Tiểu Mỹ Nhân


Sau một ngày mệt mỏi, dọn dẹp chưa hết cái giá sách khổng lồ của ngự thư phòng, Uyển Nhu lê thân về phòng.
Thả mình nằm trên giường, Uyển Nhu đảo mắt nhìn quanh. Quả nhiên so với trước kia, điều kiện tốt gấp trăm ngàn lần.
Tắm rửa qua loa, thổi tắt nến, Uyển Nhu leo lên giường. Từ khi tới đây, nàng đã dần có thói quen đi ngủ sớm. Ai bảo buổi tối ở đây không có việc gì để làm.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng có một bóng đen tiến vào phòng, khiến nàng đang lim dim bỗng giật mình tỉnh dậy.
Cơ thể này vốn rất nhạy cảm. Đêm tối chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng rất dễ thức giấc. Đôi lúc nàng thật sự hoài nghi, cơ thể này không phải là có võ công chứ?
Bóng đen đó phát hiện ra nàng đã thức giấc, chậm rãi tiến đến bên giường.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Uyển Nhu giật mình nhận ra, đó chính là thị thiếp Hồng Tụ!
“Y Y! Ngươi cũng thật tốt phước, mới vào phủ chưa bao lâu đã dễ dàng chiếm được sự tin tưởng của Thành vương gia!”
Hồng Tụ nhìn nàng, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Này là ý gì a? Nàng và Hồng Tụ có quen biết nhau sao?
“Chủ thượng cũng đã thúc giục. Hai chúng ta nên gấp rút tìm được thứ chủ thượng cần ở vương phủ, Y Y, ngươi có manh mối gì chưa?”
Hồng Tụ nghiêng đầu nhìn nàng.
Uyển Nhu khẽ nuốt nước bọt. Nên trả lời như thế nào cho phải?
“… tạm thời thì chưa!”
May mà Uyển Nhu ngồi trong bóng tối, Hồng Tụ không thể nhìn thấy sự giảo hoạt của đôi mắt nàng.
“… Nam Cung Lâm biết ngươi thông thạo thuật dịch dung?”
Hồng Tụ cau mày. Ban sáng, nàng đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này. Đến chiều, nghe thuộc hạ nói lại mới biết, thân phận của Y Y đã bị lộ một phần.
“Ừm!” Uyển Nhu cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.
“Đường đường là một trong tứ đại thị vệ Liễm Nguyệt Cung, thần y tái thế, dịch dung thông thạo lại bị một vương gia nhìn thấu?” Hồng Tụ khóe miệng khẽ nhếch lên. Bất quá, nàng ta không có ý giễu cợt trong lời nói. Uyển Nhu có thể khẳng địch Y Y cùng Hồng Tụ quan hệ không tệ.
“Chính là Nam Cung Lâm cũng không đơn giản!” Uyển Nhu tìm một lý do bao biện cho mình. Đương nhiên không thể khai ra do bản thân mình kém cỏi. Nàng có phải là chân chính Y Y kia đâu.
‘’Ta cũng nhận thấy vậy ! Đã nhập phủ được bốn tháng, ta vẫn chưa được vào ngự thư phòng của hắn !’’ Hồng tụ chợt thở dài ‘’Bất quá, ngươi trở thành nha hoàn thiếp thân, ít ra cũng có cơ hội hơn ta ! Hèn gì chủ thượng lại coi trọng ngươi như vậy !’’
Rốt cuộc ‘’Chủ thượng’’ của bọn họ là ai ?
‘’Y Y, không thể dây dưa nữa, ta trở về. Mau chóng nghĩ cách tìm được vật chủ thượng cần !’’ Hồng Tụ khẽ nói. Vừa chớp mắt, bóng đen trong phòng đã không còn thấy nữa.
Uyển Nhu nuốt nước bọt. Cái này… đích thực là cao thủ võ lâm a ! Chết rồi, nàng chỉ là chiếm lấy thân thể người ta, làm sao có thể biết võ công mà đối phó với mấy người này ? Bất quá, lúc sáng nàng dịch dung dường như theo thói quen, biết đâu võ công cũng như vậy ?
Hồng Tụ gọi nàng là Y Y, vậy chẳng lẽ tên thật của nàng là Y Y ? Hơn nữa lại còn là một trong tứ đại hộ vệ của Liễm Nguyệt Cung ? Thần y tái thế, dịch dung tinh thông ?
Coi bộ nàng cũng là một nhân vật gây đình đám trong giang hồ a !
Y thuật của nàng tạm ổn. Đương nhiên để gọi là thần y thì còn thua xa, nhưng mà chắc cũng đủ để lòe người khác. Dịch dung thì cơ thể này vẫn còn lưu lại ký ức, không sợ bị lật mặt. Bây giờ chỉ còn điều tra xem thân phận hộ vệ Liễm Nguyệt Cung là như thế nào thôi.
Khoan đã ! Cái gì mà ‘’vật chủ thượng muốn tìm’’? Muốn tìm cái gì ? Nàng làm sao mà biết ! Chết thật, lại quên mất chuyện quan trọng này ! Rốt cuộc thì Thành vương phủ có cái gì mà các nàng muốn tìm a ?
Xong ! Không mất đầu trong tay vương gia cũng mất xác trong tay một tổ chức võ lâm thần bí ! Nàng không muốn xuyên qua chưa được mấy tháng đã phải chào tạm biệt nơi này a ! Nàng còn chưa có chiêm ngưỡng phố xá cổ đại mà !
Cứ canh cánh chuyện vừa xảy ra, bất giác mặt trời mọc lúc nào cũng chẳng biết…

Từ sáng sớm Nam Cung Lâm đã đi thượng triều, ước chừng đến giờ Thìn (khoảng 7~9 giờ sáng) mới về. Uyển Nhu được rảnh rỗi trong khoảng thời gian đó.
Bất quá, nàng thật sự muốn biết cái gì gọi là Liễm Nguyệt Cung, nên không kiêng nể gì kéo Lục Linh Linh ra một góc.
Lục Linh Linh không hề thắc mắc về khuôn mặt của nàng, mà chỉ ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi.
‘’Ngươi không biết Liễm Nguyệt Cung sao ?’’
Uyển Nhu thành thật gật đầu.
Lục Linh Linh biểu tình không thể tin hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú. Bất quá, nàng ta vẫn chậm rãi giải thích cho nàng nghe.
Giang hồ hiện nay có ba thế lực lớn nhất, khiến cho triều đình cũng phải nể ba phần. Đó chính là Kính Thủy sơn trang, Liễm Nguyệt Cung cùng Diêm Môn.
Kính Thủy sơn trang là đệ nhất phú thương, tài sản so với quốc khố còn lớn hơn. Hơn nữa cao thủ giang hồ không thiếu, lại còn có người trong quan trường. Nhị thiếu gia Thủy Ngạo Quân, năm nay hai mươi tám, chính là Hình bộ thượng thư. Hơn nữa Tam tiểu thư Thủy Bích Liễm, hiện tại là Liễm phi nương nương cực kỳ được hoàng thượng sủng ái. Thế lực rất lớn, khiến cho người ta không khỏi kính nể.
Diêm Môn là tổ chức sát thủ lớn nhất Tố Quốc, vang danh khắp thiên hạ. Chỉ cần có tiền, Diêm Môn ai cũng dám giết. Nhưng từ trước đến nay, để đảm bảo cho sự tồn tại của hai bên, Diêm Môn cùng triều đình đã kí kết hiệp ước không sát hại lẫn nhau. Vậy nên Diêm Môn khước từ mọi sinh ý muốn ám sát hoàng gia. Bất quá, đây cũng là một thế lực có ảnh hưởng rất lớn trong thiên hạ.
Thần bí nhất chính là Liễm Nguyệt Cung. Từ trước đến giờ, không ai biết người trong Liễm Nguyệt Cung hình dáng như thế nào. Nhưng võ công của họ thì chỉ có thể dùng từ ‘’cao thủ’’ để hình dung. Bốn năm trước xuất hiện, đã khiến Ngũ Chỉ Môn phải thần phục trong vòng một đêm. Thời điểm bấy giờ, Ngũ Chỉ Môn là một môn phái rất được nể trọng. Võ công không những cao cường, mà còn có những bí môn cực kỳ thâm hậu. Được xem là một trong lục đại môn phái của giang hồ. Vậy mà Liễm Nguyệt Cung chỉ cần trong một đêm, bắt sống toàn bộ già trẻ lớn bé của Ngũ Chỉ Môn, phế võ công môn chủ, khiến Ngũ Chỉ Môn hoàn toàn thần phục.
