06
Tiểu Mĩ Nhân li hôn rồi, bầu không khí mỗi lần cậu hít thở bỗng trở nên trong lành đến lạ.
Tuy rằng theo đúng như hợp đồng trước hôn nhân, cậu không được hưởng bất cứ tài sản gì quá mức giá trị, nhưng bản thân Tiểu Mĩ Nhân cũng chẳng mấy quan tâm đến việc này.
Dù sao ngoài chi phí cần dùng để vẽ tranh, cậu không có nhu cầu vật chất nào khác cần thỏa mãn.
Bình thường cậu cũng không hay ra ngoài.
Chỉ cần đưa cậu hai vắt mì và hai bộ đồ ngủ, Tiểu Mĩ Nhân có thể ở lì trong nhà cả tháng trời.
Căn nhà tân hôn là tài sản riêng của chồng cậu, nay được sang tên cho Tiểu Mĩ Nhân, có lẽ là để đền bù.
Chồng cậu – à, phải nói là chồng cũ mới đúng – ngay hôm li hôn đã dọn khỏi đây.
Hiện tại trong cả căn nhà này chỉ có một mình Tiểu Mĩ Nhân làm vương làm tướng, sung sướng đến quên trời quên đất.
Hôm nay Tiểu Mĩ Nhân tự gập cho mình một cái mũ giấy, đội lên đầu nom rất ngu.
Xong đâu đấy, cậu hí ha hí hửng bắt tay vào tổng vệ sinh.
Hai ngày vừa qua cậu chỉ ngủ và ngủ, chẳng hề động tay dọn dẹp nhà cửa.
Còn bây giờ ấy ư, cậu sẽ xóa sạch mọi dấu vết của chồng cũ cho xem.
Biến đi! Biến hết đi!
Cực kì vô cùng tột bậc vui vẻ ố là la!
07
Hai người kết hôn gần một năm, nhưng đến lúc thu dọn lại cậu mới phát hiện, đồ đạc người kia để lại chẳng có gì nhiều nhặn.
Chồng cũ của Tiểu Mĩ Nhân là một người rất mực cần kiệm.
Mặc dù là con nhà gia thế nhưng anh rất ít khi mua đồ đạc linh tinh để trong nhà.
Cái ăn cái mặc của anh cũng đơn giản mà nghiêm ngặt như chế độ làm việc và nghỉ ngơi vậy.
Bởi vậy, cho dù bây giờ đã li hôn, Tiểu Mĩ Nhân có dọn dẹp từ trong ra ngoài cũng chỉ tìm thấy vài món quần áo anh không mang theo mình mà thôi.
Tiểu Mĩ Nhân đó giờ đâu hay biết tủ quần áo ngủ của hai người lại có nhiều đồ đôi đến thế.
Mặc dù là vợ chồng, nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn chẳng đồng điệu.
Mặc dù đã kết hôn, nhưng có rất ít khi cả hai cùng nằm trên giường mà không phải lúc đi ngủ.
Tiểu Mĩ Nhân xong việc khi đã khuya lắc khuya lơ, chỉ biết lơ mơ bò lên giường, càng không có tâm trạng tìm hiểu xem đối phương đang mặc bộ đồ ngủ nào.
Tiểu Mĩ Nhân chẳng mấy để tâm, đoán chắc là đồ mua một tặng một.
Cậu thu dọn tất cả quần áo không mặc được rồi đóng gói, sẵn sàng mang đi quyên góp.
Thế nhưng giữa lúc đang lặc lè tha một bao quần áo khổng lồ từ phòng ngủ ra cửa nhà, cậu chợt nghe thấy tiếng chìa khóa.
Chồng cũ của Tiểu Mĩ Nhân mở cửa, ngơ ngác đứng tại lối ra vào nhìn cậu cùng với mớ quần áo, nghi ngờ hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Do đã hình thành phản xạ có điều kiện nên khi anh vừa mở miệng, Tiểu Mĩ Nhân lại chực khóc òa.
Có điều nước mắt mới ra đến lưng chừng thì cậu đã kịp tỉnh táo lại, sực nhớ ra mình đâu còn phải suốt ngày sụt sùi như trước.
Thế là, Tiểu Mĩ Nhân với đôi mắt ướt rượt lạnh lùng gật đầu với chồng cũ rồi đáp: “Chuẩn bị ném đống này đi!”
À há, phải tỏ ra siêu tàn nhẫn như thế chứ.
08
Tuy Tiểu Mĩ Nhân còn nước mắt lưng tròng, nhưng giọng điệu cậu lạnh lẽo hết sức.
Chồng cũ của cậu đứng trước cửa, nhìn tiểu tiên sinh vừa mới li hôn nhà mình, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tôi đến lấy ít đồ.”
Giọng điệu anh có vẻ kiềm chế, cũng chẳng chứa bao nhiêu tình cảm, nghe còn lãnh đạm hơn cả trước đây.
“Em cứ thoải mái, không cần để ý đến tôi.”
Nói đoạn, anh đi vào, khi lướt qua người Tiểu Mĩ Nhân cũng không dừng lại.
Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy hơi sợ – tuy bản thân cậu không muốn thừa nhận, thậm chí còn cố chấp cho rằng mình kiên cường vô song.
Cậu căm tức ném đống quần áo trên tay lên sofa, thở hồng hộc giật mũ giấy trên đầu ném đi rồi khoanh tay ngồi phịch xuống.
Chồng cũ của cậu đi vào phòng làm việc, loáng một cái lại cau mày bước ra.
Tiểu Mĩ Nhân buột miệng hỏi: “Thế nào rồi anh?”
“Có vài thứ tôi không tìm thấy.” Chồng Cũ trả lời kiểu nước đôi, mặt mũi tràn đầy vẻ ảo não.
Rất hiếm khi Tiểu Mĩ Nhân trông thấy bộ dạng này của anh.
Cậu bắt đầu cảm thấy tò mò, đồng thời cũng lo lắng chút đỉnh.
“Đồ gì thế? Có quan trọng lắm không? Từ lúc anh đi tôi chưa hề bước chân vào phòng làm việc đâu.
Hay cứ tìm tiếp thử xem?”
Chồng Cũ thấy vậy, đầu tiên là đưa mắt nhìn cậu đầy vẻ thâm trầm, cuối cùng trả lời: “Không sao, cứ để thế đã.
Sau này tôi sẽ lấy lại.” Nói xong, anh gật đầu cáo biệt.
“Em cứ từ từ dọn dẹp nhé, tôi đi.”
“Hả?… À, được.”
Trong cơn vô thức, Tiểu Mĩ Nhân tiễn Chồng Cũ ra cửa như mọi ngày.
Mãi đến khi nhón chân lên chỉnh lại cà vạt cho người ta, cậu mới phát giác có điều không đúng.
Sao cậu vẫn còn phải chăm tên đó như chăm con mọn thế chứ?
Điên à??
Ngay cả người chồng cũ luôn nghiêm túc và cứng nhắc cũng chẳng nhịn được mà cười cậu.
Chồng Cũ đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc rối bù của Tiểu Mĩ Nhân, dịu giọng nói: “Không khóc thì tốt.”
-Hết chương 1-.