Bận rộn suốt ba canh giờ, cuối cùng Uyển Nhu cũng có thành phẩm như ý.
Trần quản gia đã gọi đến phủ hơn hai mươi thợ làm kim. Theo hướng dẫn của nàng, bọn họ đã hoàn thành xuất sắc một bộ kim châm cứu. Uyển Nhu không khỏi cảm thán, năng suất và kỹ thuật thực cao. Đúng là không thể xem thường tay nghề của cổ nhân. Bất quá thời đại này vẫn chưa có inox, kim loại dùng để làm kim châm cũng thật hiếm a~ !
Xong xuôi đâu đấy, Uyển Nhu liền viết một đơn thuốc cho Trần quản gia, rồi lại đóng cửa Dưỡng Thần Điện, không cho phép ai bước vào.
…
Nam Cung Hải bước vào vương phủ. Trần quản gia vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Lão vội vã chạy đến hành lễ.
‘’Thảo dân ra mắt hoàng thượng. Hoàng thượng…’’
‘’Được rồi được rồi ! Tứ đệ đâu ?’’ Nam Cung Hải sốt ruột xua tay.
‘’Hồi hoàng thượng… Vương gia…’’ Trần quản gia ấp úng nói.
Không đợi lão nói xong, Nam Cung Hải đã sốt sắng bước về phía Dưỡng Thần Điện.
Nhìn cánh cửa đóng, hắn không khỏi cau mày. Tại sao giờ này lại đóng chặt cửa?
“Hoàng thượng, vương gia đang được giải độc bên trong” Trần quản gia bước đến.
“Giải độc?” Nam Cung Hải cau mày “Sao trẫm nghe nói không có ai biết được độc nào để giải cơ mà?”
“Là Uyển Nhu cô nương, nha hoàn thiếp thân của vương gia!”
Đôi mắt hắn chợt lóe lên tinh quang. Hắn ở trong cung cũng nghe ám vệ báo lại, Nam Cung Lâm mới lập nha hoàn thiếp thân. Hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mà có thể khiến Thành vương gia vốn cực kỳ ghét cho nữ nhân bước vào thư phòng, suốt ngày kề cận bên cạnh mình lại có thể lập nha hoàn thiếp thân? Nữ nhân… không phải chỉ là công cụ để phát tiết thôi sao?
Trong lòng hắn chợt sinh ra mấy phần hứng thú với Uyển Nhu, nữ nhân này, hẳn là có chỗ hơn người!
“Nàng nói tứ đệ trúng độc gì?” Nam Cung Hải tò mò hỏi.
“Là… Thất Tu Chân?”
Nam Cung Hải lại được dịp nổi lên một trận hứng thú. Thất Tu Chân? Giang hồ kỳ độc, xếp thứ sáu trong thập đại độc dược? Vốn dĩ chưa tìm ra thuốc giải độc, ngay cả Y hộ vệ của Liễm Nguyệt Cung cũng chưa từng nghe nói nàng có thể giải được độc do chính mình bào chế. Nữ nhân này… lại có thể giải được sao?
“Nàng nói nàng có thể giải được Thất Tu Chân?” Nam Cung Hải liếc nhìn Trần quản gia.
“Hồi hoàng thượng, nàng chắc chắn!” Trần quản gia lau mồ hôi.
Thú vị! Thật sự rất thú vị! Tứ đệ, ngươi đang giữ một báu vật bên người đấy! Nhưng ta tò mò, không biết báu vật này hình dáng ra làm sao?
Nam Cung Hải tiến lên, định mở cửa Dưỡng Thân Điện.
“Hoàng thượng!” Trần quản gia hoảng hốt kêu lên.
