Tiểu Mỹ Nhân


“Này! Ngươi làm gì a?” Uyển Nhu nóng nảy kêu lên, giãy dụa muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích!” Nam Cung Lâm khàn khàn nói, cánh tay vững chắc như sắt thép ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Mùi cơ thể nam nhân tràn ngập khoang mũi nàng, khiến nàng lại một lần nữa đỏ bừng mặt. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như vậy với nam tính đâu! Ai nha… lần trước không tính… lần đó đang chạy trốn! Hơn nữa, ra vẻ lần nào cũng là hắn…
Mà quan trọng hơn là, nàng tựa hồ không có bài xích hắn gần gũi nàng như vậy. Khác với những nam sinh trước đây, chỉ cần bí mật đụng chạm nàng, cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy chán ghét.
Nhận ra điều này, Uyển Nhu ảo não gục mặt xuống ngực hắn. Đột nhiên, cả thân hình nàng bị chao đảo, trong nháy mắt, vị trí của hai người đã thay đổi. Hắn thượng nàng hạ!
Uyển Nhu trợn mắt lên, chưa kịp nói gì, môi liền bị người ta gắt gao niêm lại. Nóng cháy môi cùng nhau hòa quyện, lại khiến nàng không hiểu sao cảm thấy mơ hồ, dần dần bị sa vào mật ngọt của hắn.
“Ngô…”
Nàng than khẽ. Thừa dịp đó, lưỡi của hắn liền len lỏi vào trong khoang miệng nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng, quấn quít lấy nhau. Này hương vị Uyển Nhu chưa bao giờ trải qua, nhất thời cảm thấy không biết làm sao, để mặc cho hắn hoành hành.
Một lúc sau, nàng dần dần lấy lại được ý thức, trong lòng nhất não, quyết định phản công!
Nam Cung Lâm nhận thấy Uyển Nhu nhiệt liệt đáp lại hắn, càng trở nên hưng phấn, cùng nàng gắt gao quấn lấy, liều chết triền miên.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra. Hai người đều thở dốc. Uyển Nhu khuôn mặt kiều diễm phi hồng, đôi mắt bịt kín một tầng nước mỏng mê ly, thoạt nhìn rất là quyến rũ mê người. Nam Cung Lâm tâm vừa động, lập tức cố gắng áp chế, gục đầu vào hõm vai nàng.

Cơ thể hắn truyền đến nhiệt độ cực nóng, cùng với hơi thở bỏng rát quấn quanh cổ nàng, khiến nàng nhất thời cũng không dám lộn xộn, chỉ nằm im đó cho hắn đè lên. Quan trọng hơn cả, vị trí tư mật của hai người dính chặt vào nhau. Cách vài lớp quần áo, Uyển Nhu vẫn cảm giác được mỗ bộ vị nóng rực tiếp hợp với mình, nhất thời khuôn mặt lại hồng thấu máu.
“Ta thật muốn ngươi!” Một lúc sau, thanh âm rãu rĩ của Nam Cung Lâm từ bên tai truyền đến.
Uyển Nhu nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngươi còn nhỏ, tạm thời buông tha!” Nam Cung Lâm chợt cười nói, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm yêu dã động lòng người.
Uyển Nhu kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười tủm tỉm nói:
“Thành Vương gia cũng hiểu được không nên lạt thủ tồi hoa sao?”
Nam Cung Lâm nhướng mày. Hắn không phải là không hiểu, mà là không cần thiết. Đối với địch nhân, không cần biết là nam hay nữ, hắn vẫn sẽ thẳng tay. Chỉ có nàng là đặc biệt, nằm ngoài tất cả những quy định của hắn mà thôi.
“Là, ta không làm chuyện lạt thủ tồi hoa!” Hắn còn thật sự nói, sau đó bổ sung “Chỉ đối với một mình ngươi thôi!”
Uyển Nhu trong nháy mắt cảm thấy không biết làm sao, liền lựa chọn làm đà điểu, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Nếu là bình thường, nàng có thể giao thân mình cho hắn. Bởi vì hắn là người mà nàng chọn. Nhưng trong tình huống này… nàng đương nhiên không dám mạo hiểm. Thứ nhất, cơ thể này còn quá non nớt để thừa nhận mây mưa. Thứ hai, thân thế của nàng còn chưa rõ, không thể không cam đoan rằng nàng có bị hạ cổ hạ chú gì gì đó không. Trong tiểu thuyết thiếu gì những loại chuyện như vậy. Thứ ba, đây là điều khiến nàng cảm thấy khó xử nhất, cơ thể này không phải là của nàng! Mặc dù bây giờ nàng đang chiếm dụng thân xác này, nhưng ai biết khi nào rời khỏi, nàng không thể tùy tiện phá hư cơ thể này được…
Nam Cung Lâm ôm nàng, nhìn mái tóc đen bóng mượt mà của nàng, kìm lòng không đậu liền vuốt ve nó, khẽ nỉ non.
“Uyển Nhi, sau này ngươi… làm vương phi của ta được không?”

Uyển Nhu giật mình. Hắn đang cầu hôn với nàng sao?
“Ngươi hướng ta cầu hôn?”
“Cầu hôn?… À, cứ cho là vậy đi!” Nam Cung Lâm khẽ cười.
“Cứ cho là vậy là thế nào? Ngươi thực sự muốn kết hôn… thành thân với ta sao?” Uyển Nhu nhìn hắn, nghiêm túc nói.
“Đương nhiên!” Nam Cung Lâm gật đầu.
Nàng muốn đồng ý, rất muốn gật đầu với hắn ngay lập tức.
Nhưng… khoảng cách giữa bọn là ngàn năm. Nàng có thể ở lại đây sao? Có thể sẵn sàng vứt bỏ cha nàng để ở bên cạnh hắn sao? Hơn nữa… nàng có thể thật sự ở lại sao?
“Lâm… Ta không dám hứa…” Uyển Nhu cụp mắt nói.
Nam Cung Lâm cau mày, trong lòng không vui. Nàng đang từ chối hắn sao?
“Lâm, ngươi yêu ta sao?” Uyển Nhu đột nhiên hỏi.
Hắn yêu nàng sao?

Giang Hạo Minh nói với hắn, mỗi lúc mỗi nơi, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó. Chỉ cần ở bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc. Mỗi cử động của người đó đều khiến tim đập nhanh. Dù người đó, có xấu, trong mắt vẫn cảm thấy so với Tây Thi còn đẹp hơn. Thấy người đó bị thương tổn, lại vô cùng đau khổ, tình nguyện chịu đau cũng không muốn thấy người đó đau … Đó, hẳn là yêu…
Có lẽ… là đi…
“Ở chỗ chúng ta, nam nữ ngang hàng, hơn nữa lấy chế độ một vợ một chồng, nếu lấy cùng lúc hai người vợ sẽ bị coi là trùng hôn, chịu pháp luật xử lý. Nhưng nơi này nam tôn nữ ti, nam nhân tam thê tứ thiếp, ta sợ mình sẽ không chấp nhận được!” Chưa đợi câu trả lời của hắn, Uyển Nhu đã nói tiếp “Ngươi có dám thề rằng cả đời này sẽ chỉ lấy một mình ta?”
Một vợ một chồng? Đó là điều không tưởng! Từ cổ chí kim, lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này!
Nhưng… nàng nói rằng, đó là tập tục nơi nàng sinh ra và lớn lên, không cho phép nam nhân có thê thiếp.
Nàng rốt cuộc đã được nuôi dạy trong môi trường như thế nào?
“Lâm, ta vốn rất ích kỷ. Nam nhân của ta, chỉ có ta có thể sở hữu mà thôi. Nếu nữ nhân khác dám đụng, ta có một trăm lẻ một cách khiến nàng phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!” Uyển Nhu đột nhiên hung ác nói.
Nàng nói hoàn toàn là sự thật. Nàng chẳng phải là cái gì thiện nam tín nữ. Dám đụng vào nam nhân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ cho nữ nhân đó phải hối hận.
Khóe miệng Nam Cung Lâm đột nhiên câu lên một độ cong hoàn mỹ. Hắn cúi người xuống, hung hăng hôn nàng.
Đây là người hắn yêu, không phải sao. Nàng xinh đẹp, thông minh, hồn nhiên, tài giỏi, lại rất bá đạo, cũng không phải là loại nữ nhân thiện lương gì cho cam. Nàng khác hẳn với nữ nhân bình thường. Đó là điều khiến hắn chú ý đến nàng, dần dần yêu thượng nàng. Hắn thực sự vui mừng, vui mừng vì ở trước mặt hắn, nàng không hề che dấu bản thân mình, thành thật nói hết tất cả suy nghĩ với hắn.
Có được nàng, hắn còn nghĩ gì nữa đâu.
Uyển Nhu buồn bực. Hắn làm chi tự nhiên hôn nàng? Đầu óc vào nước? Có nam nhân nào điên khùng đến mức nghe xong câu nói của nàng còn hưng phấn như vậy không? Không phải nên chán ghét sao?
“Ngươi là Vương phi của ta, ta đã định rồi!” Nam Cung Lâm thì thào bên tai nàng.

“Được! Đến lúc đó đừng trách ta đem những nữ nhân kia làm hư!” Uyển Nhu cười gian xảo.
“Tùy ngươi chơi đùa!” Nam Cung Lâm rất vui vẻ hùa theo.
Hừm, hôm nào nàng phải khám cho hắn. Hắn thực sự là có bệnh!
“Khi nào thiên hạ này hoàn toàn yên bình, ta sẽ dùng bát đại kiệu nâng ngươi đến Vương phủ!” Hắn đột nhiên nói.
“10 năm, 20 năm, hay là trăm năm sau?” Uyển Nhu cười nói. “Thiên hạ thái bình? Chuyện trong mơ! Thiên hạ, vĩnh viễn không thể thái bình được! Ở đâu có người, ở đó có ân oán thù hằn, có chiến tranh. Con người vốn rất ích kỷ, dã tâm rất lớn, đã có rồi còn muốn có thêm, lòng tham không đáy. Muốn chờ đến khi thiên hạ thái bình, tốt nhất là đừng nghĩ đến ngày đó!”
“Xác thực!” Nam Cung Lâm gật đầu, trong lòng thầm kinh ngạc, một nữ tử như nàng cũng hiểu được những đạo lý đó sao? Chẳng lẽ đây là thứ mà nàng học được ở quê hương của nàng?
“Ít nhất, cũng là đến khi Tố Quốc trở thành thế lực không kẻ nào dám động chạm đến!”
“Ngươi tự tin?!” Uyển Nhu chọn mi.
“Đó là đương nhiên!” Nam Cung Lâm mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Mặc kệ ngươi! Ta buồn ngủ rồi…”
Nói xong, Uyển Nhu ngáp một cái, xoay người vùi đầu vào ngực hắn. Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đều đã vang lên.
Nam Cung Lâm sủng nịch nhìn nàng, sau đó cũng nhắm mắt lại ngủ.
Đêm này là đêm đầu tiên hắn có thể ngủ an bình đến như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận