64
“Ý anh là sao?” Tiểu Mĩ Nhân không ngờ Chồng Cũ lại hỏi cậu chuyện này, “Giờ anh lại muốn chất vấn tui à?”
Tiểu Mĩ Nhân ôm một bụng căng đầy đồ ăn, tức giận tới mức tưởng như mớ hỗn độn cậu nuốt vào lúc nãy sắp sửa trào ra khỏi cổ họng.
“Tôi chỉ…” Chồng Cũ nghẹn giọng.
Chính anh cũng khá nản với thái độ của bản thân, nhưng mặt khác lại không thể ngừng quan tâm đến thái độ của Tiểu Mĩ Nhân đối với tiên sinh Uy Mãnh.
Hai người họ quen biết sớm hơn, có nhiều chủ đề để nói chuyện, suốt ngày tranh đua cãi vã náo loạn, Chồng Cũ cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể tỏ ra gần gũi đến vậy.
Anh vô vị thế đấy, chỉ làm cho người khác mệt mỏi và chán chường.
“Thật ra, nếu hồi đó em bảo với tôi sớm hơn… thì chúng ta đã không phải kết hôn.”
Chồng Cũ nghe thấy chính mình nói vậy.
Bọn họ có thể không kết hôn, và anh có thể… từ bỏ rất nhiều thứ, miễn là Tiểu Mĩ Nhân hạnh phúc.
Thế nhưng người trước mặt chẳng lấy gì làm vui.
Hai mắt Tiểu Mĩ Nhân sắp đỏ bừng lên vì giận, cậu nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câu này anh nên tặng chính mình đi!”
Tiểu Mĩ Nhân tức giận toan rời đi, bị Chồng Cũ túm lấy ống tay áo.
“Kha Mộng Nghiêu…”
Tiểu Mĩ Nhân đạp Chồng Cũ một cái, chỉ quẳng lại một lời.
“Đừng quản tui! Quản trợ lí nhà anh kia kìa!”
Thật sự uất ức không chịu nổi.
65
Tiểu Mĩ Nhân nổi giận đùng đùng quay về nhà.
Về nhà rồi, cậu tuyệt vọng thả mình vào bồn tắm.
Tiểu Mĩ Nhân vừa tắm rửa vừa khóc.
Cậu giận quá chừng!
Lí Chính là đồ siêu tồi tệ.
Tiểu Mĩ Nhân khóc nức khóc nở, hai mắt mờ mịt đẫm lệ.
Cậu mông lung nhớ về một chuyện từng xảy ra từ lâu, khi hai người còn chưa kết hôn.
Ấy là đêm trước ngày cử hành hôn lễ.
Cậu không ngủ yên vì quá hồi hộp, bèn lén lút trốn nhà chạy đi tìm ông xã tương lai.
Và rồi bắt gặp người đàn ông ngày mai sẽ nắm tay cậu bước lên thảm đỏ, đang ôm người khác khóc không thành tiếng.
Đó là lần đầu tiên Kha Mộng Nghiêu chứng kiến thầy Lí suy sụp đến vậy, cậu sững sờ không dám cựa quậy, sau đó nghe thấy Lí Chính thốt lên: “Nếu hai nhà không có quan hệ, tôi sẽ chẳng thể nào kết hôn với cậu ta…”
Tuyệt đối chẳng thể nào.
66
Để Tiểu Mĩ Nhân về nhà một mình, Chồng Cũ không yên tâm.
Kha Mộng Nghiêu chẳng nói chẳng rằng hùng hổ lao đi, Chồng Cũ quýnh đến độ không thèm để ý lễ nghi gì nữa, chỉ báo một câu cho Trợ Lí rồi vội vã đuổi theo.
Anh lái xe đi theo chiếc tắc-xi chở Tiểu Mĩ Nhân về nhà, sau đó đứng quanh quẩn dưới tầng hồi lâu.
Dáng vẻ tổn thương và phẫn nộ của cậu trước đó đã hằn sâu trong tâm trí Chồng Cũ, chẳng thể nào xóa tan.
Anh ngước mắt nhìn khung cửa sổ sáng đèn, không nén được tiếng thở dài.
Muốn gặp em ấy quá.
67
Chồng Cũ còn nhớ, vào lần đầu tiên kiếm cớ gặp lại Tiểu Mĩ Nhân sau vụ li hôn, anh đã bắt gặp cậu dọn dẹp sắp xếp từng món đồ mình để lại, chuẩn bị đem đi vứt.
Giây phút ấy, cả người Chồng Cũ như hóa băng.
Tuy đã cố khống chế để không biểu lộ ra bất cứ chỗ dị thường nào, song cõi lòng anh vẫn hết sức nặng nề.
Sau khi chia tay, người anh yêu thương chẳng còn mảy may hoài niệm lưu luyến, trái lại còn làm như thể vừa thoát khỏi kiếp nạn, chuẩn bị vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh với dáng vẻ vô cùng vui sướng.
Chồng Cũ phải gắng gượng hết mực mới có thể hít thở dễ dàng hơn chút đỉnh.
Anh lấy lí do tìm giấy tờ để che giấu nỗi sợ hãi của bản thân một cách gượng gạo.
Còn bây giờ, dẫu muốn gặp đối phương, anh cũng chẳng tài nào tìm được một cái cớ phù hợp.
Buồn thật.
Khi nãy Tiểu Mĩ Nhân nước mắt lưng tròng, giận dữ nói mấy lời kia, khiến trái tim Chồng Cũ như bị chính người thương ném vào chảo dầu mà giày vò đến thống khổ.
Thế nhưng – cũng có thể chỉ là ảo tưởng mà thôi – có lẽ, có khả năng, dù chỉ một phần vạn, sâu thẳm trong trái tim Kha Mộng Nghiêu vẫn có một phần rất nhỏ quan tâm tới anh.
Chồng Cũ đứng lặng người trước cửa suy nghĩ miên man, sau đó cười tự giễu.
Mình ngây thơ như thế từ lúc nào nhỉ? Nhìn bộ dạng Kha Mộng Nghiêu hăm hở sốt sắng vạch ra giới hạn với anh ngày ấy cũng đủ biết, khóa vân tay trên cánh cửa này e rằng đã đổi từ lâu, anh sẽ không thể mở ra được.
Lí Chính nghĩ vậy, nhưng vẫn đặt ngón trỏ lên màn hình nhận dạng.
“Chào mừng về nhà.”
Cánh cửa cũng theo đó mở rộng.
Liệu báu vật của anh có chào đón anh không?
68
Tiểu Mĩ Nhân lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, thầy Lí lại bỗng dưng không thèm để ý cậu nữa.
Tiểu Mĩ Nhân lo lắng vô cùng, mặc nguyên đồng phục hốt hoảng chạy đến nhà thầy Lí tìm người.
Thế nhưng nhà thầy Lí quá xa, quá lớn, cổng ngoài nhà cao ghê gớm, dẫu Tiểu Mĩ Nhân có cố đến tuyệt vọng cũng không trèo qua được.
Toàn thân cậu mềm nhũn vô lực, cảm giác khó chịu tột cùng.
Tiểu Mĩ Nhân vừa tức vừa tủi thân, không nhịn được chỉ muốn òa lên khóc.
Khi tỉnh lại trong cơn quay cuồng, cậu bỗng thấy cả người nhẹ bẫng, đầu óc nhão ra như bột.
“Thầy Lí?”
Ngay khi Tiểu Mĩ Nhân nhìn rõ ai là người kéo tay mình, cậu bèn cất tiếng gọi thảm thiết.
Thầy Lí trước mặt nom dữ tợn hệt như trong giấc mơ vậy.
Vành mắt đỏ kè, còn trừng trộ cậu nữa.
“Em giỏi lắm Kha Mộng Nghiêu, phải tự làm mình vào bệnh viện thì em mới yên tâm chứ gì?”
Siêu hung dữ!
Tiểu Mĩ Nhân lại muốn khóc rồi.
69
Cho tới giờ Chồng Cũ vẫn còn sợ hãi, mười đầu ngón tay lạnh toát chưa lấy lại được hơi ấm.
Ban đầu Chồng Cũ chỉ đứng ở cửa, nhưng sau hồi lâu không thấy động tĩnh gì bên trong, anh không kìm được bước vào, nhìn khắp nơi vẫn chẳng tìm thấy người.
Rõ ràng trong phòng còn sáng đèn, sao có thể không thấy người được?
Chồng Cũ vội vàng đến mức không kịp thay giày.
Phòng bếp, phòng ngủ đều vắng ngắt, mãi đến khi xong vào phòng tắm, anh mới tìm được Kha Mộng Nghiêu.
Vừa nhìn thấy cậu, máu trong người anh gần như đông cứng lại.
Kha Mộng Nghiêu nằm co quắp trong bồn tắm, mặt đỏ phừng phừng, lơ mơ bất tỉnh.
Thân thể cậu đang trượt xuống rất nhanh.
Chồng Cũ quả thực không dám tưởng tượng, nếu như mình đến chậm một bước, bồn nước tưởng chừng như vô hại ấy rất có thể sẽ cướp người này khỏi anh.
Nếu chẳng may, nếu chẳng may xảy ra điều chẳng may, anh nào có thể chịu đựng nổi?
——————
“Tui… Tui bị sao vậy?” Tiểu Mĩ Nhân không biết người trước mặt vừa trải qua cơn kinh hãi nhường nào, cậu chỉ biết mình vừa gặp ác mộng, rồi mới mở mắt đã thấy người này trợn trừng nhìn cậu, bộ dạng còn hung dữ hơn cả trong mơ.
“Em đi tắm cũng không biết đường bật quạt thông gió sao? Hệ thống thoát khí ở ngay kia, chỉ cần nhấn công tắc thôi em cũng không thèm làm? Một đứa trẻ năm tuổi cũng còn biết không được tắm trong phòng kín, em lớn ngần này vẫn phải cầm tay chỉ bảo à?”
Tiểu Mĩ Nhân còn đang choáng váng, nghe một tràng lời lẽ như vậy thì chưa kịp mở miệng trả lời, nhưng nước mắt đã tí tách tuôn rơi.
“Anh lại mắng tui… Anh suốt ngày… suốt ngày chỉ biết… mắng mỏ tui…” Tiểu Mĩ Nhân khóc nấc đến lả đi, nếu không có Chồng Cũ đỡ, hẳn cậu đã ngã ra sàn, “Anh… cứ như thế…”
Tiểu Mĩ Nhân không thốt nên lời, nhào vào ngực Chồng Cũ òa khóc nức nở.
Chồng Cũ sững sờ, cõi lòng xót xa bối rối, đưa tay xoa lưng Tiểu Mĩ Nhân.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
Tôi sai rồi, em đừng khóc.
Editor lảm nhảm: Chương cuối 7k chữ, hu hu..