“Sao?” Hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Là… Uyển Nhu cô nương nói rằng… không cho phép bất cứ ai vào khi cô nương đang giải độc!” Trần quản gia toàn thân run rẩy. Trời ạ, đây chính là đương kim thiên tử đó nha. Lời nói bất kính như vậy, mạng của lão cũng khó giữ. Chỉ là… tính mạng của vương gia cũng cực kỳ quan trọng…
“Ngay cả trẫm?” Nam Cung Hải sắc mặt thâm trầm. Từ khi nào, đương kim thiên tử như hắn bị coi thường? Phải biết rằng từ khi hắn lên ngôi, đã đem toàn bộ quan viên triều chính thanh lọc sạch sẽ, một cọng rác cũng không chừa. Bây giờ trong triều, còn ai dám cùng hắn đối nghịch? Lấy cơ trí của hắn, cùng lực lượng của Nam Cung Lâm, đảm bảo không một ai dám đối đầu. Vậy mà… cư nhiên bị xếp sau một nha hoàn thiếp thân sao?
Trần quản gia không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng lui về phía sau.
Nam Cung Hải bước lên một bước, đem cửa Dưỡng Thần Điện mở ra.
…
Uyển Nhu ngồi trên giường, lật thân Nam Cung Lâm lại, đem châm cắm lên lưng hắn. Bảy mươi hai huyệt vị trọng yếu đều được phong tỏa, ngăn chất độc tiếp tục lan tràn trong cơ thể.
Nàng từ trước đến giờ, mỗi khi khám bệnh đều yêu cầu phòng khám cực kỳ yên tĩnh, nếu không sẽ quấy rầy sự tập trung của nàng. Mà căn bản, chỉ cần có người nhìn thấy sắc mặt nàng khi khám bệnh, đảm bảo cũng không dám ở lại lâu. Nghe mọi người kể lại, nàng khi đó vô cùng lạnh lùng, tựa như tuyết ngàn năm, khuôn mặt không chút biểu cảm, tựa hồ sự sống chết của người bệnh cùng nàng không liên quan, nhìn thấy liền rét run, không ai bảo ai cũng tự động chạy hết. Uyển Nhu chỉ cười. Nàng đương nhiên không biết lúc chữa bệnh mình lại đáng sợ như vậy. Cũng tại nàng từ nhỏ đã được rèn luyện. Chỉ có thanh tĩnh mới có thể chữa được tận gốc cho bệnh nhân. Điều đó đã trở thành quy định bất thành văn của Lương gia từ bao đời nay. Lương Uyển Nhu đương nhiên không ngoại lệ.
Huyệt vị thứ mười sáu, nàng đang định cắm châm, đột nhiên cánh cửa bị mở, khiến Uyển Nhu bị mất tập trung. Nàng cau mày nhìn về phía ánh sáng đó. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn.Namnhân này ngũ quan tuấn tú đến mức dễ dàng khiến người ta kinh diễm, lại mang theo chút cuồng ngạo, chút uy nghiêm cùng cao quý.
Nam Cung Hải vừa bước vào, đã thấy một cảnh tượng bất ngờ. Một nữ nhân khuôn mặt thanh tú, nhưng lại cực kỳ lạnh nhạt. Trên tay nàng là một chiếc ngân châm. Nhìn lên lưng tứ đệ đã bị cắm mười mấy chiếc kim, hắn không khỏi sửng sốt. Nữ nhân này đang làm gì? Không phải là muốn ám sát tứ đệ chứ?
Uyển Nhu bỏ chiếc châm xuống, nàng bước đến gần nam nhân, lạnh giọng nói.
“Đi ra ngoài!”
“Ngươi đang làm gì?” Nam Cung Hải cũng băng lãnh không kém.
“Đang cứu hắn, không thấy sao? Giờ thì đi ra ngoài!”
“Cứu? Châm kim khắp lưng sao?” Nam Cung Hải cau mày nhìn nàng.
“Ta tự có cách của ta !’’ Uyển Nhu lạnh lùng liếc hắn, bàn tay trắng nõn hướng ra phía cửa, điệu bộ mời khách.
‘’Vẫn muốn đuổi ta ra ngoài ? Ngươi có biết ta là ai không ?’’
‘’Là hoàng thượng cũng không được quấy rầy ta lúc đang chữa bệnh ! Cút !’’ Uyển Nhu không chút lưu tình nói.
Nam Cung Hải khẽ hừ một tiếng, không tình nguyện bước ra.
Uyển Nhu nhanh chóng đóng kín cửa, khẽ thở dài. Nàng bình sinh ghét nhất là bị người ta quấy rầy lúc đang chữa bệnh. Là ai cũng vậy, đừng dại dột chọc vào nàng lúc đang tập trung.
…
Nam Cung Hải nhìn cánh cửa không chút lưu tình bị đóng trước mặt mình, không khỏi tức giận.
Dù là hoàng thượng cũng không được quấy rầy nàng chữa bệnh? Thật… quá mức hoang đường đi!
Nhớ lại khuôn mặt nàng lúc hắn vừa bước vào, hắn cũng không khỏi ngây ngẩn. Nàng lạnh lùng, lạnh nhạt, cùng băng tuyến ngàn năm giống nhau, tựa như sinh tử của người khác không cùng nàng can hệ… Một nữ nhân như vậy, lần đầu tiên hắn mới thấy.
Chữa bệnh bằng kim châm sao? Hắn chưa từng nghe qua phương pháp như vậy bao giờ. Chẳng lẽ… đó là cách giải Thất Tu Chân?
Bất kể như thế nào, hắn đột nhiên đối với nàng sinh ra không ít hứng thú. Nữ nhân hậu cung hắn đã quá chán rồi. Các nàng cứ như cùng một khuôn đúc ra, ai ai cũng vồn vã khi thấy hắn, cũng tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn. Chỉ có nàng là không đem hắn để vào mắt. Chưa cần nói đến thân phận, chỉ riêng dung mạo tuấn mỹ này cũng đủ để khiến nữ nhân phải điên đảo. Vậy mà nàng lại cứ như không thấy hắn, phảng phất như hắn cùng người qua đường giống nhau.
Nhưng… nữ nhân thú vị như vậy, cuối cùng lại ở bên tứ đệ?
Mặc kệ là của ai, chỉ cần hắn muốn, có gì không được?
‘’Hoàng thượng…’’ Trần quản gia tiến lên, thăm dò phản ứng của hắn.
Hoàng thượng ban đầu khi bước ra khỏi Dưỡng Thần Điện, long nhan có vẻ giận dữ. Nhưng một lúc sau lại vui mừng như không có gì, rồi ánh mắt như… hứng thú ?
‘’Có chuyện gì?’’ Nam Cung Hải quay sang nhìn lão, giọng nói đã nhu thuận mấy phần.
‘’Đây là đơn thuốc do Uyển Nhu cô nương kê!’’ Lão cung kính dâng lên hắn.
Hắn cầm lấy xem thử. Nét chữ mềm mại nhưng lộ ra mấy phần cứng rắn, đủ để hiểu đây là nữ nhân kiên cường, tự lập. Tự nhiên hắn lại mỉm cười ngu ngơ, khiến Trần quản gia không khỏi toát mồ hôi hột.
Trong đơn thuốc có ghi một số loại thảo dược quý hiếm, chỉ có hoàng cung mới có được. Cũng có một số loại cực kỳ tầm thường, tiệm thuốc nào cũng bán. Nam Cung Hải không cảm thấy có gì bất thường, liền đưa trả lại Trần quản gia.
‘’Mang đến thái y viện lấy thuốc !’’
…
Nam Cung Hải đang tính rời đi, thì một trận ồn ào khiến hắn dừng cước bộ.
‘’Các ngươi đây là làm sao ? Bổn phu nhân đến thăm vương gia, các ngươi dám cản ?’’ Tiếng nói thanh thúy như mấy phần điêu ngoa khiến Nam Cung Hải chú ý. Nghiêng đầu, hắn nhìn thấy một thị thiếp của Nam Cung Lâm đang tranh cãi với thị vệ.
‘’Phu nhân, Trần quản gia đã phân phó, nô tài không thể làm khác !’’ Thị vệ lạnh nhạt cúi đầu.
‘’Các… các ngươi… !’’ Nữ nhân xinh đẹp bực bội, tay ngọc chỉ thẳng vào khuôn mặt như đá của hai thị vệ, tức giận dậm mạnh chân.
‘’Ai nha, đây không phải là Mộng Tuyền phu nhân sao ?’’ Nam Cung Hải ôm quyền bước đến.
‘’Yêu, nguyên lai là Triệu công tử !’’ Mộng Tuyền ngay lập tức khôi phục bộ dạng xinh đẹp kiều mị, điên đảo chúng sinh.
Nam Cung Hải đã vài lần đến Thành vương phủ. Thân phận thật của hắn chỉ có Nam Cung Lâm cùng Trần quản gia biết rõ. Trong mắt mọi người, hắn là Triệu Kính Hồ, một vị thương nhân giàu có, quan hệ không tệ với vương gia. Mỗi lần hắn đến, đám nha hoàn trong phủ cũng không khỏi mơ ước. Nam Cung Lâm thì lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng hắn lại luôn tươi cười, phơi phới như gió xuân, ôn nhu như nước, lộ ra bộ dáng công tử nhà giàu, phong lưu phóng khoáng, có điều không tà mị như Hoàng Tuấn Duật. Chưa cần nói đến chuyện hắn có tiền, có thế, chỉ cần khuôn mặt tuấn mỹ chết người không cần đền mạng cũng đủ để khiến nữ nhân phải điên cuồng vì hắn. Nha hoàn, thị thiếp, gặp hắn không phải thẹn thùng thì cũng là cuồng nhiệt.
‘’Mộng Tuyền phu nhân là đến thăm vương gia ?’’ Nam Cung Hải ôn nhu cười nói.
‘’Là, thiếp thân nghe nói vương gia đêm qua gặp thích khách nên bị thương, lo lắng vạn phần, muốn đến thỉnh an vương gia. Nhưng là hai tên đầu gỗ thị vệ này không muốn cho thiếp thân vào gặp vương gia !’’ Mộng Tuyền sóng mắt long lanh nước, bộ dạng điềm đạm đáng yêu vài phần. Chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia đảm bảo sẽ muốn ôm nàng vào lòng, hảo hảo an ủi.
Chỉ tiếc cho nàng, người trước mặt nàng lại là đương kim thánh thượng. Hậu cung ba ngàn giai lệ, nhan sắc nào là hắn chưa gặp qua? Hương vị nào hắn chưa nếm thử? (Maya: có a~ Uyển Nhu muội muội đó! Trà: chí lý chí lý ^^ !) Trình độ cỡ nàng, chỉ đáng xếp hạng trung trong hậu cung mà thôi!
‘’Ai
Phu nhân đừng buồn! Đại phu đang chữa bệnh trong đó, không muốn ai làm phiền mà thôi! Đợi vài ngày nữa, phu nhân đi thỉnh an cũng chưa muộn!’’ Nam Cung Hải giả vờ khuyên can.
‘’Thật sao?’’ Mộng Tuyền có vẻ vui lên mấy phần.
‘’Đương nhiên ! Bây giờ, cái cần nhất là phu nhân nên giữ cho dung nhan tươi tắn, đừng để đến khi vương gia tỉnh lại, thấy phu nhân tiều tụy xấu xí, có khi…’’ Nam Cung Hải xoay xoay chiết phiết, trong lòng rất muốn cười to. Bộ dáng công tử ôn nhu như nước của hắn quả thật đóng rất thành công a !
