Tiểu Mỹ Nhân


Lương Uyển Nhu vội vã chạy về phòng.
Trên đường đi, ánh mắt tò mò của đám gia nô không ngừng hướng về nàng. Chỉ thấy một nữ nhân đầu tóc bù xù, y phục luộm thuộm hớt hải chạy ra khỏi Dưỡng Thần Điện. Nhưng mà dù thế nào, chắc lại sắp có tin đồn khắp phủ rồi!
Vội vã bôi đen mặt mũi cùng cổ, sửa lại y phục cho đàng hoàng, nàng thẫn thờ ngồi xuống. Tại sao vương gia lại phát hiện ra nàng hóa trang ? Lúc hắn xóa đi lớp bôi mặt, nàng cực kỳ run sợ. Không phải sợ hắn làm gì nàng, mà sợ hắn nổi điên đem nàng ra chém đầu. Thế là xong ! Danh dự của nhân sĩ xuyên việt đều bị nàng phá hỏng cả. Làm gì có nhân vật chính nào rơi đầu ngay từ chương ba chứ !
Mà lúc nãy, hắn nắm cổ tay nàng làm gì nhỉ ? Dường như tìm kiếm một cái gì đó… Nàng giơ tay trái lên xem thử. Hoàn hảo vẫn là làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, nhưng có một nốt ruồi màu đỏ tươi.
Nàng chợt hiểu ra, đó chính là thủ cung sa trong truyền thuyết !
Hình như năm nàng mười tuổi, cha nàng đã tính bôi thứ này lên người nàng, nhưng bị nàng cự tuyệt. Cái gì mà thời hiện đại còn muốn đóng thủ cung sa lên người ? Chẳng phải muốn giám sát nàng thì là gì ?
Nhưng mà tại sao khi vừa nhìn thấy dấu thủ cung sa này, hắn lại thở phào nhẹ nhõm ?
Chậc, nàng hơi đâu mà đi phân tích tâm lý của đám người hoàng gia này. Bây giờ có việc khác đáng lo hơn.
Rốt cuộc là ai đã uối vào bánh của nàng ?
Nàng chỉ nhớ trong lúc làm bánh, nàng làm riêng hai phần vỏ và nhân. Sau khi nhào bột, nàng mới quay sang làm nhân. Vậy là có người bỏ muối và trong bột của nàng. Nhưng kẻ đó là ai ? Tại sao lại làm vậy ?
Trong đầu Uyển Nhu bỗng hiện ra một cái tên…
Là nàng ta sao ?
Có khả năng lắm chứ ! Nàng ta yêu mến vương gia như vậy, mà lại chưa từng được vương gia khai ân, cho phép làm điểm tâm, nên đương nhiên sẽ ghen ghét với nàng. Bình thường, các loại điểm tâm, tráng miệng, ngọ thiện của vương gia đều do các đầu bếp giỏi như Tầm thẩm thẩm, Tam bá bá, Ngạc ma ma cùng Bùi ma ma làm. Thị thiếp chỉ được dùng ngọ thiện, điểm tâm do Phúc bá bá và Tiêu thẩm thẩm làm. Vậy mà nàng, một nha hoàn mới vào lại được quyền làm điểm tâm cho vương gia, hỏi ai mà không ganh tỵ ?
Thật ra, không chỉ có mình nàng ta. Uyển Nhu nghĩ đến một vài người khác.
Chẳng hạn như Châu nhi…
Châu nhi cũng thuộc loại nha hoàn có nhan sắc, xinh đẹp ôn nhu. Nhưng đúng là không thể so với các thị thiếp. Châu nhi cùng Thiên nhi chính là một loại. Thật ra Uyển Nhu chưa từng nói chuyện với Châu nhi, nhưng đó không có nghĩa là không bị khi dễ. Châu nhi cho rằng nói chuyện với nàng chỉ làm nàng ta bị ô uế. Là loại nữ nhân tự xem mình thanh cao. Nàng ta nghĩ, chỉ có mình mới xứng với vương gia. Nhưng mà… quả thật không biết tự lấy gương mà soi mặt.
Chẳng hạn như Võng Nguyệt…
Chính là loại nha hoàn tự xem trọng mình. Bản thân mặc dù tài nghệ chẳng đến đâu, nhưng cũng tự xem mình giỏi. Võng Nguyệt cũng xem thường Uyển Nhu như bao người khác. Nàng ta tuy không phải là tuyệt sắc, nhưng cũng thuộc hàng thanh tú dễ nhìn. Kết lại cùng Châu nhi và Thiên nhi, là bộ ba tự kỷ nổi tiếng trong phủ.
Chính là, ba nàng này cả nhan sắc cũng không thể đem so sánh với thân thể trước đây của Uyển Nhu, chứ đừng nói đến bây giờ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba nàng làm việc ở phủ đã một năm, luôn vọng tưởng quyến rũ vương gia, vậy tại sao các thị thiếp phu nhân không động thủ ?
Chuyện này tất có sự tình…

‘’Uyển nhi, ta hỏi ngươi, lúc ngươi đưa điểm tâm đến Dưỡng Thần Điện, có hay không quyến rũ vương gia ?’’ Ngạc ma ma khều nàng.
‘’Ngạc ma ma, Uyển nhi không có a !’’ Nàng lắc đầu nguầy nguậy, bộ dạng ngốc nghếch.
‘’Phải đó ! Ta đã bảo là tin đồn mà ! Nha đầu này ngây ngây ngốc ngốc, làm sao có gan quyến rũ vương gia !’’ Tiêu thẩm thẩm gật đầu.
‘’Đám nha hoàn thật là… Nhưng ngươi cũng phải coi chừng đó ! Các phu nhân không phải chuyện đùa !’’ Bùi ma ma thở dài nói.
Nàng biết ngay mà ! Mới có một ngày, tin đồn xú nha hoàn ở phòng bếp quyến rũ vương gia đã lan khắp phủ. Đúng là bọn rỗi hơi không có việc gì làm !
‘’Uyển nhi ! Các phu nhân gọi ngươi đến Tuyền Cơ Các !’’ Tầm thẩm vừa bước vào đã nói to.
Mọi người trong phòng bếp đều ái ngại nhìn nàng. Xem ra lớn chuyện rồi đây !

Tuyền Cơ Các là nơi ở của Mộng Tuyền.
Ngoài Tuyền Cơ Các ra, còn có những nơi khác được vương gia an bài cho các thị thiếp. Như Như Tâm Các là của Vũ Tâm, Thiên Vũ Các của Y Vũ, Thải Yên Các của Như Yên, Hồng Tụ Viên của Hồng Tụ, Di Loan Uyển của Thanh Loan, Nộ Liên Các của Liên Hà và Bạch Tuyết Viên của Thẩm Tuyết.
Lương Uyển Nhu chậm chạp bước vào Tuyền Cơ Các. Khuôn mặt cúi gằm, nhưng đôi mắt giảo hoạt đảo quanh. Không hổ danh là thị thiếp được sủng ái, bốn bề hoa thơm cỏ lạ. Cách bài trí cũng thập phần trang nhã, nhưng có phần hơi phô trương, thể hiện tính cách của chủ nhân nơi này. Đẹp nhưng quá nồng. Khi hoa nở, quá đẹp, quá thơm sẽ rất chóng tàn…
Bên dưới mái đình, bốn mỹ nhân như hoa như ngọc uyển chuyển cười nói.
Nữ tử xinh đẹp kiều mỵ, quyến rũ chúng sinh mặc áo váy màu đỏ kia chính là Mộng Tuyền. Uyển Nhu có thể nhận ra ngay. Bình thường, người đẹp hay để lại cho người ta ấn tượng sâu đậm mà.
Ba nữ tử kia, mỗi người một vẻ.
Hoàng y nữ tử có khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, mắt phượng quyến rũ, môi như cánh hoa đào, da trắng như tuyết. Lúc cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng đều như ngọc trai. Giọng nói thanh thúy, dịu dàng, nhưng mang chút lả lơi. Nàng chính là thị thiếp Vũ Tâm.
Tử Y nữ tử có gương mặt tròn tròn, bầu bĩnh xinh đẹp, mắt hạnh mày ngài, môi đỏ mỵ hoặc, da trắng mịn màng. Khi những người khác nói, nàng chỉ đứng cười dịu dàng, thỉnh thoảng mới góp vào một câu. Đó là thị thiếp Hồng Tụ.
Lam y nữ tử dung nhan thanh tú, nhưng có phần mờ ảo, nhạt nhòa. Chính là vì nàng mặc dù xinh đẹp, nhưng lại không có nét riêng. Những đường nét của nàng chỉ là mô phỏng lại vẻ đẹp của người khác, không có phong thái cho riêng mình. Mặc dù là vậy, vẫn không thể phủ nhận, nàng rất đẹp. Có điều, tính cách của nàng có vẻ trẻ con. Cứ nhìn nụ cười đắc ý, rồi lại nhanh chóng nguýt dài của nàng thì biết. Theo sự cóp nhặt thông tin của Uyển Nhu, nàng này chính là Thẩm Tuyết, thị thiếp nhỏ tuổi nhất, mười sáu tuổi.
Giữa tứ đại mỹ nhân như vậy, Mộng Tuyền vẫn nổi bật lên là một con phượng hoàng lửa. Xiêm y rực rỡ như lửa, dung nhan kiều mỵ, phong tình vạn chủng… Không hổ danh đệ nhất danh kỹ. Quả là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cực phẩm giai nhân.
Tiếng cười nói của các nàng lặng dần khi Uyển Nhu đến gần.
‘’Các phu nhân, nha hoàn phòng bếp Uyển nhi đã đến !’’ Chỉ Lan, nha hoàn thiếp thân của Vũ Tâm, người dẫn đường cho Uyển Nhu ôn nhu lên tiếng.
‘’Nô tỳ Uyển Nhi ra mắt các phu nhân ! Phu nhân vạn phúc !’’ Uyển Nhu quỳ xuống, dập đầu.
Khốn nạn thật ! Từ khi đến đây, nàng đã phải quỳ nhiều lắm rồi. Thà như quỳ để giữ mạng trước tên vương gia kia không nói, đằng này lại phải quỳ trước mặt đám thị thiếp sống bám vào nam nhân này. Thật mất mặt không chịu nổi !
‘’Ngẩng mặt lên !’’ Giọng nói kiều mỵ của Mộng Tuyền vang lên.
Uyển Nhu theo lời, ngẩng mặt lên, lập tức ‘’Ba’’ một tiếng. Má nàng bỏng rát.
‘’Xú nha đầu ! Dung nhan như vậy cũng dám quyến rũ vương gia sao ?’’
Thanh âm thanh thúy nhưng điêu ngoa của Thẩm Tuyết vang lên bên tai nàng.
‘’Thẩm Tuyết muội, cần gì phải tự mình động thủ ?’’ Vũ Tâm lả lơi lên tiếng.
‘’Hi hi, là muội ngứa tay đó mà !’’ Thẩm Tuyết thổi bàn tay, mỉm cười đắc chí.
Đám nữ nhân thối ! Lòng Uyển Nhu không ngừng chửi thầm. Lúc nào cũng như vậy. Sao cái số nàng xui thể nhỉ ? Toàn bị hiểu lầm.
‘’Phu nhân tha mạng ! Nô tỳ không có !’’ Nàng nhanh chóng quỳ xuống.
‘’Không có ?’’ Thẩm Tuyết nhắc lại ‘’Ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi làm gì ở Dưỡng Thần Điện ?’’
‘’Phu nhân… là vương gia muốn ăn điểm tâm, nô tỳ chỉ mang đến…’’ Uyển Nhu run rẩy nói.
‘’Điểm tâm ? Là ngươi làm ?’’ Vũ Tâm nhíu màu.
‘’Đúng là do nô tỳ làm !’’ Uyển Nhu ngoan ngoãn đáp. Tốt nhất là không nên khai ra chuyện điểm tâm mặn nhưng không bị hắn trách phạt, sau khi đã xé rách áo nàng.
‘’Ha ha ! Một xú nha hoàn lại có thể khiến vương gia để ý như vậy sao ?’’ Mộng Tuyền bỗng cười rộ lên. Rồi nàng nhíu đôi mắt phượng đầy mê hoặc, ánh lên một tia ngoan độc ‘’Bản lãnh quyến rũ nam nhân của ngươi không phải thường !’’
‘’Phu nhân tha mạng ! Nô tỳ có mười cái đầu cũng không dám !’’ Uyển Nhu lại phải dập đầu.
‘’Người đâu, đánh !’’
Mộng Tuyền giận dữ hét lên. Tức thì một đám nha hoàn chạy đến, không ngừng đấm đá lên người nàng. Uyển Nhu cố chịu đau đớn, cúi xuống che mặt. Nếu các nàng tát chừng vài cái, sợ là lớp hóa trang sẽ bị phát hiện. Các thị thiếp kia nhìn thấy, chỉ đơn thuần nghĩ rằng vì nàng xấu xí nên không muốn bị đánh thêm vào mặt, nên cũng không nói gì, chỉ đơn thuần ngồi thưởng trà rồi xem nàng bị đánh mà thôi.
Hồng Tụ từ đầu không nói gì. Nàng nhìn Uyển Nhu, ánh mắt có chút kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui