22
Xử lý xong vết thương của Chồng Cũ, Tiểu Mĩ Nhân định tống cổ người ta đi.
May là Chồng Cũ cũng hết sức biết ý, chủ động đứng dậy từ biệt trước.
“Vậy tôi về nhé.
Không cần tiễn tôi đâu.”
“Ai thèm tiễn anh chứ,” Tiểu Mĩ Nhân xỏ giày, ngẩng mặt dòm đối phương, “tui xuống nhà lấy đồ ăn đặt sẵn.”
Cái hồi Chồng Cũ chưa phải là chồng cũ, còn lâu Tiểu Mĩ Nhân mới dám đặt đồ ăn ngoài.
Chỉ xuống nhà mua phá lấu(1)ăn thôi mà cậu còn bị lải nhải đến điếc cả tai.
(1) Gốc là 滷味 (lou mei), một món ăn của ẩm thực Phúc Kiến – Triều Châu.
Về cơ bản nó là anh em của phá lấu, khác nước dùng và gia vị.
Không sạch sẽ, không vệ sinh, không so được với đồ nhà làm.
Cũng bởi giờ đây đã li cmn hôn rồi, Tiểu Mĩ Nhân mới to gan cuồng vọng như thế.
“Đồ ăn ngoài…” Chồng Cũ nhíu mày toan mở miệng, nhưng rồi nín bặt trước ánh nhìn chằm chằm của Tiểu Mĩ Nhân.
Lúc nãy vừa bảo không nói nữa, hiện giờ Chồng Cũ đành nghiến răng, chẳng nói chẳng rằng bước ra ngoài.
Tiểu Mĩ Nhân rất mực hài lòng, cái đuôi nhỏ vểnh tít lên trời.
Xưa nay toàn là Chồng Cũ hành hạ cậu, giờ thì nghiệp quật rồi nhá.
Tạ ơn đồ ăn ngoài!
Hô hô hô.
23
Tiểu Mĩ Nhân và Chồng Cũ cùng đi thang máy xuống dưới tầng, cứ ngỡ rằng đất trời mênh mông, từ nay sẽ chẳng còn gặp lại.
Song vừa mới đặt chân xuống tầng một, họ đụng ngay phải một vị khách không mời.
“Hai đứa đi đâu vậy?”
Tiểu Mĩ Nhân sững sờ, da gà da vịt nổi lên theo phản xạ.
“Ông nội…”
Ông lão một tay chống gậy, dáng vẻ trông nghiêm nghị vô cùng.
Chồng Cũ biết cư xử hơn Tiểu Mĩ Nhân nhiều, anh đường hoàng đĩnh đạc cúi đầu chào ông nội.
“Cuối tuần này là sinh nhật bà nội, hai đứa nhớ về sớm một chút.”
“… Á.”
“ Á cái gì mà á? Lớn thế rồi mà vẫn không nên người nên ngợm gì cả!”
Chồng Cũ bước lên che chắn cho Tiểu Mĩ Nhân.
“Chúng cháu hiểu rồi ạ.
Chúng cháu sẽ đến đúng giờ thưa ông.”
Nghe đến đây, ông nội mới tỏ vẻ miễn cưỡng hài lòng, quay người bước lên xe phóng đi.
“Phải làm sao bây giờ?”
Cõi lòng Tiểu Mĩ Nhân rối như tơ vò, cậu quay sang nhìn Chồng Cũ.
Chuyện li hôn giữa hai người chưa có ai trong nhà biết, bởi vậy hiện giờ cậu thật sự hoảng loạn.
“Không sao cả.” Chồng Cũ cầm túi đồ ăn trên tay anh giao hàng vẫn đứng đợi từ nãy, khẽ gật đầu với Tiểu Mĩ Nhân.
“Có tôi ở đây, em cứ ăn đi.”
24
Sinh nhật bà nội là sự kiện không thể vắng mặt.
Thế nhưng bà nội ở đây nào phải là bà nội Tiểu Mĩ Nhân, mà là bà nội của Chồng Cũ.
Ông nội Tiểu Mĩ Nhân và bà nội Chồng Cũ hiện tại đều sống một mình.
Cộng thêm mối tình thuở thiếu thời, tuy nói rằng họ đã già rồi, chẳng còn muốn xé bỏ cái rào cản mỏng như tờ giấy dán cửa sổ kia, song vẫn luôn tồn tại những ân cần tựa sóng ngầm mãnh liệt.
Ít nhất thì bấy lâu nay Tiểu Mĩ Nhân chưa từng thấy ông nội cậu chu đáo vồn vã với ai như thế.
Từ khi cậu còn bé, dáng vẻ ông nội đã luôn luôn lạnh lùng cứng nhắc, trông thấy đứa cháu trai là cậu cũng chẳng mấy vui vẻ.
Đó giờ chỉ có bà nội ruột thương Tiểu Mĩ Nhân.
Nếu bà còn sống, nhìn ông chồng cả đời đầu ấp tay gối nay lại năng nổ sốt sắng vì người khác thế này, khéo mắt bà cũng đến rơi khỏi tròng.
Tiểu Mĩ Nhân nhìn ông nội thấm nước trà cho bà nội Chồng Cũ mà lòng chẳng lấy gì làm vui.
Chồng Cũ ngồi bên cạnh nhíu mày, xúc cho cậu một thìa trứng hấp.
“Ăn nào.”
Lúc này Tiểu Mĩ Nhân mới phản ứng, há miệng ăn trứng với vẻ mặt ưu tư.
Một bữa cơm nhạt nhẽo hết chỗ nói, nếu không nhờ Chồng Cũ liên tục gắp đồ ăn, e rằng Tiểu Mĩ Nhân đã phải ôm cái bụng đói meo.
May mắn là ăn cơm xong, cả nhà ai nấy đều tản về phòng mình.
Đương nhiên Tiểu Mĩ Nhân và Chồng Cũ cũng có phòng ngủ riêng.
Gọi là phòng ngủ nhưng thực chất trong đó còn có mấy khu công năng nối liền với nhau, xét về diện tích cũng chẳng kém cạnh ngôi nhà tân hôn của họ là bao.
“Em đừng buồn nữa, hôm nay thế là xong việc rồi, chỉ cần sống qua ngày mai nữa là yên ổn.” Chồng Cũ trấn an cậu.
Tiểu Mĩ Nhân lắc đầu, lẩm bẩm: “Tui không thấy phiền vì chuyện đó, chỉ là thấy rất khó hiểu…”
“Em khó hiểu cái gì?”
Trong mắt Tiểu Mĩ Nhân là nỗi cô đơn và buồn thương vô hạn: “Vì cớ gì mà những người rõ ràng chẳng thích nhau lại nhất định phải kết hôn cùng nhau chứ?”
Bà nội cậu đúng là xui tận mạng mà, vướng vào một người đàn ông như vậy.
Chồng Cũ vừa kinh ngạc lại vừa hơi lúng túng, mãi hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời.
“Chuyện tình cảm… tuyệt đối không thể cưỡng ép được.”
“Đúng thế!” Tiểu Mĩ Nhân gật đầu như bổ củi, “hôn nhân ép buộc là đáng ghét nhất đó.”
“Ừm.” Cuống họng Chồng Cũ như có gì nghẹn lại, “em nói phải.”
Hôn nhân ép buộc thật đáng ghét, hại anh chẳng giữ được người thương.
25
Nhìn bộ dạng thiểu não rõ rệt của Chồng Cũ, Tiểu Mĩ Nhân hơi nghi hoặc hỏi: “Anh sao thế?”
Sao nom nặng trĩu tâm tình thế kia?
“Mấy hôm nay tôi hơi nhiều việc, phải để trống lịch hai ngày này nên cần làm gấp mấy thứ.
Chắc do mệt mỏi thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
Chồng Cũ không muốn mở miệng thổ lộ những tâm sự nực cười của mình nên bâng quơ viện một lí do.
“À, ra là vậy.” Tiểu Mĩ Nhân chỉ đưa mắt liếc một cái, vậy mà Chồng Cũ lại có vẻ chột dạ.
“Tôi đi tắm rửa, em nghỉ ngơi đi.”
Nói đoạn, anh đi vào phòng tắm, phong thái xem chừng vẫn bình thản vô cùng.
Tiểu Mĩ Nhân cau mày, cầm chiếc gối cạnh người bực bội quăng xuống đất.
Cái tên này nữa!
Hễ dối trá là mồm miệng bắt đầu nói huyên thiên, mỗi chuyện đó thôi mà bản thân cũng không biết à?
Ghét kinh lên được!
Quả nhiên là mình siêu ghét hắn ta.
Tiểu Mĩ Nhân thầm nghĩ.
-Hết chương 3-
Phá lấu ở Đài Loan
.