‘’Thành thật cảm tạ Triệu công tử!’’ Mộng Tuyền mềm mại cúi người, đôi mắt đẹp khẽ liếc hắn ‘’Nếu công tử không chê, mời đến Tuyền Cơ Các uống chút trà, cho thiếp thân cảm tạ thịnh tình của công tử !’’
Nam Cung Lâm trong lòng cười lạnh. Tàn hoa bại liễu, cỡ như ngươi cũng dám quyến rũ trẫm? Cũng không nhìn lại xem mình là ai!
“Thật tiếc quá! Trong nhà có việc, tại hạ không thể bồi phu nhân uống trà!”
Nói xong làm bộ muốn rời đi.
“Ai nha~ Thật là tiếc!” Mộng Tuyền xinh đẹp khẽ ai oán “Vậy… cung tiễn công tử!”
“Phu nhân chớ đa lễ! Cáo từ!” Nam Cung Hải ôm quyền, tiêu sái rời đi.
Nam Cung Lâm, loại người như nàng ta, ngươi giữ lại là có ý gì? Cứ như trẫm, tống thẳng vào lãnh cung, cả đời không thèm ngó đến, chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Hắn biết, tứ đệ của hắn làm sao không nhìn ra sự bại hoại của những thị thiếp kia. Nhưng hắn thật sự không hiểu, Nam Cung Lâm cứ nhắm mắt làm ngơ là có ý gì?
…
Uyển Nhu cắm xong kim châm vào huyệt đạo thứ bảy mươi hai, liền thở hắt ra một cái. Mồ hôi cũng đã rịn khắp trán nàng. Trước đến giờ, nàng rất ít khi dùng châm cứu, nên bây giờ có phần run tay. Chỉ cần lệch đi một ly, tính mạng Nam Cung Lâm cũng khó giữ. Nhưng may mắn, đôi tay này có khả năng giữ thăng bằng cực kỳ tốt, tất cả huyệt vị đều chính xác. Nàng cũng yên tâm được phần nào.
Độc dược tạm thời được khống chế, sắc mặt Nam Cung Lâm cũng đã đỡ tái nhợt. Uyển Nhu dùng khăn ướt lau qua một lần cho hắn, trong lòng không khỏi đau xót. Độc này dược tính quá mạnh, Nam Cung Lâm, ngươi chịu khổ rồi!
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. Nàng giật mình nhìn xuống. Nam Cung Lâm, hắn đã tỉnh rồi.
“Ngươi… thật ra… là ai?”
Nam Cung Lâm khó nhọc nói.
Uyển Nhu bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, đưa bàn tay nhỏ bé còn lại vỗ vỗ lên khuôn mặt của hắn, ôn nhu nói: “Yên tâm, sẽ có một ngày ta nói tất cả cho ngươi!”
Nam Cung Lâm lúc này mới bỏ tay nàng ra, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói mang theo chút hy vọng, lại có chút lãnh tình: “Ngươi đã đáp ứng ta… nhất định sẽ không rời xa ta… nên đừng bao giờ… phản bội ta!”
Uyển Nhu chợt khựng lại. Rời xa hắn? Phản bội hắn? Nàng chưa bao giờ có những ý nghĩ này. Không hiểu sao nhìn hắn đáy mắt hiện lên bi thương, tâm nàng lại đau.
Uyển Nhu nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
Nam Cung Lâm nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười ôn nhu, ánh mắt giống như tiểu hài tử đã đạt được thứ mình muốn, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Uyển Nhu lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt hắn đã dần dần giãn ra, hẳn là độc tính không còn phát tác. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn, từng lọn tóc đen mượt của hắn, trong lòng không khỏi tự hỏi, ta có thể không rời xa ngươi sao? Nếu như ông trời cho phép, ta thực sự nguyện ý, nhưng… thân phận thật sự của ta… đó quả là một bức tường lớn. Nam Cung Lâm, ngươi có hiểu không?
Bên ngoài, vẫn là một ngày hè nóng nực.
…