Trong đó, phải kể đến tứ đại hộ vệ danh chấn giang hồ của Liễm Nguyệt Cung.
Hồng Ngọc, sở trường ám khí, am hiểu tất cả các loại ám khí. Một khi đã ra tay, chưa bao giờ thất thủ. Những ám khí do Hồng Ngọc sở hữu đều là cực phẩm, hơn nữa, chỉ để lại một dấu vết rất nhỏ trên cơ thể nạn nhân. Nếu không chú ý, sẽ không thể tìm được miệng vết thương cực kỳ nhỏ. Giang hồ đồn đại, một nhóm sát thủ cấp cao của Diêm Môn vì xích mích với nàng mà chết không toàn thây. Ám khí mà nàng dùng đều có kịch độc do Y Y điều chế. Nghe nói lúc tìm được, xác bọn họ đã tan gần hết thành nước, chỉ có cái đầu là còn lưu lại.
Y Y, sở trường y thuật và dịch dung. Mặc dù y thuật trác tuyệt, nhưng lại chỉ thích độc dược. Muốn nàng chữa bệnh, trừ khi có gia tài vạn lượng hoàng kim. Hơn nữa, hành tung của nàng thần bí, từ trước đến giờ chưa có ai biết chân diện thật của nàng, vì thuật dịch dung của nàng cũng thuộc hàng cao thủ trên giang hồ. Thậm chí việc nàng là nam hay nữ cũng rất mập mờ. Nhưng cũng có nhiều người khẳng định nàng là nữ nhân, nên mọi người cũng dần mặc định Y Y chính là nữ nhân. Bất quá, từ trước đến giờ, hẳn chỉ có cung chủ Liễm Nguyệt Cung là được nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng. Trên giang hồ có truyền thuyết rằng, vì mâu thuẫn, hơn 3000 mạng người của Thải Yến sơn trang đều bị nàng dùng độc dược diệt sạch. Nghe đồn là do tam thiếu chủ của Thải Yến sơn trang đã hướng nàng lúc đang dịch dung mà chọc ghẹo, khiến nàng nổi cơn sát tính.
Tú Cẩm, sở trường kiếm thuật. Kiếm thuật phóng mắt khắp thiên hạ cũng không tìm ra địch thủ. Nghe đồn một mình nàng trong một đêm đã tiêu diệt toàn bộ ba trăm nhân khẩu của Yên Vũ Lâu, chỉ vì tú bà ở đó thấy nàng xinh đẹp mà dụ dỗ nàng. Bất quá, những người ‘’may mắn’’ được chiêm ngưỡng chân diện thật của Cẩm hộ vệ, đương nhiên đều được một nhát thống khoái lên đường.
Thiệu Vân, sở trường Thiên Tàm Ti. Thiên Tàm Ti vốn là loại võ công đã sớm thất truyền, vì rất khó luyện thành, cũng như rất hiếm người có thể chất thích hợp để luyện loại võ công thần bí này. Nói đơn giản, Thiên Tàm Ti chính là sử dụng sợi chỉ sắt như một thanh đao để giết người. Chỉ đao vừa mềm dẻo lại rất bền chắc, cách sử dụng cũng rất khó, hiển nhiên được coi là loại võ công trác tuyệt nhất. Vân hộ vệ đã từng dùng chỉ đao này mà phanh thây kẻ thù, vốn là tàn dư của Ngũ Chỉ Môn muốn phục thù. Nghe đồn Vân hộ vệ ra tay rất tàn ác, chỉ cần chọc vào nàng, đảm bảo ngươi sẽ không toàn thây. Ít nhất cũng sẽ được phân làm tám mảnh.
Tóm lại, tứ đại hộ vệ Ngọc, Y , Cẩm, Vân của Liễm Nguyệt cung, một người cũng không thể chọc vào. Cả bốn đều là những sát tinh đứng đầu bảng xếp hạng trong giang hồ. Hơn nữa, nghe đồn bốn người đều là nữ tử, thậm chí đều là những tuyệt sắc khuynh thành. Lại nghe nói, Liễm Nguyệt Cung thật ra chỉ có bốn người bọn họ là nữ nhân, còn lại đều là nam nhân.
So với Kính Thủy sơn trang cùng Diêm Môn, Liễm Nguyệt Cung thật sự là đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần !
Nghe đến đây, Uyển Nhu rốt cuộc đã hiểu mình là vị nào trong tứ đại sát tinh kia.
Chính là nữ nhân biến thái đã dùng độc dược xóa sổ Thải Yến sơn trang chỉ trong một đêm a ! Hóa ra, bản thân mình lại đáng sợ như vậy a ! Uyển Nhu nhất thời khó tiêu hóa được cái tin tức khổng lồ này.
Trước giờ nàng luôn oán trách ông trời tại sao lại cho nàng xuyên vào một người không rõ thân thế. Bây giờ thì hay rồi ! Nàng là giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Y hộ vệ, giết người không cần suy nghĩ, đại sát tinh !
Bất quá, nàng nghĩ Y Y có một điểm khá giống mình.
Đó là… cả hai đều rất thích độc dược !
Uyển Nhu trước giờ cực kỳ say mê mấy thứ độc dược. Bất quá, nàng luôn dấu không cho cha biết. Nếu Lương lão gia mà biết con gái ngoan của mình ham mê thứ y tà môn đó, khẳng định thổ huyết mà chết. Tâm địa Uyển Nhu không phải xấu xa, độc ác gì. Nàng thích độc dược, đơn thuần chỉ vì… thích ! Nàng cảm thấy độc dược rất kỳ diệu, tùy từng loại, tùy cách dùng mà có thể giết chết cả một con voi, hay có thể cứu sống một người. Trước đây, nàng có nghe nói đến một loại cỏ là Linh Lan. Khi dùng ở liều lượng thấp, đương nhiên chính là dược liệu quý hiếm chữa bại liệt, đau khớp. Nhưng chỉ cần dùng quá lượng cho phép dù chỉ một ít, sẽ trở thành độc dược chết người. Độc dược… mới chính là vương đạo của y thuật a !
Chân chính, bây giờ nàng đã có thể thoải mái dùng độc dược. Dù sao cái cơ thể này tiếng xấu đã đồn xa, việc gì phải sợ nữa !
Nhưng mà, bạn học Uyển Nhu nổi tiếng hiền lành, ngoan ngoãn đích thực là chưa bao giờ giết người. Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai nàng a !
Càng nghĩ càng u mê, càng nhức đầu. Uyển Nhu rốt cuộc cũng chuyển sang một vấn đề khác.
Dựa vào suy đoán, nàng nghĩ Hồng Tụ chính là Hồng Ngọc – đệ nhất ám khí trên giang hồ.
Tâm tình chợt rung động mãnh liệt. Đệ nhất ám khí, cỡ nào nguy hiểm chứ ! Nếu không cẩn thận, khẳng định có một ngày mình chết mà không rõ nguyên nhân !
Tốt nhất là không nên để lộ chuyện mình không biết gì về việc tìm kiếm vật gì đó của Cung chủ Liễm Nguyệt Cung, nếu không, mạng nhỏ này sẽ khó mà giữ được !
Nghĩ vậy, Uyển Nhu âm thầm thở ra một hơi. Mạng nhỏ a mạng nhỏ, sao số ta lại khổ như vậy chứ !
‘’Linh Linh, ngươi có nghe đồn rằng… cung chủ Liễm Nguyệt Cung đang tìm vật gì đó không ?’’
Uyển Nhu kéo tay áo Linh Linh.
“Không có!” Linh Linh kỳ quái nhìn nàng. Cung chủ Liễm Nguyệt Cung mà thông cáo mình đang tìm đồ, giang hồ không loạn mới là lạ.
Uyển Nhu thở hắt ra. Trời cao trong xanh a~ lão Thiên gia a~ Tại sao ta lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy hả trời?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui