "Hai người hợp tác khi nào?"
"Khi đó em còn ở bên bộ đội, có một lần đang diễn tập thì đụng phải một đám buôn ma túy chạy trốn. Đội trưởng Dương tới bắt bọn chúng, khi đó chúng em có hợp tác, nhưng cũng chỉ gặp có lần đó mà thôi." Lạc Thanh Hoài lời ít ý nhiều mà nói ra.
"Má ơi, bộ đội?" Hoắc Chu đột nhiên có chút hưng phấn, "Hoài Bảo, em từng nhập ngũ?"
Lạc Thanh Hoài cười cười, gật đầu.
"Mau nói cho anh." Mắt Hoắc Chu sáng ngời mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hoài, "Tại sao em lại tham gia quân ngũ?"
Lạc Thanh Hoài liền kể lại tất cả tình hình sau khi hai người tách ra cho Hoắc Chu.
Thì ra, năm đó trước khi mẹ Lạc rời đi cũng đã biết bản thân bị ung thư.
Cô còn biết Lạc Thanh Hoài thích Hoắc Chu.
Lo lắng năm đó của mẹ Lạc đã không chỉ là vấn đề có thể chấp nhận đồng tính luyến ái hay không.
Cô còn muốn suy xét sinh hoạt sau này của Lạc Thanh Hoài, còn cả tình huống của một nhà Hoắc Chu.
Cô biết cái chết của chồng mình không có quan hệ gì với Hoắc gia, cũng cảm kích những năm đó Hoắc gia đã giúp đỡ. Cô không biết Hoắc Chu có thích Lạc Thanh Hoài hay không, nhưng trong lúc nói chuyện phiếm với mẹ Hoắc cô cũng đã từng làm bộ vô tình mà nhắc tới đồng tính luyến ái, mẹ Hoắc tỏ vẻ bọn họ không thể chấp nhận.
Vốn mẹ Lạc cảm thấy sau khi mình chết có thể nhờ cậy cha mẹ Hoắc Chu giúp đỡ Lạc Thanh Hoài. Lạc Thanh Hoài từ nhỏ đã hiểu chuyện, sau khi lớn hẳn có thể báo đáp một nhà Hoắc Chu. Sau khi biết tâm tư của hắn, mẹ Lạc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy không thể tùy ý để Lạc Thanh Hoài kéo Hoắc Chu lên con đường đồng tính luyến ái này, không thể vì Lạc Thanh Hoài mà hại cả một nhà Hoắc Chu.
Cho nên, cô nhất định phải dẫn Lạc Thanh Hoài đi.
Vì để hoàn toàn cắt đứt nhớ mong của Lạc Thanh Hoài, cô tốn rất nhiều công sức, tìm cho Lạc Thanh Hoài một đường lui – đi bộ đội.
Bộ đội bao ăn ở, học cũng không mất tiền, Lạc Thanh Hoài không cần lo lắng sinh hoạt sau này. Hơn nữa bộ đội quản lý cũng rất nghiêm khắc, Lạc Thanh Hoài không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, sẽ không gặp được Hoắc Chu. Hơn nữa, án của cha Lạc còn có một người nữa, là người đứng đầu của tổ chức đã lẩn trốn sang nước ngoài. Tội phạm còn chưa đền tội, bản thân Lạc Thanh Hoài chỉ là một thằng nhóc vị thành niên, cô cũng lo lắng cho an toàn của hắn.
Mẹ Lạc vì lật lại bản án của cha Lạc nên vẫn bôn tẩu khắp nơi, người quen rất nhiều, cô dùng quan hệ vòng tới vòng lui cũng tìm được phương pháp.
Sau khi tòa án lật lại án của cha Lạc, mẹ Lạc liền đưa Lạc Thanh Hoài đi kiểm tra, kết quả tố chất của hắn không tồi, trực tiếp được tuyển vào bộ đội đặc chủng.
Bộ đội đặc chủng có yêu cầu càng nghiêm khắc, hơn nữa còn có lời dặn dò trước lúc lâm chung của mẹ Lạc, sau khi Lạc Thanh Hoài nhập ngũ dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài, rất nhiều năm cũng không có cơ hội liên hệ với người ngoài.
Tết Nguyên Tiêu chín năm trước, thời điểm Lạc Thanh Hoài gọi điện thoại cho Hoắc Chu thổ lộ, mẹ Lạc đúng là ở bên cạnh giám sát. Tuy rằng cô nghe không hiểu ý của Lạc Thanh Hoài nhưng vẫn rất cảnh giác, không cho Lạc Thanh Hoài nói nhiều.
Lạc Thanh Hoài không nhận được phản hồi của Hoắc Chu, cảm thấy rất không cam lòng, hắn thương lượng với mẹ, viết một lá thư cáo biệt gửi Hoắc Chu. Nội dung thư hắn đưa mẹ Lạc xem qua, chính là rất tuyệt tình mà nói mình phải rời khỏi đây, về sau sẽ không liên lạc nữa. Trên thực tế, hắn giấu lời thổ lộ cùng phương thức liên hệ với mình trong nội dung thư bằng cách giấu qua những chữ đầu câu, đó là cách hắn với Hoắc Chu từng thảo luận qua, nên tin tưởng Hoắc Chu khẳng định có thể nhìn ra.
Vì không muốn để mẹ hoài nghi, phong thư kia Lạc Thanh Hoài không ghi địa chỉ.
Nhưng không ai có thể nghĩ được, lá thư kia bị Hoắc Tưởng lấy đi, Hoắc Chu đến xem cũng chưa từng, hiển nhiên càng không thể nào biết được ám hiệu của hắn.
Lạc Thanh Hoài thổ lộ qua cả thư cả điện thoại, kết quả đều không có tin tức, hắn không thể không nghi ngờ khả năng là tự mình đa tình, Hoắc Chu căn bản không hề có ý kia với hắn.
Cũng chính là lúc ấy, Lạc Thanh Hoài biết được bệnh tình của mẹ Lạc.
Khi đó Lạc Thanh Hoài mới mười lăm tuổi, cả người đều hoảng loạn.
Trước lúc lâm chung mẹ nói với hắn, cô chấp nhận khuynh hướng giới tính của hắn, cũng hy vọng hắn có thể hạnh phúc, nhưng hy vọng hắn trước khi thành niên sẽ không yêu đương. Bởi vì cô cũng đã từng tìm hiểu, con đường đồng tính luyến ái này quá khó đi, cô hy vọng đến khi Lạc Thanh Hoài có khả năng tự bảo vệ được bản thân cùng người yêu mới theo đuổi hạnh phúc.
Tới thời khắc sinh tử hấp hối, chẳng sợ còn bao nhiêu oán hận cũng đều tan thành mây khói. Huống chi biết mẹ đã làm nhiều như vậy, sao hắn còn có thể oán hận mẹ được?
Lạc Thanh Hoài khóc to đồng ý với mẹ, sau đó một mình đi bộ đội.
Nhập ngũ không bao lâu, Lạc Thanh Hoài liền đi nằm vùng lần đầu.
Tổ chức buôn người kia nằm ở một ngọn núi sâu, cách doanh trại không xa.
Lạc Thanh Hoài rất quen thuộc địa hình, cảnh sát phụ trách án này là người quen cũ của hắn, án của cha Lạc người ấy cũng giúp đỡ không ít, cho nên Lạc Thanh Hoài nghĩa vô phản cố(*) mà đi. Đây chính là lần mà trước đó cục trưởng Lâm đã nói với Hoắc Chu.
(*)Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không cho phép chùn bước
Lạc Thanh Hoài đi bộ đội tám năm, sau một lần bị thương liền lựa chọn chuyển nghề, trở thành một cảnh sát Phòng chống ma túy.
Thứ nhất bộ đội sinh hoạt quá nghiêm ngặt, hắn căn bản không có cơ hội đi tìm Hoắc Chu. Thứ hai, tội phạm lẩn trốn năm đó còn chưa bắt được, trong lòng Lạc Thanh Hoài trước sau đã đưa ra kết luận, hắn muốn đích thân đưa tội phạm ra công lý.
Bởi vì có kinh nghiệm nằm vùng, hơn nữa hắn còn vừa mới chuyển nghề, chưa lộ mặt quá nhiều nên càng an toàn. Cho nên nhiệm vụ nằm vùng lúc này liền tự nhiên mà cứ như vậy rơi xuống đầu Lạc Thanh Hoài.
"Hoài Bảo..." Hoắc Chu ôm chặt Lạc Thanh Hoài, bất cứ ngôn từ văn tự nào cũng không thể biểu đạt được tâm tình của anh.
Anh còn tưởng rằng chỉ đơn giản là chia xa, lại không nghĩ rằng, Lạc Thanh Hoài đã trải qua nhiều việc như vậy.
Nếu sớm biết như vậy, thời điểm gặp lại, nói không chừng anh cũng không dám thổ lộ với Lạc Thanh Hoài, anh hận bản thân năm đó muốn chết.
Lạc Thanh Hoài nghiêng người ôm Hoắc Chu, cằm đặt lên đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng cọ xát: "Ca ca, hiện tại em rất hạnh phúc. Mẹ ở trên trời nhìn thấy khẳng định cũng sẽ vui cho em."
Trong nháy mắt, nước mắt Hoắc Chu chảy dài.
Hai người ở trong phòng ngủ thật lâu, thẳng đến khi mẹ Hoắc gõ cửa, Hoắc Chu mới phát hiện giờ đã không còn sớm.
"Mẹ tìm được một quyển album." Hốc mắt mẹ Hoắc còn hồng hồng, hiển nhiên còn đau lòng vì mẹ Lạc qua đời, "Hai đứa muốn xem không?"
"Đương nhiên muốn xem!" Hoắc Chu tỉnh táo lại.
Thời điểm khó khăn nhất đã qua, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Album rất dày, trên cơ bản đều là ảnh chụp khi còn nhỏ của Hoắc Chu.
Cũng như những cha mẹ khác, cha mẹ Hoắc cũng thích chụp ảnh Hoắc Chu, đặc biệt thời điểm Hoắc Chu chưa có tư tưởng độc lập, trên cơ bản đều là tùy cha mẹ đùa nghịch, có hình đủ mọi loại tạo dáng.
Hoắc Chu xem được những ảnh chụp này, tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút, cười đến không thẳng eo nổi, Lạc Thanh Hoài thì càng xem càng thấy thích.
Tuy rằng hắn quen Hoắc Chu rất nhiều năm, nhưng ảnh chụp Hoắc Chu trước mười tuổi Lạc Thanh Hoài chưa từng thấy qua, khi còn nhỏ sẽ không đi lục lọi ảnh cũ vì đều bị mẹ Hoắc cất kỹ.
Lạc Thanh Hoài lật đến một tấm ảnh Hoắc Chu mặc quần thủng đáy, cúi đầu không biết đang làm gì, để lộ mông trắng trẻo, lập tức như nhặt được bảo bối: "Mẹ, bức ảnh này có thể tặng cho con được không?"
"Không thể!" Hoắc Chu cũng không nhớ nổi bản thân lại có loại lịch sử đen tối này, vội nhào đến giật lấy.
Lạc Thanh Hoài làm sao có thể để anh lấy lại được, thật cẩn thận mà bỏ ảnh chụp vào trong ví tiền.
Hoắc Chu: "..."
"Anh cũng phải tìm được quá khứ đen tối của em!" Hoắc Chu tức tối.
Ảnh chụp từ sau mười tuổi, trên cơ bản thì có Hoắc Chu là có Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài chụp ảnh rất câu nệ, luôn nghiêm gương mặt nhỏ nhắn, biểu cảm nghiêm túc, tựa như một ông cụ non xinh đẹp.
Hoắc Chu lật giở nửa ngày cũng không tìm được gì, rất không cam tâm: "Lạc Thanh Hoài, vì sao em luôn không cười vậy?"
Lạc Thanh Hoài chớp chớp mắt với anh, cười lộ hai lúm đồng tiền.
"Đừng có xài đạn bọc đường!" Hoắc Chu cả giận.
"Mẹ nhớ có một tấm chụp Thanh Hoài đang cười, rất đáng yêu." Mẹ Hoắc cười cười ngắt lời, cũng theo bọn họ lật giở album, "Đây, là tấm này."
Đó là một tấm ảnh chụp Lạc Thanh Hoài mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm máy ảnh, miệng cười rất vui vẻ, khi đó hắn đang thay răng, há mồm ra là một hố đen, vừa ngốc vừa đáng yêu.
"Tấm này không tồi, mẹ, cho con tấm này." Hoắc Chu rất vừa lòng, vươn tay lấy ảnh chụp.
Lạc Thanh Hoài vội ngăn anh lại: "Không để cho anh."
Hai người đoạt tới cướp đi, không cẩn thận làm rơi vài bức ảnh.
"Mẹ sao dùng album tiết kiệm như vậy?" Hoắc Chu cúi đầu nhặt ảnh chụp lại bị Lạc Thanh Hoài ngăn lại, anh không nhịn được mà nói mẹ, "Để con mua cho mẹ hai cuốn album nhé? Mẹ kẹp như vậy thì không nhìn được nữa."
Mẹ Hoắc nói: "Nhất định là ảnh không quan trọng nên mới kẹp ở trong, không cần thiết."
"Hình như là hình chụp chung của xưởng." Lạc Thanh Hoài nhặt ảnh chụp lên, trên đó có đến hơn trăm người, đầu nhỏ đến mức ngũ quan cũng thấy không rõ lắm.
"Vậy đúng là không quan trọng." Mẹ Hoắc nhìn thoáng qua.
"Cho anh xem!" Hoắc Chu nhận lấy ảnh chụp, "Để anh tìm xem cha mẹ ở nơi nào."
Lạc Thanh Hoài cùng mẹ Hoắc cũng lại gần xem, mẹ Hoắc chỉ nhìn thoáng qua liền nói: "Bản thân mẹ cũng nhìn không ra."
Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu không buông tay, đầu ngón tay điểm qua từng người.
"Từ từ!" Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên biến sắc, "Người này có phải có phần quen mắt không?"