Nếu nghe nói cô nương khuê các nào đó có nhan sắc hơn người, nàng ta sẽ đi xé nát mặt người đó, lại vì mẫu thân mất sớm, gia đình tan nát nên cứ đến đêm trăng tròn, nàng ta sẽ chọn một nhà có đủ cả con trai con gái, cha mẹ đều còn sống để diệt môn, thủ đoạn tàn độc làm người ta cực kỳ kinh hãi.
Hệ thống 120 run rẩy nói: "Hình ảnh thì ta không gửi đâu, thật sự rất đáng sợ, bé ngoan, chúng ta có thể tránh xa thì cứ tránh xa đi, an toàn là trên hết.
"
Triệu Bảo Lan trong lòng đang tính toán vài chủ ý nhưng không vội nói ra, cảm ơn hệ thống một câu, lại cảm thấy đầu vẫn còn hơi đau.
Nàng tự bắt mạch cho mình, phát hiện nguyên chủ bị thương bên trong, mượn bút mực trong phòng Bảo Thiền viết một đơn thuốc, nhờ nàng ta sai người đi lấy thuốc.
Bảo Thiền thực sự rất kinh ngạc: "Bảo Lan, ngươi còn biết y thuật?"
Ôi, tiểu tỷ tỷ, ngươi chỉ biết ta giỏi y thuật nhưng không biết ta còn giỏi dùng độc hơn.
Triệu Bảo Lan trong lòng có chút cảm khái, miệng thì nói: "Trong đầu mơ hồ nhớ được một chút, hẳn là trước kia đã học qua.
"
Tú bà phòng ngừa nàng bỏ trốn, thấy Bảo Thiền sai người xuống lầu liền chặn lại hỏi, biết là đi lấy thuốc cũng không nghĩ nhiều.
Trong Xuân Phong Lâu, nữ nhân nhiều, bệnh tật cũng nhiều, trong lâu có mấy đại phu được thuê đến để khám bệnh, kê đơn thuốc rồi sai người đi lấy thuốc cũng không phải chuyện lạ.
Tú bà đảo mắt, lên lầu đẩy cửa vào, vẻ mặt hòa nhã vừa mềm mỏng vừa cứng rắn khuyên Triệu Bảo Lan: "Cô nương, nếu không phải ta cứu ngươi về, có lẽ giờ này ngươi đã chết ở ngoại ô rồi, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, ngươi nói có đúng không? Bây giờ ngươi nghĩ gì ta cũng hiểu, mới vào đều như vậy, ta đã gặp nhiều rồi! "
Bảo Thiền sắc mặt tối sầm, đứng một bên không nói gì, Triệu Bảo Lan ngược lại vẫn thản nhiên, ngồi xuống giường nói: "Ta đói rồi, muốn ăn thịt.
"
Tú bà những năm gần đây đã gặp nhiều người mới vào tìm cách tự sát, trong lòng tính toán nếu nàng thực sự không nghe lời, vậy thì nghĩ cách cho nàng biết tay, trong thanh lâu kỹ viện có nhiều cách để hành hạ người lắm, bất ngờ nghe nàng nói muốn ăn cơm, trên mặt liền nở nụ cười.
Có tâm trạng ăn cơm, vậy thì tám phần là sẽ không tự sát, qua cơn đó rồi, ai cũng biết rằng sống tạm bợ còn hơn chết tử tế.
Bà ta giọng mềm mại đáp một tiếng, vỗ tay gọi người đến, bảo đi chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Trong Xuân Phong Lâu này đều là đồ có sẵn, thức ăn nóng hổi, rượu ấm áp, bảy tám đĩa đầy ắp được bưng lên, mùi thơm phức bay vào mũi người.
Triệu Bảo Lan không khách sáo chút nào, rửa tay xong cầm đũa ăn, một con gà quay, một con ngỗng hầm, một con cá kho chua ngọt, còn có mấy đĩa rau, chưa đến hai khắc, tất cả đều vào bụng nàng.
Tú bà ngồi một bên nhìn nàng quét sạch thức ăn trên bàn, không khỏi chìm vào suy tư.
Có thể lấy lại vốn hay không, đây là một vấn đề.
Triệu Bảo Lan ăn no, sức lực cũng dần hồi phục, đứng dậy vận động gân cốt một chút, nàng cảm thấy bây giờ mình có thể đấm chết mười con trâu.
"Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy người ta ăn cơm sao?"
Nàng liếc nhìn đám nha hoàn há hốc mồm sau lưng tú bà, nhớ lúc mình mới đến, chính tiểu nha đầu này đã đi châm ngòi với tú bà, liền dùng cằm ra hiệu về phía bàn ăn bừa bộn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Còn không mau dọn dẹp!"