Tiểu Nãi Long Tốt Nghiệp Xuất Sắc Lớp Hải Vương


Lý trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau, cười khổ đáp ứng.


Phương đàn chủ lại tranh thủ nịnh hót: "Thiếu cung chủ anh minh thần võ, không ai sánh bằng!"

Triệu Bảo Lan hài lòng gật đầu: "Chính là vì tài năng xuất chúng và phẩm cách cao đẹp của ta, sư phụ mới nhận ta làm đệ tử, đồng thời chỉ định ta làm người thừa kế Huyết Vân Cung đời tiếp theo.

"

Nói đến đây, nàng thở dài buồn bã, rơi vài giọt nước mắt cá sấu: "Đã lâu không gặp sư phụ, ta nhớ ngài ấy quá!"

Lý trưởng lão: "! "

Phương đàn chủ: "! "

Những người còn lại: "! "

Sau đó Triệu Bảo Lan lau nước mắt, hỏi Lý trưởng lão: "Đúng rồi, cấu trúc bên trong Huyết Vân Cung thế nào, có cơ quan bẫy không? Sư phụ ta là nam hay nữ, tên gọi là gì, trông như thế nào?"

Lý trưởng lão: "! "

Ta có câu chửi không biết có nên nói hay không.



Trước tình cảnh này, tâm trạng của Lý trưởng lão vô cùng phức tạp, nhưng thế không bằng người, cuối cùng hắn vẫn trả lời từng câu của nàng.


Triệu Bảo Lan nghe xong trong lòng đã có tính toán, liền sai Phương đàn chủ chuẩn bị chỗ ở cho mấy người này, lại bảo họ dọn dẹp lại đại sảnh, vừa mới dọn xong thì nghe thấy bên ngoài Xuân Phong Lâu có tiếng vó ngựa và tiếng binh khí theo gió truyền đến.


Triệu Bảo Lan hơi kinh ngạc, những người còn lại cũng lộ vẻ bất ngờ, lúc này nghe thấy có một giọng nói thô lỗ ở bên ngoài: "Trong lâu có phải là khách của Huyết Vân Cung không? Uất Trì Đài tướng quân của Đan Châu ở đây, phụng theo lệnh của thứ sử đại nhân, đến mời một vị khách đến phủ hàn huyên.

"

Mọi người nghe xong đều có chút không hiểu, Triệu Bảo Lan nhìn Lý trưởng lão bằng ánh mắt không thiện: "Chẳng lẽ các ngươi còn cấu kết với quan phủ, tìm viện binh?"

"Không không không, tuyệt đối không có chuyện đó.

"

Lý trưởng lão vội vàng nói: "Đan Châu là khu vực do Yến Hầu quản lý, hắn vốn không thích thế lực giang hồ can thiệp vào việc hành chính của châu quận, cho nên mặc dù thứ sử nhắm một mắt mở một mắt đối với sự tồn tại của chúng ta nhưng cũng tuyệt đối không dám giao thiệp quá sâu.

"

"Thế thì kỳ lạ rồi.


" Triệu Bảo Lan lẩm bẩm một câu, lại ra lệnh: "Ngươi đi mở cửa, xem xem bọn họ đến đây có ý gì.

"

Lý trưởng lão đáp lời đi ra ngoài, lúc này Uất Trì Đài ở bên ngoài cũng đang thì thầm bàn bạc với sư gia.


"Chúng ta không đến muộn chứ? Vạn nhất vị cô nương kia đã gặp chuyện không may! "

"Ta vừa nghe nói có người của Huyết Vân Cung đến đây, liền cầm lệnh của thứ sử điều binh, tính toán chắc hẳn vẫn còn kịp.

"

Hai người thảo luận được vài câu thì thấy cửa từ bên trong mở ra.


Dân không đấu với quan, Lý trưởng lão nghênh đón hai người vào, rất khách sáo hỏi: "Xin hỏi hai vị đại nhân muốn mời vị khách nào?"

Uất Trì Đài không lên tiếng, sư gia lại nhìn thấy Triệu Bảo Lan đang đứng không xa, thở phào nhẹ nhõm: "Chính là vị cô nương kia.

"

"Thái tiên sinh? Sao lại là ông?" Lúc này Triệu Bảo Lan cũng nhận ra ông ta, trước đây khi nàng đến Tế Từ Sở đưa tiền đã từng gặp, hai người còn nói chuyện với nhau vài câu.


Thái sư gia không vội trả lời, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng không hề hấn gì mới nói: "Thứ sử đại nhân nghe nói có người giang hồ đến Đan Châu, sợ rằng sẽ bất lợi cho cô nương, liền sai ta và Uất Trì đại nhân đến hộ vệ, cô nương có tấm lòng nhân hậu, làm phúc cho dân chúng, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn cô nương bị kẻ gian hại chứ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận