Nha hoàn này vốn không ưa Bảo Thiền, nhìn Triệu Bảo Lan đương nhiên cũng không vừa mắt, nghe xong liền cười lạnh: "Hóa ra còn là tiểu thư khuê các cơ đấy, chỉ tiếc đến đây rồi, dù có kiêu ngạo đến đâu cũng phải nhịn nhục!"
Triệu Bảo Lan cười khẩy một tiếng, sau đó đi đến trước mặt, giơ tay tát hai cái vào mặt nàng ta: "Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
Nha hoàn ngây người, Bảo Thiền ngẩn ra, tú bà cũng nhìn đến mắt tròn mắt dẹt.
Hệ thống 120 gào lên khản cả giọng: "Bé ngoan, bình tĩnh nào, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!!!"
"Không, bạo lực giải quyết được.
"
Triệu Bảo Lan giơ một ngón trỏ, thản nhiên lắc lắc, nói: "Nếu không được, chỉ có thể chứng tỏ ngươi chưa đủ bạo lực.
"
Hai cái tát giáng xuống, khuôn mặt của nha hoàn nhanh chóng sưng đỏ, nàng ta không thể tin được ôm lấy má, giọng run run nói với tú bà: "Ma ma!"
Sắc mặt tú bà từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng bà ta lạnh mặt quát lớn: "Người đâu!"
Bảo Thiền vội vàng đi khuyên can, chỉ là còn chưa kịp bước tới, Triệu Bảo Lan đã nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, nàng ta không tự chủ được cũng dừng động tác lại.
Đó là một ánh mắt như thế nào!
Giống như biểu đồ hình quạt vậy, ba phần lạnh lùng, ba phần vô tình, còn pha thêm bốn phần âm u khát máu.
Nàng ta lùi lại mấy bước, ôm lấy ngực, ngã ngồi xuống giường.
Mấy tên côn đồ nghe tiếng chạy đến, trên mặt còn mang theo mấy phần cười dâm, ở Xuân Phong Lâu lâu rồi, bọn chúng thích nhất là dạy dỗ những cô nương không nghe lời, vừa có thể sàm sỡ, tìm chút thú vui cho mình, vừa có thể nhận thưởng của tú bà, một công đôi việc.
Bên ngoài còn có khách, mấy tên côn đồ vừa vào cửa đã tự giác đóng cửa phòng lại, tú bà trong lòng còn giận dữ, một tay chống nạnh, đang định nói thì nghe thấy tiếng "Rắc", Triệu Bảo Lan trực tiếp tháo một chân bàn xuống.
Mí mắt bà ta giật một cái, ngay sau đó liền thấy Triệu Bảo Lan quay người nói với Bảo Thiền đang ngã ngồi trên giường: "Trùm đầu lại, đừng nhìn.
"
Bảo Thiền nghe xong sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra, vội kéo chăn che kín mít mình lại.
Trong lòng tú bà đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng trầm đục, giống như có một quả dưa hấu từ trên tầng hai rơi xuống, đầu của tên côn đồ gần bà ta nhất đã vỡ ra, máu đỏ và chất trắng dính nhớp bắn tung tóe lên mặt tú bà, mùi tanh xộc vào mũi.
Trong chớp mắt, ba tên côn đồ đều chết sạch, tú bà run rẩy đứng đó, hồn vía đã bay mất một nửa, vạt váy cũng ướt một mảng lớn.
Triệu Bảo Lan tiện tay ném chân bàn đi, mặt không biểu cảm đi đến trước mặt tú bà, kẹp chặt cằm bà ta, trái phải quan sát một lúc, sau đó ôn nhu hỏi: "Ma ma, bà run cái gì?"
Tú bà đưa tay véo mạnh vào đùi mình, miễn cưỡng tắt chế độ run rẩy đi.
Triệu Bảo Lan lại nói: "Bà là người của Thanh Y Đường?"
Đáy mắt tú bà lóe lên một tia kinh ngạc, trong đó không giấu được sự sợ hãi, tầm mắt chạm đến mấy khối thi thể trên mặt đất mới miễn cưỡng nở nụ cười, lấy lòng nói: "Thuộc hạ là người của La đường chủ Thanh Y Đường, có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội! Tiền bối là người của đường khẩu nào?"
Triệu Bảo Lan rút một cây trâm trên đầu tú bà, cầm trên tay chơi một lúc, đột nhiên đâm vào gò má đang cười nịnh của bà ta.