18
Không phải Chồng Cũ chỉ đơn thuần tỏ ra yếu đuối để được cảm thông, mà anh đang nói thật lòng mình.
Anh thực sự hoàn hoàn không biết cách làm đẹp lòng mọi người.
Trong suốt cuộc đời Chồng Cũ, xưa nay chưa ai từng dạy anh cách đối đãi ân cần với người khác, chứ đừng nói đến làm thế nào để trở thành một người tình hoàn hảo.
Từ tấm bé, anh đã được gia đình dạy bảo khá nghiêm ngặt.
Tuy tình cảm giữa cha mẹ anh chỉ ở mức bình thường, nhưng họ lại rất hợp nhau trong phương diện giáo dưỡng con cái.
“Không được đọc truyện giải trí!”
“Không được nói chuyện lúc ăn cơm!”
“Đi đứng không được phép còng lưng!”
Bên tai anh luôn là những lời chỉ trích, những câu mệnh lệnh vĩnh viễn không dứt.
Thời gian trôi đi, Chồng Cũ từ một đứa trẻ lớn lên thành một người đàn ông trưởng thành, cũng dần chẳng còn biết đến dịu dàng.
Anh nghiêm túc và chừng mực, đồng thời cũng cứng nhắc và nhạt nhẽo.
“Không được khua đũa vào bát, ồn quá.”
Khi nói ra câu này, anh chứng kiến ánh mắt sáng ngời của người đối diện vụt trở nên ảm đạm.
Chồng Cũ mệt mỏi nhận ra một điều ——
Dường như anh chẳng có cách nào làm cho người mình thương hạnh phúc.
Quả là một người chồng thảm hại.
19
Chồng Cũ đưa Tiểu Mĩ Nhân về nhà.
Cảm giác lúng túng suốt chặng đường suýt nữa đã bóp ngạt Tiểu Mĩ Nhân, dưới mông cậu như có cả ngàn mũi kim châm.
Kiếp này mình sẽ không ngồi xe cùng người này thêm lần nào nữa đâu!
“Lúc xuống xe qua đường, nhớ phải quan sát cho kĩ đấy.”
“Ừm.” Tiểu Mĩ Nhân gật lia lịa, cuống quýt tháo dây an toàn, chuẩn bị xông ra ngoài.
Vội như có quỷ đuổi đằng sau.
“Buổi tối nhớ ngủ sớm m…”
‘Rầm!”
Bị tiếng sập cửa xe dội ngược, Chồng Cũ ngẩn người, buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Làn hơi thở ra luẩn quẩn trong xe, hóa thành sương mờ đọng trên mặt kính.
20
Tiểu Mĩ Nhân hấp tấp chạy vọt ra, cắm đầu lao về phía trước như có lửa đốt sau mông.
Cậu tuyệt nhiên không để ý thấy ở chỗ góc cua có người đang phi xe máy tới.
‘Pim! Pim!!!’
Giây phút ngẩng đầu nhìn chiếc xe phóng thẳng về phía mình, phản ứng đầu tiên của Tiểu Mĩ Nhân là đông cứng người lại, mắt mở trừng trừng quên cả chớp.
“Coi chừng!”
Tiểu Mĩ Nhân bị ai đó túm lấy lưng, thất thần sợ hãi ngã ngửa ra sau.
May mà người phía sau đã kéo cậu lùi lại vài bước, sau đó vững vàng dừng lại.
Chiếc xe máy cũng phanh gấp, nghiêng qua ngả lại rồi đỗ xịch ngay trước mặt cậu.
“Đi đứng kiểu gì mà không thèm nhìn đường thế hả? Tớn lên muốn đi đầu thai à!?” Chủ nhân chiếc xe sửng cồ quát um sùm, Tiểu Mĩ Nhân chưa kịp hoàn hồn đã bị chửi cho xây xẩm mặt mày.
“Ông…”
Tiểu Mĩ Nhân ngậm cục tức hồi lâu mà chỉ thốt lên được mỗi một từ, giận dữ đến giậm chân bình bịch.
Từ sau lưng, người vừa che chở cậu bước lên, dùng một tay kéo cậu lùi về sau.
Anh chồng cũ mới nãy còn chào từ biệt Tiểu Mĩ Nhân nay đang đứng sừng sững trước mặt cậu, vững chãi như một gốc cổ thụ.
“Đây không phải làn đường cho xe cơ giới, anh đi trên này là phạm luật rồi.
Nếu anh không hài lòng thì có thể gọi cảnh sát giao thông tới xử lí.”
“Cảnh sát cảnh sọt cái đếch gì? Chính thằng này không nhìn đường trước, một cọng lông tao cũng chưa đụng vào nó nghe chửa? Tụi mày thích gì? Định ăn vạ hả!?”
“Anh đi xe ngược chiều trên làn đường cho người đi bộ, suýt nữa là đâm phải người ta, đã không xin lỗi lại còn nói năng thô lỗ.
Tôi muốn báo cảnh sát thì có gì không hợp lẽ?”
Người lái xe máy tức lộn gan, tắt máy xuống xe, xem chừng muốn ăn thua đủ.
Có điều Chồng Cũ lại cao hơn hắn hẳn một cái đầu, nên khí thế cũng áp đảo hơn chút đỉnh.
“Được rồi, được rồi.” Tiểu Mĩ Nhân kéo tay áo Chồng Cũ, “không đâm vào là tốt rồi, đừng đôi co nữa.”
Chồng Cũ quay đầu sang nhìn cậu, vẻ mặt cau có rất khó coi.
Nhưng thật ra Tiểu Mĩ Nhân vốn đâu có sợ anh.
“Đi về mau!”
Tiểu Mĩ Nhân lôi xềnh xệch Chồng Cũ về nhà!
Cậu bực lắm rồi đấy!
Tay chảy cả máu rồi mà vẫn chưa thấy lo à?
21
Tiểu Mĩ Nhân có hơi cáu một tí.
“Nói đi, anh tranh cãi với người ta làm cái gì, tay mình bị thương mà cũng không thấy đau à?”
“Tôi…” Lần đầu tiên Chồng Cũ bị ăn mắng, cảm giác vừa lạ lẫm vừa có hơi đáng sợ.
“Ngồi xuống đấy!” Tiểu Mĩ Nhân đẩy Chồng Cũ xuống ghế sofa.
“Không sao đâu, tôi…”
“Im ngay.” Tiểu Mĩ Nhân nhíu mày, nom cực kì nghiêm túc, “tui đi lấy hộp thuốc, anh không được lộn xộn đâu đấy.”
Chồng Cũ bị quát đến choáng váng cả người, nhưng vẫn không kìm được nụ cười khi nhìn theo bóng dáng Tiểu Mĩ Nhân.
Gì vậy trời, bị mắng mà còn vui như được mùa là sao?
——————
Vết thương trên tay Chồng Cũ là do quá vội kéo Tiểu Mĩ Nhân nên cọ phải một cây cột ven đường.
Trông thì máu me nhưng thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là xước da mà thôi.
Tiểu Mĩ Nhân càng nhìn lâu, lông mày nhíu càng chặt.
“Xin lỗi anh nhiều nhé, chỉ tại tui không nhìn đường.”
Trước đó Chồng Cũ đã có lòng muốn nhắc Tiểu Mĩ Nhân để ý lúc đi đường, bây giờ lại còn bị mắng nữa.
Cậu đột nhiên thấy không mấy dễ chịu.
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Tiểu Mĩ Nhân cẩn thận bôi oxy già cho anh, từng chút từng chút một.
“Có đau cũng chịu khó chút xíu, tui thổi một cái là hết đau luôn à.”
Tiểu Mĩ Nhân chuyên chú vô cùng, cậu rủ mắt, chu môi thổi nhẹ lên mu bàn tay anh.
Chồng Cũ ngắm cậu mà cả người lâng lâng như sắp bay bổng lên trời.
“Lúc nãy đã chào tạm biệt rồi mà, có việc gì mà anh quay lại thế…”
Tiểu Mĩ Nhân lầm bầm.
“Em lại quên cầm điện thoại di động đấy, lúc nào cũng…”
“Lúc nào cũng quên trước quên sau không nhớ nổi cái gì sất! Tui biết rồi!” Tiểu Mĩ Nhân trừng mắt nhìn anh, “giờ lại chuyển sang nói tui chứ gì!”
Niềm hạnh phúc trong mắt Chồng Cũ nhoà đi đôi chút.
“Không nói nữa.”
Anh đáp..