Vương Hạo không nghĩ tới mấy kẻ này lại tuyệt tình như vậy, chính mình không chiếm được cũng không để cho người khác chiếm được cả.
Hắn thấy đại đao của đầu đà sắp chém tới mình, trong đầu Vương Hạo liền nhanh chóng tính toán, dưới áp lực ca thì đột nhiên lóe lên tia sáng, nói :
- Đợi một chút ! Các ngươi không phải muốn nâng cao võ công của mình sao ? Ta biết một bộ bí tịch có một môn công phu còn cao hơn cả Đại Mạc Đao Quyết ! Đó mới là võ đọc đệ nhất thiên hạ !
Nghe Vương Hạo nói như thế, đầu đà lập tức dừng bước, hỏi :
- Còn một bộ bí tịch à ? Bí tịch nào, hiện tại ở đầu, nếu mi biết thế sao không tu luyện mà lại cho chúng ta biết ?
Vương Hạo xòe hai tay, nói :
- Lão nghĩ hiện tại ta sẽ nói cho các ngươi sao ? Nếu như ta nói thì các người sẽ giết người diệt khẩu, ta đâu có ngu như thế !
Trương phu nhân tiếp lời :
- Như thế, ngươi làm sao mới bằng lòng nói ra ? Nếu như ngươi muốn thoát khỏi bảy người chúng ta thì khỏi cần phải nói nữa.
Vương Hạo nói :
- Như vậy đi, các ngươi trước tiên theo ta quay về Thang Âm đi.
- Quay về Thang Âm làm cái gì ?
- Đến lúc đó các ngươi sẽ biết, ta bảo đảm sẽ cho các ngươi vừa lòng !
- Cần gì phải phiền phức như thế ? Chúng ta cứ bắt lấy hắn dùng nghiêm hình bức cung.
Ta không tin xương cốt tiểu tử này có bao nhiêu cứng rắng, chỉ sợ hắn không chịu đựng được bao lâu đâu !
- Nghiêm hình bức cung sao ? Các ngươi nghĩ bọn ngươi có cơ hội đó sao ? Ta đánh không lại bọn ngươi, thậm chí chạy trốn không thoát.
Nhưng ta muốn tự sát thì bọn ngươi không cản được ! Chỉ cần ta hơi vận công hóa khí là có thể đốt cháy thân mình, thử xem bọn ngươi có kỹ năng gì ?
Đám người Trương phu nhân thấy Vương Hạo lấy cái chết ra bức bách nhất thời không có biện pháp.
Nếu Vương Hạo một lòng muốn chết thì bọn hắn thật sự không ngăn cản được.
Bảy người dùng ánh mắt trao đổi một chút, cuối cùng đành phải đồng ý đề nghị của Vương Hạo.
Bảy ngươi bao quanh Vương Hạo, cùng nhau quay về Thang Âm mà đi.
Mà trước khi đi bọn hắn cũng không quên đem tên tử tù luyện thành Liệt Nhật Thần Công đánh nát đầu.
Sau khi vào huyện thành, Vương Hạo tìm một tửu lâu, gọi một bàn rượu thịt lớn để bồi bổ cơ thể mình.
Mà bảy người khác cũng không tới gần, trước hết đem đám khách hàng bên trong đuổi đi, sau đó ngồi chung quanh Vương Hạo rồi cứ thế duy trì trạng thái.
Sau khi ăn uống no nể, Vương Hạo lại bảo tiểu nhị đem đến cho hắn hai mươi cân lương khô, hai mươi cân thịt bò chín cũng một vò rượu lớn rồi mới đi ra tửu lâu.
Sau khi ra khỏi huyện thành, lại đi hơn hai mươi dặm, lúc này đám người Ngọc Linh đã không thể bình tĩnh nữa, lớn tiếng hỏi :
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn đi tới nơi nào ?
Vương Hạo nói :
- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ta tìm được nơi thích hợp sẽ nói cho bọn ngươi biết ngay.
Nghiêm Tam Tinh cảnh giác hỏi han :
- Tìm được nơi thích hợp ? Ngươi muốn tìm nơi nào ? Hay là ngươi còn có người giúp đỡ, mai phục tính kế chúng ta ?
Vương Hạo nói :
- Ta có thể tìm ngươi giúp đỡ sao ? Hai vị đại ca Mạc Bắc Song Hùng đã đi đâu không biết nữa, với lại ta luôn luôn cùng một chỗ với bọn ngươi.
Nếu ta muốn tìm người giúp đỡ thì cũng không có cơ hội nào cả !
Nghiêm Tam Tinh nói :
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn tìm nơi nào ?
Bỗng nhiên Vương Hạo chỉ ở một nơi cách không xa phía trước, nói :
- Chỗ này không tệ, vậy ở chỗ này đi .
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn , chỉ thấy phía trước có một tòa núi nhỏ không cao lắm, một bên là vách núi cao vài chục trượng, còn bên sườn kia là một sườn núi dốc.
Mọi người đi tới dưới chân núi, Vương Hạo nói :
- Các ngươi chờ ở đây, ta lên trên xem một chút.
Lập tức, Trương phu nhân phản đối :
- Tiểu tử ngươi muốn chơi trò gì ? Chỉ cần ngươi rời khỏi chúng ta mười trượng thì mọi người sẽ cùng nhau tiến lên !
- Được rồi, muốn chạy trốn thì cũng phải lấy một cái cớ tốt một chút.
Ngươi cho rằng một câu nói rời đi chốc lát là chúng ta sẽ cho ngươi đi sao ?!
Vương Hạo nói :
- Ta muốn chạy trốn thì cũng không tìm một nơi như vậy đâu ! Cái núi nhỏ này chỉ có một đường đi lên.
Chỉ cần đám người các ngươi ngăn chặn ở đây thì ta làm sao chạy đi đâu được ? Giả dụ như ta từ vách núi phía sau leo xuống thì các ngươi cũng có thể vòng qua núi nhỏ này mà đuổi theo, cũng không phí nhiều sức lực lắm đâu ! Tóm lại ta không chạy được , bọn ngươi còn sợ gì !
Ngọc Linh gãi gãi đầu, nói :
- Ngươi nói cũng không sai, bất quá ta có cảm giác có điều gì đó.
Nhưng cũng không biết chỗ này không đúng, ta không biết nói ra sao nữa.
Đồng Bách Song Kỳ cũng nói :
- Bọn ta cũng cảm giác như thế !
- Vậy cũng không thể theo ý của hắn, không cho hắn đi !
Vương Hạo nhún nhún vai, nói :
- Nếu ngươi không cho phép thì hiệp nghị của chúng ta chấm dứt tại đây.
Ta sẽ khống nói cho bọn ngươi một chút tin tức gì.
Nếu muốn động thủ thì bắt đầu đi !
Nói xong, Vương Hạo cực kỳ vô lại, đem trường đao đặt ngang cổ của mình, ý rằng các ngươi chỉ cần động thủ là ta sẽ tự sát !
Bảy người thấy Vương Hạo kiên quyết như vậy, cũng không có biện pháp.
Vương Hạo động một chút là tự sát, bọn họ người nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Cuối cùng, bọn hắn đành bất đắc dĩ thỏa mãn yêu cầu của Vương Hạo, để cho hắn đi lên núi.
Vương Hạo đi tới đỉnh núi, lúc này mới yên lòng lại.
Hắn quay đầu lại hướng bảy kẻ dưới chân núi nói lớn :
- Tốt rồi, hiện giờ ta có thể nói.
Bọn ngươi chắc hẳn biết thiên hạ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại chứ ? Hắn tu luyện võ công từ trên bí tịch gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển.
Theo như ta biết, bộ Quỳ Hoa Bảo Điển này còn có một bản sao nữa.
Quỳ Hoa Bảo Điển chân chính đang trong tay Đông Phương Bất Bại, không ai có thể lấy được.
Nhưng bản sao kia không giống như thế !
Lời nói của Vương Hạo làm cho lòng tham của bảy người bay lên cao.
Bí tịch mà Đông Phương Bất Bại tu luyện khẳng định mạnh hơn Đại Mạc Đao Quyết.
Tuy rằng đời trước Đại Mạc Cuồng Đao rất lợi hại, nhưng còn kém xa Đệ nhất thiên hạ, đem ra so sánh thì cái nào nặng cái nào nhẹ cũng biết .
Đầu đà vội vàng hỏi :
- Bản sao của Quỳ Hoa Bảo Điển ở nơi nào ? Nói mau !
Vương Hạo nói :
- Bản sao này ở đâu ta cũng không biết !
Vương Hạo kéo dài thanh âm, nhìn bảy người phía dưới sắp sửa bạo phát thì mới chậm rì rì nói tiếp :
- Nhưng, ....!ta nghe nói phái Thanh Thành có một tin tức xác thực.
Hơn nữa, bọn hắn sắp sửa chuẩn bị động thủ cướp đoạt.
Các ngươi chỉ cần tranh giành với phái Thanh Thành là tự nhiên có thể tìm được nơi bản sao cất giấu.
Vương Hạo cố ý lộ ra một phái Thanh Thành, vì mình thoát thân và cũng muốn cấp thêm phiền toái cho phái Thanh Thành.
Chương môn Thanh Thành Dư Thương Hải tiêu diệt cả nhà Phúc Uy tiêu cục, việc làm này không chút nhân tình.
Nhưng cho dù Vương Hạo bất bình thay cho Lâm gia, nhưng hắn cũng không muốn bị cuốn vào trong.
Điểm ấy hắn rất hiểu, lấy võ công của hắn mà xen vào trong chuyện này chỉ làm tảng đá kê chân mà thôi, căn bản không cải biến được đại cục gì.
Nhưng nếu sai khiến kẻ khác quấy rồi thì không cần lo lắng gì.
Bảy tên này cũng phái Thanh Thành tranh giành, nói không chừng đem lại một đường sống cho Phúc Uy tiêu cục.
Người phía dưới nghe Vương Hạo nói xong, nhưng căn bản không nghĩ tới Vương Hạo đang đùa giỡn tâm tình bọn họ.
Tất cả đều bị bí tịch hấp dẫn.
Bảy người sôi nổi đàm luận, thương nghị có nên lập tức đi tìm phái Thanh Thành hay không ? Nhưng cuối cùng Trương phu nhân lại nói :
- Tin tức này còn không biết thiệt giả, chúng ta phải cẩn thận một chút là tốt.
Dù sao phái Thanh Thành chạy không thoát, muộn một chút không chết gì ai.
Lời nói của nàng chiếm được sự đồng tình của mọi người, vì thế Ngọc Linh hướng Vương Hạo nói :
- Lời của mi là thật hay giả chúng ta không cách nào xác định.
Cho nên ngươi vẫn nên theo chúng ta đi một chuyến.
Tiểu tử, ngươi cũng biết mình trốn không thoát thì tốt nhất thành thật xuống dưới đây thôi.
Vương Hạo cười nói :
- Biết vì sao ta chọn nơi đây, cùng bọn ngươi nói chuyện không ? Tuy rằng nơi này không dễ dàng chạy trốn, nhưng ta đứng trên đỉnh núi, các ngươi nghĩ muốn lên đây sẽ không dễ dàng.
Ta tuyệt đối sẽ không đi với các ngươi nữa, muốn bắt ta thì cứ thử lên xem !
Lập tức Ngọc Linh nghẹn họng, võ công của Vương Hạo không kém so với hắn bao nhiêu.
Hiện tại hắn còn chiếm lợi thế về địa hình, nếu muốn công kích tới hắn thì bản thân mình sẽ rước phiền phức trước tiên ! Coi như cả bọn có bảy người có vây quanh nơi đây, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp gì cho Vương Hạo cả.
Bọn họ đều là người từng trải, nên không cần thử cũng biết .
Nghiêm Tam Tinh nói :
- Tiểu tử, hóa ra ngươi đánh chủ ý này.
Nhưng ngươi đã không có đường lui, chỉ có thể đứng trên đỉnh núi.
Nếu chúng ta không đi khỏi nơi này, ngươi cũng không thể xuống núi được ! Trên đó không có gì ăn uống, ta không tin ngươi kiên trì được lâu !
Vương Hạo cười hắc hắc nói :
- Chuyện này ta biết, cho nên ta mua không ít lương thực mang theo bên người, thắt lưng buộc bụng thì mười ngày nửa tháng không thành vấn đề.
Nhưng bảy người bọn ngươi không phải một lòng, có ai dám bảo đám tất cả đều một lòng ở tại nơi này canh giữ ta ? Phải biết phái Thanh Thành sắp sửa động thủ, các ngươi mà đi chậm chỉ sợ ngay cả nước canh cũng không uống được, đén khi đó đừng có hối hận.
Ngọc Linh tức giận mắng to :
- Này tiểu vương bát đản, hóa ra hắn sớm đã có quyết định ! Nực cười chúng ta đều là kẻ từng trải, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa đủ long đủ cánh đùa bỡn ! Cơn tức này không giải, đạo gia ta còn mặt mũi nào gặp mặt bằng hữu giang hồ ? Ta nhất định phải giáo huấn nhà ngươi một chút !
Nói xong, Ngọc Linh mang theo cây bát giác Lang Nha chùy xông lên trên núi.
Mà sáu người khác cũng im lặng , chỉ có Tây Bảo hòa thượng cùng với Ngọc Linh đi lên.
Những người khác tuy rắng đứng yên tại chỗ yên lặng theo dõi bọn hắn.
Bọn họ muốn xem Ngọc Linh cùng Tây Bảo có thể bắt Vương Hạo được không.
Nếu bắt không được thì bọn hắn có đi theo cũng tốn công, không bằng tạm thời buông tha tiểu từ này mà đi trước Tứ Xuyên Thanh Thành Sơn.
Quả nhiên, Ngọc Linh cùng Tây Bảo xông lên triền núi, còn không đợi bọn hắn đi tới một nửa thì Vương Hạo từ trên đỉnh núi ném đá xuống, thậm chỉ cả cây đại thụ cũng ném luôn ! Tuy rằng võ công hai người Ngọc Linh , Tây Bảo cao cương nhưng cụng bị đá ném cây lăn từ một võ lâm cao thủ khác uy hiếp ( Đá lăn được dùng trong cuộc chiến thời xưa ).
Uy hiếp này đối với bọn hắn rất lớn, cho nên cả hai mặt mày xám xịt lui xuống dưới.
Lần này bảy người không ai không công xông lên núi, ngoại trừ ở dưới núi mắng mỏ ra thì một chút giải pháp cũng không có.
Cho tới buổi tới bảy người nằm ngủ dưới chân núi, chờ tới trời sáng thì bảy đã biến thành bốn.
Đồng Bách Song Kỳ cùng Trương phu nhân đã không thấy bóng dáng đâu nữa, khẳng định bọn hắn đi tới núi Thanh Thành.
Lần này đừng nói tới chuyện bọn hắn muốn ở lại chặn đường Vương Hạo, tất cả sôi nổi hướng Tứ Xuyên mà đi.
Vương Hạo ở trên núi thấy bọn họ đều đi khỏi, không khỏi lắc đầu thở hài.
Hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, còn tưởng rằng ít nhất cũng phải ở đây năm sáu ngày.
Ai biết chỉ trong một ngày, tâm tư bảy người đã tan ngay.