Tiểu Mỹ Nhân


Uyển Nhu thay quần áo cho hắn xong, cảm thấy da mặt mát mát, nàng mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nàng quên mang theo đồ nghề dịch dung!
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nam Cung Lâm.
“Gia! Ta quên mang theo da mặt dịch dung rồi!”
Nam Cung Lâm cau mày. Quên? Vậy bây giờ phải làm sao? Da mặt cũ thì không dùng được, dung nhan thật sự lại quá mức khoa trương!
“Được rồi, vậy lấy khăn che lại!”
Uyển Nhu chợt bừng tỉnh. Ừ nhỉ, dùng khăn che mặt cũng được! Mặc dù không được thuận mắt lắm, lại dễ khiến cho người ta tò mò. Nhưng thôi, có còn hơn không!
Sau khi đuổi Nam Cung Lâm ra ngoài, Uyển Nhu lấy ra một bộ lục y, lôi ra một chiếc sa che mặt trắng như tuyết. Yên tâm sửa soạn xong, nàng bước ra ngoài.
Đứng ngoài hành lang, Nam Cung Lâm nhìn nữ tử vừa bước ra khỏi phòng, có điểm sững sờ.
Chỉ thấy nữ tử này một thân lục y, trên cổ và tay áo đính vài bông hoa vải màu trắng nhỏ li ti, thủ công đơn giản mà tinh xảo, tôn lên dáng người thướt tha yểu điệu, eo thon nhỏ nhắn, khuôn mặt mặc dù đã che bớt, chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn vào đó cũng đủ bị hút hồn. Một đầu tóc đen như mực được vấn đơn giản, thả tự do phiêu phiêu, da như bạch ngọc, quả thật là cực phẩm giai nhân!
Mặc dù bị thất thần, nhưng trong chốc lát Nam Cung Lâm rất nhanh khôi phục bộ dáng điềm lĩnh, lạnh nhạt của mình. Hắn nhanh chóng bước tới trước, Uyển Nhu theo sau. Mạc Uy cũng ra khỏi phòng từ sớm, lạnh lùng đi sau cùng.
An bài một sương phòng để dùng bữa sáng, Nam Cung Lâm cùng Uyển Nhu ngồi trong phòng, còn Mạc Uy chỉ đứng bên ngoài canh giữ. Nhìn hắn cùng với tượng đá tương tự nhau.
Bên dưới điếm, khách quan đã bắt đầu đông đúc.
Uyển Nhu nhìn những điếm tửu như thế này, thường có giang hồ nhân sĩ lưu tới, chắc hẳn sẽ có nhiều câu chuyện về giang hồ, tựa như những cao thủ như thế nào, sự kiện nóng nhất hiện nay, đại khái giống như hiện đại người ta bàn luận về thần tượng ngôi sao cùng với scandal của bạn họ ấy.
Không làm nàng thất vọng, bên dưới câu chuyện đã bắt đầu.
“Mọi người có nghe tin gì không? Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Thủy Yên Nhi cùng đệ tam mỹ nam Khúc Bảo Vân mới đính hôn!” Một hán tử râu quai nón bỗng nói to.
“Cái gì? Đệ nhất mỹ nhân cuối cùng cũng lấy chồng rồi sao?”
Tiếng mọi người xôn xao. Có người cười nói, cũng có người oán hận, thương tiếc.
“Phải lấy chứ! Thủy Yên Nhi kia cũng đã mười tám tuổi, không thể cứ kén chọn mãi được. Ta thấy Khúc Bảo Vân tiểu tử kia trên giang hồ cũng được bài danh hiệp khách “Hòa Phong”, tuấn mỹ không nói, lại còn là thiếu chủ của Thạch Thất sơn trang! Điều kiện như vậy còn gì mà Yên Nhi cô nương từ chối nữa!”
“Hòa Phong” hiệp khách? Uyển Nhu cau mày. Nàng vốn không có hảo cảm gì với những kẻ được mệnh danh hiệp khách. Danh nghĩa là hành hiệp trượng nghĩa, ai biết là chó săn cho kẻ nào? Hơn nữa, chẳng qua là chỉ muốn cái danh! Đạo đức giả! Sát thủ, hắc đạo có khi còn thật thà hơn bọn họ!
“Ta lại nghe nói, Yên Nhi cô nương phải lòng đệ nhị mĩ nam Mộ Dung Phục của Mộ Dung sơn trang!”
“Không phải chứ? Mộ dung Phục tiểu tử đó trên giang hồ là “phong lưu tình thánh”, võ công tầm thường, người thô tục như thế lại sao có thể vào mắt Yên Nhi cô nương?” Một hán tử phẫn nộ đứng dậy.
“Phong lưu tình thánh”? Rất có ý tứ… Uyển Nhu thầm nghĩ, tên này với Bạch Ngọc Đường, ai phong lưu hơn? Thật là tò mò! Bất quá, nàng lại nghe thấy cái tên này quen quen… Đây không phải nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của lão Kim sao? Hơn nữa, hình như nàng cũng nghe thấy ở đâu rồi thì phải…
“Nhắc tới mỹ nam mới nhớ, có lẽ đại hội võ lâm lần này, đệ nhất mỹ nam Công Tôn Mặc Nhiên sẽ không đến đâu!”
“Hả??? Không đến sao???”
Thanh âm vừa rồi là phát ra từ bàn của ba nữ tử. Cụ thể hơn, chính là hoàng y nữ tử.
Chỉ thấy nàng ta một thân hoàng y, gọn gàng mà không mất anh khí, rõ ràng là giang hồ nữ nhi. Váy ngắn đến đầu gối, la quần gọn gàng, một đôi giày cỏ, dung mạo đáng yêu, mày rậm anh khí, mắt ngọc lưu ly, môi hồng anh đào, mặt tròn nhỏ nhắn.
“Tuyết Nhi, làm càn!”
Bên trái nàng, một nữ nhân dung mạo đoan trang thanh tú, một thân tử y cũng thập phần gọn gàng, cả người toát ra vẻ chính khí, nghiêm nghị.
“Được rồi! Chúng ta đều biết Tuyết Nhi rất hâm mộ đệ nhất mỹ nam Công Tôn Mặc Nhiên, Diệu Thủ Thần Y mà! Thủy tỷ tỷ cũng đừng nóng!”
Bên phải nàng là một lam y nữ tử, dung mạo bình thường nhưng lại toát ra vẻ gần gũi, thân thiết, khiến người khác yên tâm.
“Vẫn là Ngọc tỷ tỷ hiểu ta nhất!” Nữ tử gọi Tuyết Nhi hướng nàng cười đáng yêu.
Đám khách trong quán nhìn ba tỷ muội, sau đó, một bạch y nam tử đứng dậy, hướng ba người ôm quyền.
‘’Không ngờ đến đây lại gặp được tam cô nương, nữ hiệp lừng danh trên giang hồ ! Diệp mỗ có lễ !’’
‘’Diệp thiếu hiệp đa lễ !’’ Tử y nữ tử tên gọi Thủy đứng dậy cúi người.
‘’Thì ra đây là Tam cô nương danh chấn giang hồ đó sao ?’’ Trong điếm lại một trận ồn ào.
Giang hồ gần đây nổi danh lên Tam cô nương, chính là ba vị Tuyết cô nương, Thủy cô nương cùng Ngọc cô nương, ba nữ hiệp nổi danh trên giang hồ. Võ công thuộc hàng nhất đẳng, luôn làm việc thiện giúp người, hành hiệp trượng nghĩa. Giang hồ mỹ danh lan xa, được người người kính trọng.
‘’Tam vị cô nương lần này hẳn là hướng đến đại hội võ lâm ?’’ Bạch y nam tử từ tốn hỏi.
‘’Không dấu Diệp thiếu hiệp, lần này ta nghe tin ‘’Tử Huyết’’ cũng đến dự đại hội võ lâm, nên mới dẫn dắt hai vị muội muội đến trừ họa!” Thủy cô nương chậm rãi nói.
“Cái gì? “Tử Huyết” lại tái xuất giang hồ sao?” Người nào đó la lên.
Thuộc hành đệ nhất ma đầu trên giang hồ, ngoài tứ đại sát tinh của Liễm Nguyệt Cung còn có ba kẻ khác. Chính là ‘’Ma Trảo Vô Kiếm’’, ‘’Lộ Cốt’’ và ‘’Tử Huyết’’.
Ma Trảo Vô Kiếm, chỉ cần dùng tay cũng có thể giết người, không có bất cứ vũ khí gì. Nhưng vết thương để lại trên thi thể nạn nhân lại giống như vết kiếm chém. Vì vậy, giang hồ mới gọi hắn là Ma Trảo Vô Kiếm. Từ khi xuất hiện đến nay đã năm năm, chưa từng có ai nhìn thấy chân diện thực của hắn. Bài danh đệ nhất sát thủ, không thuộc một môn phái nào, chỉ cần có tiền, ai ai cũng giết. Nhưng hắn hành tung bí ẩn, bóng dáng như quỷ mị, phải may mắn lắm mới có thể gặp được để đặt sinh ý.
Lộ Cốt, mỗi khi giết người thường có thói quen róc thịt một bộ phận trên cơ thể nạn nhân để lộ ra xương cốt trắng xóa, vì vậy mới có danh hiệu là Lộ Cốt. Xuất hiện trên giang hồ khoảng bốn năm. Hắn là đệ nhị sát thủ trên giang hồ, giống như Ma Trảo Vô Kiếm, « hành nghề tự do », hành tung cũng là vô cùng thần bí.
Tử Huyết, giết người không để lại vết thương bên ngoài, nhưng bên trong nội tạng lại bị rách nát, máu thịt lẫn lộn. Thật ra người ta không biết hắn dùng loại công phu nào để có thể giết người như vậy, nhưng dựa theo cách thức ra tay tàn nhẫn đó, hắn được xưng danh Tử Huyết. Xuất hiện cũng đã mười năm, nhưng ba năm gần đây hắn lại tuyệt nhiên mất dạng. Mãi đến hôm nay, mọi người mới nghe tin Tử Huyết đến tham dự đại hội võ lâm. Đồng dạng như hai sát thủ trên, hắn không thuộc môn phái nào, hành tung bí ẩn.
‘’Thủy cô nương, chúng ta không ai biết dung mạo Tử Huyết như thế nào, làm sao bắt hắn ?’’ Một nam tử khác lớn tiếng thắc mắc.
‘’Các vị bằng hữu đừng lo lắng ! Ta nghe nói Tử Huyết lần này đến Mặc Dung sơn trang là vì một vật… Nếu mai phục ở gần, chúng ta sẽ tóm được Tử Huyết !’’
‘’Một vật… ? Chẳng lẽ… ?’’ Bạch y nam tử cau mày.
‘’Vật đó… Trang chủ Mặc Dung sơn trang sẽ mang ra cho giang hồ võ lâm cùng thấy ở đại hội !’’ Thủy cô nương khẽ mỉm cười.
Uyển Nhu nhìn sang Nam Cung Lâm, thấy hắn cũng đang cau mày suy tư. Nàng thật sự rất tò mò, không biết vật mà bọn họ nói là thứ gì? Hẳn là báu vật võ lâm đi! Nếu không cũng không đáng cho giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Tử Huyết thân chinh đến trộm.
Bên dưới lầu vẫn còn nhiều tiếng ồn ào, nhưng nhất thời lại lâm vào tĩnh lặng nhìn một nhóm ba người xuống lầu.
Chỉ thấy đi đầu, lam bào nam tử một thân hoa lệ cẩm y, ngọc đái bên hông, một đầu mặc phát thúc quan, bạch trâm quý phái. Lại nhìn hắn thân hình cao lớn, tuấn mỹ vô song, tỏa ra một cỗ quý khí mà lạnh nhạt, khiến người khác không tự chủ được mà sợ hãi cùng ngưỡng mộ.
Đi sau là một nam một nữ. Nam tử ngũ quan đoan chính, dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc, nhưng lại toát ra khí thế bức người, đủ biết là cao thủ. Mà nữ nhân kia, dáng người yểu điệu, một thân lục y tươi mát, tóc dài phiêu dật, sa màn che mặt khiến mọi người thập phần tò mò, dưới tấm màn kia, là dung nhan cỡ nào a ?
‘’Oa! Hảo suất a!’’
Uyển Nhu quay đầu nhìn lại. Hóa ra là Tuyết cô nương. Nàng ta đôi mắt trong suốt, không một tia gợn sóng, tràn đầy kinh diễm nhìn Nam Cung Lâm, không che dấu biểu tình ngưỡng mộ của mình. Uyển Nhu trong lòng cười thầm, Nam Cung Lâm quả là mệnh hoa đào, ong bướm vây quanh a !
‘’Có thua kém Nhiên ca ca một chút, nhưng vẫn là mỹ nam !’’ Tuyết cô nương mơ màng nói.
‘’Chỉ cần là mỹ nam muội sẽ thích ?’’ Ngọc cô nương ném vào miệng một khối điểm tâm.
‘’Đương nhiên ! Chẳng lẽ tỷ không thích ?’’ Tuyết cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn phản bác.
‘’Thích ! Đương nhiên ta thích ! Đẹp mặt ta đều thích ! Ví dụ như Tuyết Nhi !’’ Ngọc cô nương dí tay lên cái mũi của Tuyết cô nương, ngả ngớn nói.
Tuyết cô nương làm bộ thẹn thùng quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bóng Nam Cung Lâm, cho tới khi hắn lên xe ngựa.
‘’Không biết có được gặp lại không ?’’
Ngọc cô nương lúc này mới nhìn về phía tử y nữ tử, chỉ thấy nàng chợt thở dài, cầm lên tách trà.
‘’Hy vọng là tái kiến !’’
Ngọc cô nương suýt nữa nghẹn, nhìn chằm chằm vị tỷ tỷ vốn nghiêm nghị của mình, trong lòng âm thầm tự hỏi, Thủy tỷ tỷ, sẽ không phải là… cũng tư xuân mỹ nam kia đi !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui