Vương Hạo cùng với Kim Yến Nhi chờ hơn nửa ngày trời mà Bình Nhất Chỉ còn không xuất hiện, hai người chờ tới mức nóng lòng chỉ là việc nhỏ.
Mà chính là buổi trưa cũng không có cơm ăn, khiến cho cả hai có chút nhịn không được.
Vương Hạo là một đại nam nhân, sức trẻ lai láng thì còn dễ nói hơn một ít.
Chứ Kim Yến Nhi chỉ mới mười ba tuổi đầu, thân thể yếu đuối, thì đã đói tới mức không còn sức lực nữa rồi.
Vương Hạo thấy bộ dáng của Kim Yến Nhi không khỏi đau lòng, lửa giận trong lòng ngực cũng dần dần nhịn không được, vỗ bàn đứng lên muốn xông vào sau nhà bắt người.
Nhưng Kim Yến Nhi vừa thấy Vương Hạo làm như thế, cũng biết hắn muốn làm cái gì, liền vội vàng kêu lên :
- Đại ca, có lẽ Bình thần y thật sự có việc quan trọng, huynh cũng đừng có đi quấy rầy.
Chẳng qua chúng ta cứ đi về trước, đợi ngày mai lại đến .
Tính tình của Vương Hạo nóng nảy, nhưng lời nói của Kim Yến Nhi có thể làm cho hắn nghe thấy.
Hắn thấy Kim Yến Nhi phản đối hắn dùng vũ lực, chính hắn cũng biết lúc này nên dùng hòa bình, nên phải dừng bước nói :
- Tốt, nghe lời của muội, chúng ta đi về trước.
Ngay tại khi hai người đứng dậy phải đi thì vị phụ nhân nọ đi ra, giọng nói lạnh lùng :
- Làm cho hai vị đợi lâu, Bình đại phu cần phối một bộ thước, chỉ sợ cần phải mất ba ngày, các ngươi đợi ba ngày sau lại đến đi.
Lần này thì Vương Hạo không ép được lửa giận nửa, cả giận nói :
- Bà nói gì ? Ba ngày ? Nếu cần thời gian ba ngày thì sao lại để chúng ta chờ cả ngày ? Đùa giỡn chúng ta rất vui sao ?
Phụ nhân kia lạnh lùng nói :
- Các ngươi yêu thích chờ đợi, ta cũng không bức các ngươi.
Các ngươi nếu còn muốn chữa bệnh, thì ba ngày sau lại đến.
Nếu tâm tình của Bình đại phu tốt có lẽ sẽ cứu tiểu cô nương này một mạng.
Vương Hạo cười to, nói :
- Cái giá của Bình Nhất Chỉ thật lớn, hắn cho rằng có một tay y thuật hơn người là có thể đem mạng người ra đùa giỡn sao ? Bản thân ta muốn xem, dưới đao của ta hắn còn muốn đùa giỡn thế nào !
Vương Hạo nói xong liền rút trường đao sau lưng ra, hướng vào trong phòng phóng tới.
Lúc này đây, Kim Yến Nhi cũng không quản hắn nữa.
Râu tóc Vương Hạo dựng ngược lên vì giận.
Phụ nhân nọ thấy vậy liền khẩn trương, đưa thân cản bước đường Vương Hạo, nói :
- Ngươi không thể đi vào ...
Vương Hạo lười nghe nàng nói nhảm, một đao bổ tới.
Một đao này của Vương Hạo không chút lưu tình, lửa nóng từ thân đao tỏa ra bốn phía.
Phụ nhân nọ không thể ngăn cản, đành phải lắc mình thối lui.
Sau khi dùng một đao bức lụi phụ nhân, Vương Hạo lập tức phi thân lọt vào trong, chìa tay trái chộp tới phụ nhân kia.
Phụ nhân kia thẹn quá hóa giận, một chỉ xuất ra điểm vào lòng bàn tay của chàng.
Mà Vương Hạo cũng không tránh né, cũng phụ nhân nọ chống chọi một cái.
Qua lần giao thủ, Vương Hạo liền cảm thấy một cỗ nội lực bén nhọn từ lòng bàn tay truyền sang, dọc theo kinh mạch cánh tay mà tiến vào thân thể, cho tới khi tiến tới khuỷa tay thì mới bị nội lực liệt hỏa của hắn làm cho tiêu tán hết.
Mà phụ nhân kia thì thảm hơn.
Nội kình của Liệt Nhật Thần Công nàng căn bản không thể nào ngăn cản được, trên mặt liền ửng đỏ, cả người nóng bức toát mồ hôi.
Vương Hạo nhân cơ hội này liền một chưởng đặt lên vài của nàng, ngừng truyện nội kình liệt nhật vào trong cơ thể, nhằm tránh việc gây thương tổn bừa bãi.
Đồng thời hắn cũng chế trụ huyệt đạo trên thân nàng, làm cho nàng vô lục phản kháng, rồi sau đó nói :
- Dẫn ta đi gặp Bình Nhất Chỉ, bằng không ta sẽ đem ngũ tạng lục phủ của ngươi đốt thành tro !
Phụ nhân biết, hiện tại chỉ cần nội lực của Vương Hạo tiến vào thì nàng sẽ không thể nào thoát chết được.
Rơi vào thế bí, nàng đành phải dẫn hắn đi vào sau nhà.
Tới trước cửa phòng luyện đạn, còn chưa có vào bên trong liền nghe thấy tiếng nói chuyện.
Trong đó có một người nói :
- Tổ huynh, ngươi không cho ta chữa trị bệnh của tiêu cô nương kia, cũng không cho ta trực tiếp từ chối mà chậm rãi đùa giỡn bọn hắn.
Ta đây đều đáp ứng ngươi, nhưng ngươi lại không đem nguyên nhân nói cho ta biết, chuyện này không ổn đâu ? Lỡ như bọn họ phát hiện ra, thì ngày sau vợ chồng ta liền gặp phiền phức, chúng ta không ngăn lại được, làm sao bây giờ ?
Một giọng nói khác nói :
- Ngươi im việc đó lại đi , Bình Nhất Chỉ còn phải sợ một tên tiểu bối sao ? Chỉ cần ngươi vỗ tay một cái, người trên giang hồ chịu ra sức cho ngươi cũng trên ngàn vạn, xem hai tiểu bối kia có thể làm gì được ngươi chứ ? Theo ta, ngươi tùy tiện cho vài giọt độc dược, giết chết bọn hắn là xong mà ngươi không chịu ! Ngươi đã không chịu hỗ trợ, ta cũng đành làm cho bọn hắn tức giận, sau đó thiết kế giết bọn hắn.
Cái thanh âm này, Vương Hạo vừa nghe cũng biết là ai, chính là tên thư sinh nghèo túng mà bọn hắn gặp trên tửu lâu.
Hắn trăm triệu không thể nào ngờ bọn hắn không có tổn hại gì tới hắn, mà hắn lại muốn giết chết mình cùng với Kim Yến Nhi ! Điều này làm cho sát khí trong lòng Vương Hạo tuôn ra, ngươi này giữ lại , tuyệt đối là một tai họa ! Cho nên hắn liền nhấc chân đá vỡ cửa phòng !
Oanh !
Hai người trong phòng sợ tới mức đứng cả lên, một người béo mập trong tay còn cầm một quân cờ, ngạc nhiên nhìn Vương Hạo.
Đầu của người mập mạp này thật to, có hai cọng râu chuột, đã thế còn cố tình rung đùi đắc ý.
Diện mạo của hắn trông thập phần buồn cười.
Hắn vừa thấy phu nhân của mình bị Vương Hạo bắt giữ, nhất thời giận dữ, quát lên :
- Ngươi là ai ? Dám can đám bắt cóc phu nhân của Bình Nhất Chỉ ta, không muốn sống nữa sao ?
Vương Hạo hắc hắc cười lạnh nói :
- Bình Nhất Chỉ, Bình thần y, ta là tới là cầu y, ngươi không biết sao ? Hai người các ngươi không phải vừa rồi tính kế giết ta sao ? Hiện tại ta ở trước mặt các ngươi, ngươi còn không mang chút độc dược cho ta ăn đi .
Bình Nhất Chỉ ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn thư sinh nọ, không biết nói gì cho phải.
Lúc này Thư sinh kia cực kỳ lưu manh, tiến lên từng bước nói :
- Tiểu tử, tính kế ngươi chính là Tổ Thiên Thu ta, ngươi muốn tính sổ cứ tìm ta, trước tiên thả Bình phu nhân ra mau !
- Tổ Thiên Thu ? Ngươi chính là Tổ Thiên Thu ? Năm xưa Vương Hạo xem qua " tiếu ngạo giang hồ ", đại bộ phận tình tiết đều quên sạch, nhưng chỉ nhớ đại khái vài diễn viên.
Nhưng ngoại lệ chính là một kẻ hắn luôn nhớ rõ, chình là Tổ Thiên Thu trước mắt này đây ! Trong nguyên tác Lệnh Hồ Xung được Nhậm Doanh Doanh xem trọng, vì thế mà vô số nhân vật giang hồ đều sôi nổi lấy lòng.
Những người khác đều dâng lên vàng bạc, rượu ngon, thuốc hay hiếm có, tất cả đều là những món đồ mà bọn họ cất giữ lâu nay.
Nhưng duy nhất chỉ có tên Tổ Thiên Thu làm cho Vương Hạo cực kỳ khinh thường.
Tổ Thiên Thu chính là bằng hữu của Lão đầu tử, vì cứu chữ bệnh nan y của con gái mà trong gần hai mươi năm trời, thu thập ngàn năm nhân sâm, phục linh, cỏ linh chi, nhung hươu, thủ ô, linh chi, mật gấu, tam thất, cầy đủ, vô số loại thảo dược trân quý để luyện chế thành tám viên " Tục mệnh hoàn " có khả năng khởi tử hồi sinh.
Hắn còn chưa kịp cho con gái mình dùng thì đã bị Tổ Thiên Thu trộm đi, pha lẫn vào trong rượu cho Lệnh Hồ Xung uống.
Lão đầu tử bị ăn một cái đau, nhưng Lệnh Hồ Xung chính là người tình của Nhậm Doanh Doanh, cho nên hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng những không nói gì mà còn phải liên tục trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng vẫn do Lệnh Hồ Xung tự nguyện trút ra tám bát máu mới cứu sống con gái của lão.
Kết quả vì mất máu quá nhiều nên Lệnh Hồ Xung suýt chết.
Tổ Thiên Thu cùng với Lão đầu tử hợp xưng là " Hoàng Hà lão tổ " , đã quen nhau mấy chục năm, ngay cả giao tình như thế mà còn bị hắn bán, có thể thấy được nhân phẩm của Tổ Thiên Thu như thế nào.
Bởi vậy, Vương Hạo liền nhớ kỹ tên tiểu nhân Tổ Thiên Thu này, hiện tại vừa nghe nói tới hắn lại càng thêm kiên định giết chết hắn, nói :
- Nguyên lai ngươi chính là cái tên đê tiện vô sỉ - Tổ Thiên Thu.
Bất quá ta cùng với ngươi chỉ vì một lời nói không được mà cãi nhau, ngươi đã nghĩ muốn tính mạng của ta.
Sớm biết là ngươi, lúc ấy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !
Sau đó Vương Hạo quay đầu hướng Bình Nhất Chỉ nói :
- Bình Nhất Chỉ, ngươi cùng với Tổ Thiên Thu hợp mưu tính kế hai huynh muội chúng ta, tội của ngươi cũng không nhỏ ! Nhưng con người của ta trước nay rất rộng rãi, ngươi chỉ cần giết chết Tổ Thiên Thu ta sẽ tha cho hai vợ chồng các ngươi, thế nào ?
Bình Nhất Chỉ cả giận nói :
- Tiểu tử, chiêu thức của ngươi thật sự rất cao minh.
Ta nếu như nghe lời của ngươi giết chết hắn, thì người sẽ buông tha hai vợ chồng chúng ta sao ?
Vương Hạo nói :
- Chỉ cần ngươi chữa trị muội muội của ta hết độc, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Đến nỗi ngươi có tin lời của ta hay không, đó là chuyện của ngươi.
Nếu ngươi không tin, chẳng qua ta trước tiên giết chết phu nhân của ngươi, sau đó lại lãnh giáo một chút uy lực cả hai người liên thủ !
Vừa nói tới phu nhân của mình, Bình Nhất Chỉ nhất thời héo rũ, con người ai cũng có tình có nghĩa, huống chi phu nhân của hắn đã cùng hắn ân ái bao năm qua, làm sao hắn lại để cho nàng chết được ? Mà Bình phu nhân cũng là một nữ nhân cương cường, thấy Vương Hạo dùng chính mình bức bách Bình Nhất Chỉ động thủ với bằng hữu, khiến cho Bình Nhất Chỉ khó xử, vì vậy lớn tiếng nói :
- Bình Nhất Chỉ, ngươi nếu là một nam nhân, không thể chịu sự uy hiếp của người khác ! Nếu không lão nương sẽ khinh thường ngươi !
Vương Hạo cũng không ngăn trở nàng nói chuyện, mà chỉ trêu chọc nói :
- Bình Nhất Chỉ, phu nhân của ngươi thật đúng là một hiền nội ái thế, vì thanh danh của ngươi mà cả mạng của mình cũng có thể từ bỏ, thật sự hiếm có.
Lão bà tốt như vậy, ngươi để cho nàng chết được không ?
Bình phu nhân quay đầu lại mắng Vương Hạo :
- Tiểu tạp chủng, ngươi cho ngươi giết ta thì sẽ sống dễ chịu sao ? Chồng của ta là giết người danh y Bình Nhất Chỉ, sau này ngươi đợi toàn bộ người trong giang hồ đuổi giết đi ! Còn tiểu nha đầu kia nửa, nhất định sẽ chết thảm không chịu nổi !
Bình Nhất Chỉ cũng bị Bình phu nhân khơi dậy hào khí, lớn tiếng nói :
- Phu nhân ngươi nói rất đúng, Bình Nhất Chỉ ta là hạng người nào, há có thể chịu sự uy hiếp ? Phu nhân ngươi yên tâm, nếu ngươi bị giết ta nhất định để cho hắn trả lại gấp trăm lần ! Chỉ cần đầu của hắn vào tay ta, ta sẽ tới hoàng tuyền tim ngươi !
Vương Hạo lạnh lùng cười, nói :
- Các ngươi đã nói thế thì ta không thể giết Bình phu nhân không được, nói cách khác chẳng phải làm cho người ta cười ta sợ bọn ngươi sao ! Một khi đã như vậy ...
- Đừng ! Đừng giết nàng !
Đao của Vương Hạo vừa giơ lên, nhưng lại bị Kim Yến Nhi ở phía sau kéo lại, nói :
- Đại ca, ngươi giết tên Tổ Thiên Thu kia cũng thôi, hắn trước tiên muốn giết chúng ta, chúng ta vì tự bảo vệ mình nên phải giết hắn, cũng coi như hợp lý hợp tình.
Nhưng vợ chồng Bình thần y đâu có phản đối chúng ta, huynh không thể giết bọn hắn được !
Vương Hạo nói :
- Bây giờ bọn hắn phản đối chúng ta thì sao, ngày hôm nay ta đã đắc tội bọn hắn.
Cho dù hiện ta ta chịu ta bọn hắn rồi nhận lỗi, nào biết bọn hắn có giống như Tổ Thiên Thu kia, lòng dạ hẹp hòi.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay mà khiến cho người khác truy sát chúng ta ? Nếu chỉ là truy sát thì ta cũng không ngại, nhưng muội thì sao ? Muội một chút võ công cũng không hiểu, lỡ như bị thương thì dưới cửu tuyền ta còn mặt mũi nào gặp lại ca ca muội cùng lão Khoái ?!