"Nhưng Huyết Vân Cung nào phải dễ đối phó?!"
Tú bà run rẩy nói: "Nếu để người trong cung biết chúng ta phản bội, còn gián tiếp tham gia vào cái chết của Dịch Nam Tử, chúng ta còn sống được không? Huống chi Liễu công tử cũng chết rồi, Tùy trưởng lão không có nhi tử, từ trước đến nay rất cưng chiều đứa cháu này, ông ta làm sao chịu bỏ qua!"
"Sau này chết còn hơn là chết ngay bây giờ! Tên ma đầu đó mặc kệ chúng ta, e rằng không phải tin chúng ta sẽ không phản bội nàng ta, mà là tin vào hiệu lực của viên Đoạt Hồn Đan đó, ngươi biết thứ đó là gì không, liệu khi phát tác có khiến người ta sống không bằng chết? Đợi đã…"
Phương phó đàn chủ nói đến đây, đáy mắt thoáng lộ vẻ do dự: "Ta cảm thấy cái tên Đoạt Hồn Đan này đã từng nghe ở đâu rồi! "
Hắn nhíu chặt mày nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được gì, đành tạm thời ghi nhớ chuyện này, nói tiếp: "Kiếm Việt Nữ và kiếm Thanh Sương đều đã vào tay nàng ta, Dịch Nam Tử e rằng lành ít dữ nhiều! Dịch Nam Tử tuy được gọi là thiên tài thiếu niên nhưng cũng là nhờ bao nhiêu tài nguyên mới đổi được, tùy tiện đến một nha đầu cũng có thể giết chết nàng ta, là ngươi ngươi có tin không? Nữ ma đầu này sau lưng biết đâu còn có nhân vật lợi hại nào chống lưng, chưa chắc đã sợ Huyết Vân Cung!"
Tú bà suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói: "Huyết Vân Cung còn không sợ, chẳng lẽ… chẳng lẽ là giáo chúng của Thiên Ma Giáo?!"
Phương phó đàn chủ bỗng nhiên hiểu ra, đập mạnh vào đùi: "Đúng rồi, Đoạt Hồn Đan vốn là bí dược độc môn của Thiên Ma Giáo, khó trách lúc nãy ta nghe liền thấy quen quen! Người ta thường nói Huyết Vân Cung thế lớn, nhưng ta nghe đàn chủ nói năm xưa Thiên Ma Giáo mới là mặt trời ban trưa, Huyết Vân Cung bị đàn áp đến mức không dám nói một lời.
Nghe nói giáo chủ của Thiên Ma Giáo là người dân tộc Miêu, thiên tư hơn người, võ công cái thế, chỉ tiếc không biết vì sao đột nhiên mất tích, liên lụy đến Thiên Ma Giáo cũng biến mất, tính toán cẩn thận, cũng đã mười ba mười bốn năm trước rồi.
"
Nữ ma đầu xuất hiện mang theo bí dược của Thiên Ma Giáo - giáo phái hùng mạnh đã biến mất hơn mười năm, lại không biết ai là người đứng sau giật dây.
Tú bà càng nghĩ càng sợ hãi, không thể tin được nói: "Chẳng lẽ nàng ta là do Thiên Ma Giáo phái ra để đấu pháp với Huyết Vân Cung, Thiên Ma Giáo lại muốn tái xuất giang hồ sao?"
Phương phó đàn chủ e dè phân tích: "Ta thấy tám phần là như vậy.
Nếu không thì làm sao giải thích được võ công của nàng ta cao như vậy, lại có thể tùy tiện điều phối ra bí dược độc môn của Thiên Ma Giáo?"
"Thế nào?" Hắn ném ánh mắt cho tú bà: "Có cược không?"
Ánh mắt tú bà thay đổi mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cược!"
!
Hai người cân nhắc xong liền quyết định bỏ tối theo sáng, tôn nữ ma đầu mới đến làm chủ, nhưng muốn đầu quân thì phải có chút thành ý đúng chứ?
Phương phó đàn chủ nhớ lại những lời Triệu Bảo Lan đã nói, không khỏi lộ vẻ tàn nhẫn, tìm một ít thuốc mê trở về phân đàn của mình.
Hắn và đàn chủ cũng coi như có nhiều năm giao tình, lại cùng là thuộc hạ của Huyết Vân Cung, người sau căn bản không phòng bị hắn bao nhiêu, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ là thành công.
Thi thể chết không nhắm mắt của đàn chủ nằm ở một bên, lưng Phương phó đàn chủ ướt đẫm mồ hôi lạnh, đã đi đến bước này thì thật sự không thể quay đầu lại.