Tiểu Mỹ Nữ

Hai tháng sau, Cố Niên cùng Giang Thiệu từ Giang Nam trở về, Tạ Cảnh Phi lấy mấy món đồ chơi của trẻ con huơ trước mặt Phó Tinh Thần "Thím nhỏ, chị xem cái này đặc biệt có ý tứ phải không?"

Phó Tinh Thần gật đầu, ánh mắt lại không dời khỏi màn hình, duỗi tay mò tới đĩa đồ ăn vặt.

Tạ Cảnh Phi lại hỏi: "Ăn ngon không?"

Phó Tinh Thần như cũ gật đầu.

Phim truyền hình kỳ thật cũng không có gì hay, nhưng là của cô đóng, Trì Minh gửi cho Cố Niên xem thử, cô liền cưỡi ngựa xem hoa xem một lần.

Tạ Cảnh Phi ngồi sang bên cạnh, cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng nếm thử, ăn đến ngon lành: "Thức ăn cao cấp cho chó mà Ngộ Ngộ mua chất lượng thật sự khác nhau."

Phó Tinh Thần: "......"

Tạ Cảnh Phi đã bắt đầu thử mấy món đồ chơi, nhỏ giọng thầm thì cái gì đó, không đợi Phó Tinh Thần mở lời, đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau -- hơn một tháng không thấy, Cố Niên cùng Giang Thiệu đã trở lại.

Trong tay Phó Tinh Thần còn đang nắm chặt thức ăn cho chó, nhất thời không biết nên bỏ vào trong miệng hay là thả lại vào đĩa, cô sửng sốt một chút, chỉ có thể khẩn trương nắm chặt, quay đầu lại lộ một nụ cười đặc biệt tiêu chuẩn: "Ba mẹ, hai người đã trở lại?"

Cố Niên cười tủm tỉm mà lấy quà ra, duỗi tay nhéo mặt Phó Tinh Thần: "Một tháng không gặp, Thần Thần hình như béo lên một vòng."

Trên mặt Phó Tinh Thần trên kỳ thật không ít thịt, nghe Cố Niên nói như vậy, cô cũng cảm thấy cánh tay hình như cũng mập lên một chút.

Trước kia Phó Hinh Vân nói cô đặc biệt không có lập trường, người khác nói cái gì, trong lòng liền dễ dàng dao động.

Lúc đó Phó Tinh Thần không cảm giác được, bây giờ mới bắt đầu đồng ý quan điểm của Phó Hinh Vân.

Cố Niên lại lôi kéo cô tám chuyện một lúc, bà không giống người trẻ tuổi tinh lực vô hạn, mới vừa xuống máy bay không lâu, đã cảm thấy thấm nệt, ăn cơm chiều xong đã chạy lên lầu nghỉ ngơi.

Giang Thiệu cùng Phó Tinh Thần và Tạ Cảnh Phi cũng không nói lời dư thừa, đi theo Cố Niên lên lầu.

Dưới lầu chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Phó Tinh Thần chú ý tới Tạ Cảnh Phi muốn nói lại thôi, cô bưng ly nước chậm rì rì mà uống, chỉ giương mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì khác.

Tạ Cảnh Phi căn bản không nhịn được, bị cô nhìn chằm chằm cả một phút đồng hồ cuối cùng cũng chịu buông vũ khí đầu hàng, cậu kéo ghế tới trước mặt cô: "Thím nhỏ, chị cãi nhau với chú ba sao"

Không có cãi nhau.

Nhưng đêm qua, Phó Tinh Thần xác thật đem Giang Dạ từ trên giường đạp xuống.

Cô tiếp tục uống nước, không đáp lại.

Tạ Cảnh Phi: "Buổi sáng hôm nay chú ba ra tới cửa, dùng ánh mắt mang dao nhìn cháu!"

"Vậy việc bọn chị cãi nhau hay không có quan hệ gì?"

"Hai người không cãi nhau, chú ấy có thể giận chó đánh mèo lên em sao?"

Phó Tinh Thần cảm thấy cậu ta nói có lý.

Tạ Cảnh Phi thở dài: "Chị chê em lần trước đưa cho phim điện ảnh không tốt, cho nên lần này em thay đổi phong cách, ngày hôm qua còn nghe thấy hai người ở trong phòng, rất hài hòa một buổi tối...... Sao ngày hôm sau đã trở mặt không nhận người khác?"

Trong miệng cậu "Thay đổi phong cách", là đổi phim hành động thành phim kinh dị.

Đêm qua khi Giang Dạ phóng ra, không đến mười phút Phó Tinh Thần đã tránh ở trong chăn, đầu cũng không dám lộ ra.

Dù không lộ đầu, cũng không ngăn cản được âm thanh kia lọt vào lỗ tai.

Có người còn cố tình xem đến vui vẻ.

Phó Tinh Thần che chăn run bần bật, không nhịn được, nhấc chân đạp Giang Dạ xuống.

Tạ Cảnh Phi còn không biết xấu hổ mà chất vấn cô.

Phó Tinh Thần cười nhạt một tiếng, "Chờ em về sau tìm bạn gái, chị cũng đưa hai người phim điện ảnh mới nhất."

Cái này gọi là có thù tất báo.

Phó Tinh Thần cười tủm tỉm mà vỗ vỗ mặt cậu, biểu cảm bây giờ giống y đúc Cố Niên: "Cảnh phi, em thích Âu Mỹ, hay Hàn...... Nếu không sản phẩm trong nước?"

Tạ Cảnh Phi lập tức đứng lên, vòng quanh sô pha xoay một vòng tròn: "Thím nhỏ, sao chị lại không hiểu tâm ý của em?"

Lại tới nữa.

Phó Tinh Thần lại rót thêm một ly nước, lần này không uống, mà để qua một bên.

"Thím nhỏ, rõ ràng em đang tạo cơ hội cho hai người...... Chị nghĩ xem, đêm hôm khuya khoắc chị khẳng định sẽ bị phim kinh dị dọa sợ tới mức chết khiếp, sau đó sẽ nhào vào trong ngực của chú ba...... Sau đó, ừ...... Chị khẳng định cũng hiểu......"

"Biết cái gì?"

Tạ Cảnh Phi thay đổi cái đề tài, hỏi đặc biệt uyển chuyển: "Thím nhỏ, có phải chị cùng chú ba sinh hoạt không hài hòa?"

Phó Tinh Thần: "......"

Tạ Cảnh Phi chỉ chỉ mặt cô, "Chị xem trước kia nét mặt toả sáng bao nhiêu!"

Phó Tinh Thần không nói lời nào, thật ra nghe được tiếng mở cửa.

Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần cùng Tạ Cảnh Phi liếc nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa.

Phó Tinh Thần khụ một tiếng, bên kia, Tạ Cảnh Phi đã dứt khoát chạy lên lầu.

Giang Dạ nhấc chân đi tới: "Nó chạy cái gì?"

"Ăn cơm không?" Phó Tinh Thần không trả lời vấn đề này, chỉ đem ly nước ấm đưa về phía anh, "Uống miếng nước trước, em đi hâm đồ ăn cho anh."

Giữa mày Giang Dạ nhạt nhẽo ý cười, thấy Phó Tinh Thần muốn đi vào bếp, duỗi tay giữ chặt cổ tay cô: "Không cần đâu, anh ăn rồi"

Phó Tinh Thần vươn ngón tay muốn chọc chọc bụng anh, vừa mới đụng tới đã bị anh lấy, "Cảnh Phi lại nói gì với em vậy?"

"Nó hỏi em cãi nhau với anh phải không."

Phó Tinh Thần xoay người đem ly nước bỏ vào trong tay anh, lưu lại một câu xoay người lên lầu.

"Em lên trước."

Tạ Cảnh Phi tuy rằng không đáng tin, nhưng lại nhắc nhở được Phó Tinh Thần.

Cô cùng Giang Dạ, không phải sinh hoạt không hài hòa căn bản là không có sinh hoạt.

Phó Tinh Thần tắm rửa xong, càng thấy mấy câu Tạ Cảnh Phi nói cho cô càng đúng, dựa theo ý tứ của cậu ta, lần này mở phim kinh dị, thì có thể nhào vào trong ngực Giang Dạ rồi.

Giang Dạ bị cô đẩy tới mép giường, bất đắc dĩ đè đầu cô vào vai để đứng vẫn, "Tiểu mỹ nữ, có muốn không?"

Đầu Phó Tinh Thần còn chôn ở trong ngực anh, cô sửng sốt một chút, qua vài giây, duỗi tay hướng về dưới thân người đàn ông thăm dò: "Anh không muốn sao?"

Muốn, nhưng là không dám.

Phó Tinh Thần còn ham chơi, gần đây thân thể không bình thường cũng không cảm giác được.

Giang Dạ bị cô lăn lộn đến mức toàn thân bốc hỏa, lại không nhẫn tâm làm thật, dùng tay giải quyết cho cô xong, mình lại chạy đến phòng tắm tắm nước lạnh.

Vì thế ngày hôm sau, Phó Tinh Thần xuất hiện ở trên bàn ăn với nét mặt toả sáng, mà Giang Dạ ở bên cạnh, một bữa cơm đâm cho Tạ Cảnh Phi không ít nhát.

Tạ Cảnh Phi sợ tới mức cơm cũng không dám ăn, tùy tiện tìm cớ chạy ra ngoài.

Đường Ngộ ở bên ngoài chờ cậu, Tạ Cảnh Phi bay nhanh lên xe, đai an toàn còn chưa gài, đã nghe thấy có người gõ vài cái lên cửa sổ xe.

Tạ Cảnh Phi không dám quay đầu, nhưng Đường Ngộ lại không phối hợp, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của anh ta nhẹ nhàng kéo cửa xe xuống.

Khóe miệng Giang Dạ nhẹ cong, nhưng là rõ ràng không phải bộ dạng cao hứng, "Tạ Cảnh Phi, nếu lần sau cháu còn dám bày cho cô ấy mấy cái bậy bạ, chú liền --"

"Làm cậu ta?" Đường Ngộ kéo khóe môi, ngữ khí có chút chế nhạo, "Chú ba, loại sự tình này để cháu thay chú làm đến nơi đến chốn."

Tạ Cảnh Phi: "......"

Cái gì mà làm hắn...... Còn không bằng trực tiếp đánh hắn một trận đâu!

Thời gian gần đây mỗi ngày Phó Tinh Thần đều ôm một hộp mơ ăn, ăn đến đầy miệng đều ê ẩm vị ngọt, nhưng lại không thích ăn những thứ khác.

Cô ăn uống không tốt, còn thường xuyên buồn nôn.

Tạ Cảnh Phi thành thật hơn không ít, đi sớm về trễ một thời gian dài, sau cậu ta lại ôm một đống sách lại đây.

Cậu đến càng gần, Phó Tinh Thần hoài nghi thứ cậu ta ôm chính là một đống xuân cung đồ.

Đến gần, lại làm cô chấn động.

Tạ Cảnh Phi chỉ chỉ, "Thím nhỏ, em

cảm thấy không thể lại gạt chị được, giáo dục bảo bảo, nên bắt đầu từ thai nhi đi......"

Phó Tinh Thần nhìn đống sách chăm sóc thai nhi trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng cong.

Tạ Cảnh Phi nhắc nhở: "Có phải chị không biết mình có tiểu bảo bảo?"

"Chị biết......"

Phó Tinh Thần vê quả mơ bỏ vào trong miệng, chua ngọt bốn phía, cả người cô đều vui vẻ hơn không ít: "Chị nhìn giống kẻ ngốc sao...... Chính mình có hay không cũng không biết?"

"...... Chị biết khi nào?"

Từ lúc Giang Dạ tình nguyện tắm nước lạnh hạ hỏa cũng không muốn cô, Phó Tinh Thần đã đoán được.

Nhưng loại sự tình này cô không tính nói cho Tạ Cảnh Phi, hai ba câu đã thay đổi đề tài.

Ánh mắt Tạ Cảnh Phi sáng lên, "Con trai hay là con gái?"

Phó Tinh Thần lắc đầu.

Cái này cô thật không biết.

"Tên thì sao?"

Phó Tinh Thần tiếp tục lắc đầu.

Tuy nhiên được Tạ Cảnh Phi nhắc nhở lần nữa.

Từ ngày đó, lúc Phó Tinh Thần nhàm chán, liền ôm một quyển tân hoa từ điển, bắt đầu nghĩ tên.

Tên đã chuẩn bị được mấy chục cái, cuối cùng một cái cũng chưa dùng tới.

Bảo bảo sinh vào tháng sáu, là một bé gái, rất gần với sinh nhật Phó Tinh Thần.

Đầu óc Phó Tinh Thần nóng lên, đặt cho bảo bảo cái tên "Giang Hạ".

Mang thai ngốc ba năm, cô đã bắt đầu tiến vào giai đoạn đầu.

Thật ra Giang Dạ không ý kiến, nhưng Phó Hinh Vân lại không đồng ý, tuy bà để cho Phó Tinh Thần đặt tên, nhưng xem ra Phó Tinh Thần lấy tên cho cháu ngoại của bà cũng quá tùy tiện.

Vì thế vòng đi vòng lại, xoay vài vòng, tên vẫn do Giang Dạ đặt, gọi là Giang Tinh Nhân*.

(Nguyên Văn: Jiang Xinger)

Phó Tinh Thần không dám đề ý kiến, huống chi tên này, căn bản không có cơ hội cho cô ý kiến.

Tiểu nha đầu lớn lên càng ngày càng giống Giang Dạ, đặc biệt đôi mắt kia, đuôi mắt thon dài cong lên, cười rộ lên như con hồ ly nhỏ.

Nhìn vào có vẻ không có ý tốt.

Nha đầu kia xác thật thường xuyên không có ý tốt, càng lớn càng rõ ràng.

Giang Tinh Nhân ba tuổi bị đưa đi nhà trẻ, tiểu nha đầu học nói rất sớm, khi đó nói chuyện đặc biệt lưu loát, ra khỏi nhà trẻ đã đã bày trò với mấy bạn nhỏ Phó Tinh Thần túm mãi vẫn không đi.

Nha đầu này còn đặc biệt dính người, Phó Tinh Thần nấu cơm cô bé cũng đi theo, xem TV cũng muốn ngồi ở bên cạnh cô, ngay cả Giang Dạ cùng Phó Tinh Thần làm chuyện thân thiết, cô bé cũng trộm trốn ở trong ngăn tủ mà chui ra, híp đôi mắt xinh đẹp cười thần bí.

Phó Tinh Thần sợ tới mức không dám cùng Giang Dạ làm chuyện quá phận, những chuyện không dám nói chỉ dám kéo đèn vào ban đêm.

Bằng không ảnh hưởng không tốt.

Phó Tinh Thần cảm thấy mình đặc biệt đủ tư cách làm mẹ, thường xuyên bị chính mình làm cảm động mà rối tinh rối mù.

Kết quả tiểu nha đầu Giang Tinh Nhân kia lại không có lương tâm, giáo viên mầm non nói các bạn học dùng một câu giới thiệu cha mẹ của mình, nha đầu kia dám nói câu: "Mẹ của em là người có địa vị thấp nhất trong nhà."

Phó Tinh Thần được giáo viên mầm non hảo tâm chuyển những lời này, thiếu chút nữa đem cơm chiều của Giang Tinh Nhân đổi thành cà rốt, thứ cô bé ghét nhất.

Dù Giang Tinh Nhân là áo bông nhỏ của cô, đêm đó Phó Tinh Thần vẫn cầm chối lông gà tới thỉnh tội.

Phó Tinh Thần vừa thấy mắt tiểu nha đầu này ngập nước, đã mềm lòng, ngữ khí so với lúc ăn cơm mềm hơn không ít.

Giang Tinh Nhân hướng vào trong ngực cô, đầu nhỏ chụi chụi, nói chuyện mang theo non nớt: "Cô giáo nói tên mỗi người đều có nguyên nhân, có một đứa bạn của con vì sinh ra vào mùa hè sinh cho nên kêu đầu hạ, còn có một bạn, bởi vì sinh ra giống như cục bông, cho nên kêu tròn tròn, mẹ, vì sao tên con là Tinh Nhân?"

Tên là Giang Dạ lấy, đêm đó Phó Tinh Thần cũng hỏi Giang Dạ vấn đề này.

Ngón tay người đàn ông mang theo vết chai, ở trên eo nhẹ cọ vài cái, giọng nói anh vang lên ở đỉnh đầu, ôn nhu khàn khàn, mơ hồ mang theo ý cười: "Bốn chữ, em đoán đi?"

Phó Tinh Thần quả nhiên đoán: "Anh cũng yêu em?"

Giang Dạ cười nhẹ, xốc áo ngủ cô lên tới eo, "Chỉ đoán đúng rồi một chữ."

Phó Tinh Thần còn đang suy nghĩ, thình lình nghe thấy Giang Dạ lại hỏi: "Muốn biết sao?"

Đương nhiên muốn.

Phó Tinh Thần nâng chân, vừa muốn đá anh, nụ hôn của anh đã đè ép xuống dưới.

Che trời lấp đất, rồi lại mang theo ôn nhu.

Tinh Nhân, Tinh Nhân.

Ngôi sao, cùng em.

Gia Lai, 9/1/2019

THEEND

Tạm biệt Giang Dạ, tạm biệtPhóTinh Thần

Thậtramìnhmuốn kết thúctruyệntrướctháng 1 mà cứ dởdở ương ương nênkéodàitớiđây.

Cảmơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong khoảng thời gian vừa qua.

Mongnhữngtruyện tiếp theo vẫnđược mọi ngườiủnghộ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui