Tiếu Ngạo Giang Hồ Đại Mạc Cuồng Đao


Ngay khi Vương Hạo tỉnh lại một lần nữa, hắn phát hiện tình huống bản thân đã tốt hơn nhiều, tối thiểu thì cổ cũng không còn tê liệt đau đớn nữa, có thể thoáng phát ra thanh âm.

Hơn nữa hắn có thể mở mắt được rồi.

Điều này làm cho hắn mừng như điên.

Bởi vì chuyện này có thể chứng minh, thân thể của mình đang từng bước khôi phục, cái mạng nhỏ của mình đã được bảo vệ !
Vương Hạo mở mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này hẳn là bên trong một trướng bồng, lều trại cũng không lớn, nằm xuống hai người liền chật chội ngay.

Hơn nữa, lúc này đang là buổi tối, nhưng cũng chưa muộn lắm bởi vì xuyên qua khe hỡ của lều trại có thể thấy ánh lửa bên ngoài.

Xem ra bây giờ cũng khoảng tám, chính giờ gì đó.

Mượn dùng ánh lửa le lói, Vương Hạo phát hiện mình được chiếu cố rất khá, quần áo trên người đã được thay đổi hoàn toàn, trong bụng cũng không còn cảm giác đói khát nữa, xem ra đã dùng qua lương thực.

Trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị, làm cho Vương Hạo chặc lưỡi, thở dài một tiếng : " Còn sống là tốt rồi ! "
Trong lúc Vương Hạo đang cao hứng, đột nhiên trước mặt hắn sáng ngời, nguyên do là một người xốc lên lều trại đi vào.

Người này chính là lão Khoái, hắn vừa vào thì thấy Vương Hạo đang nhìn hắn, vì vậy liền mỉm cười, nói :
- Chàng trai trẻ quả nhìn thân thể rất tốt, nhanh như thế liền khôi phục .
Vương Hạo há miệng muốn nói lời cảm ơn, nhưng tiếc rằng thanh âm của hắn quá nhỏ bé, rất khó làm cho người ta nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Bất quá lão Khoái cũng hiểu được hắn muốn nói gì, liền khoát tay cười nói :
- Cậu không cần nói, tuy rằng thân thể của cậu khôi phục cũng khá rồi, nhưng khoảng cách khôi phục hoàn toàn cũng còn sớm.

Câu đã tỉnh, ta cũng có thể đút cho cậu ăn dễ dàng hơn.

Ta đỡ cậu, cậu đem bát cháo này uống cạn đi nhé .
Nói xong, lão Khoái đem Vương Hạo ngồi dậy, đem mấy tấm nệm để phía sau hắn, sau đó từng muỗng từng muỗng cháo đút cho hắn ăn.

Vương Hạo vừa uống cháo vừa tự hỏi bản thân mình trong lúc hôn mê đã ăn như thế nào ? Không lẽ chính là miệng đối miệng trong truyền thuyết kìa ? Vừa nghĩ tới lão Khoái vừa già vừa xấu như vậy dùng miệng mớm cho mình, Vương Hạo suýt chút nữa phun đồ ăn ra.

Cảnh tượng như vậy thật là đáng sợ, Vương Hạo vội vàng đem ý nghĩ này vứt bỏ sau đầu.

Đáp án của câu đố này thà rằng không biết cũng tốt, miễn cho khỏi phải đem những thứ ăn trong mấy ngày này nôn ra hết, làm chậm trễ quá trình khôi phục thân thể.
Sau khi dùng chút cháo, Vương Hạo cảm thấy một trận mệt mỏi, lão Khoái nhìn ra tình trạng của hắn liền để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi Vương Hạo nằm xuống cũng không nói gì nữa mà lâm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, đội buôn cất bước ra đi.

Vương Hạo vừa được lão Khoái cứu tỉnh lại, nhưng thân thê vẫn suy yếu, cũng bị trói trên lưng lạc đà.

Tuy rằng như thế không được thoải mái, nhưng cũng bớt đi công việc này nọ, ít nhất người ta cũng không cần đặc biệt chiếu cố hắn.
Vương Hạo ngủ đã dủ, lại đang trên lưng lạc đà bị xóc nảy, cho nên luôn luôn tỉnh táo.

Lúc này, hắn có thể nhìn rõ ràng toàn diện đội buôn này.

Đôi buôn này khích thước không lớn cũng không nhỏ, ước chừng có khoảng ba bốn mươi người, bảy tám chục con lạc đà.

Trên lưng của toàn bộ lạc đà đều mạng không ít bao tải, cũng không biết bên trong đựng cái gì nữa.

Vương Hạo có thể một mình chiếm lấy một con lạc đà, đó là bởi vì còn lạc đà này lúc trước chỉ dùng chở thức ăn, nước uống.

Sau khi dùng xong thức ăn nước uống, thì vốn nó sẽ được chia sẽ một ít hàng hóa với những con lạc đà khác.

Nhưng bây giờ lại bị hắn chiếm cứ, ngoài hắn ra, lạc đà cũng chỉ vất vả một chút.
Một đường đi về phía trước, Vương Hạo thấy trước mắt của mình từng cồn cát xuất hiện liên miên không dừng, hắn đã sớm không còn kiên nhẫn nữa.

Dưới sự nhàm chán hắn liền nghĩ tìm một người tâm sự một chút.

Nhưng mà ngay khi hắn vừa nói ra một câu yếu ớt, thì đã bị lão Khoái trừng mắt một cái.

Nguyên do đi trong sa mạc xa xôi, thiếu thốn nhất là nước.

Vì bảo trì lượng nước trong cơ thể không bị thoát đi, cho nên có một quy củ bất thành văn, đó là nếu không có chuyện quan trọng thì không được nói chuyện.
Vương Hạo bị trừng mắt nên cũng đành im lặng không nói nữa.

Thế nhưng không khí trầm mặc này thật sự làm cho hắn khó chịu.

Trước kia chỉ có một mình hắn thì cũng không sao, nhưng mà hiện giờ nhiều đồng bạn như thế mà không được nói chuyện, làm cho người ta càng thêm khó có thể nhẫn nại được.

Mắt thấy mặt trời càng lên cao, Vương Hạo dứt khoát dùng việc luyện công giết thời gian.
Có thể sống tới bây giờ, Vương Hạo tự hiểu rằng " Liệt Nhật Thần Công " đã có tác dụng, cho nên đối với việc tu luyện càng thêm chuyên tâm.

Tuy rằng quá trình luyện công cực kỳ thống khổ, nhưng vì có thể giống như đại hiệp trong tiểu thuyết tung hoành giang hồ, cho dù ở niên đại nào cũng có nhiều hơn một phần mạng sống, vì thế hắn tiếp tục gian nan kiên trì tới cùng !
Nhưng mà Vương Hạo lại xem nhẹ một chuyện, chỉnh là luyện công cần phải an ổn ngồi ngay ngắn, chứ ở trên lưng lạc đà thì làm sao có thể bình tĩnh được chứ ? Một cái không tốt có thể xóa bỏ mọi thứ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng người không biết thì không sợ, Vương Hạo cố tình cứ làm như vậy, nhưng trời lại để cho hắn thành công !
Kỳ thật chuyện này cũng nhờ hắn lúc trước hắn tu luyện liên tục ba ngày, ba ngày kia liên tục lặp lại hấp thu thái dương chân hỏa sau đó lại tiêu hao sạch sẽ, làm cho trụ cột của hắn cực kỳ vững chắc, nội lực trong kinh mạch của hắn đã muốn hình thành một lộ tuyến cố định, không cần hắn dùng tâm dẫn đường nữa, chân khí có thể tự nhiên theo đó mà vận chuyển.

Cho nên lúc này hắn mới có thể trên lưng lạc đà xóc nảy mà luyện công được.

Lúc mới bắt đầu còn có chút trì trệ, nhưng sau một khoảng thời gian sau thì hắn liền quen thược.

Rốt cuộc Vương Hạo cũng luyện thành một cái dị năng, chính là tùy thời tùy chỗ có thể vận công, để cho tốc độ hồi khí của hắn so với người khác nhanh hơn.
Cứ như vậy, vừa đi vừa luyện công, thoáng chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua.

Trong hơn mười mấy ngày này, thân thể của Vương Hạo dùng một tốc độ hồi phục làm cho người khác khó tin.

Đến cuối cùng, ngoại trừ những vết thương ngoài da ra thì thân thể của Vương Hạo đã không còn vấn đề gì nữa.

Mà Liệt Nhật Thần Công của hắn cũng lên một bậc thang mới, mơ hồ có dấu hiệu có thể đột phá tầng thứ nhất, tiến vào tầng thứ hai.
Nội lực có đột phá, Vương Hạo kìm nén không được mà bắt đầu tu luyện " Cuồng phong thân pháp " cùng " Đại Mạc Đao Quyết ".

Nhưng mà hắn xem công phu trên bí tích cũng không tìm hiểu được gì.

" Cuồng phong thân pháp " còn dễ nói, đối với yêu cầu nội lực bản thân rất cao, chỉ cần đạt được trình độ nhất định thì mới có thể làm cho bộ thân pháp này hiện ra uy lực.
Mà Đại Mạc Đao Quyết cũng có chút quỷ dị, bộ đao quyết này đến có mười ba chiêu đến đi cực kỳ đơn giản, Vương Hạo rất nhanh liền rèn luyện.

Có thể nói là rèn luyện, vì Vương Hạo không thể nào phát ra chút uy lực nào cả ! Trong thương đội cũng có một số hộ vệ có chút ít võ công, Vương Hạo hướng bọn hắn xuất ra Đại Mạc Đao Quyết thì bị bọn hắn dễ dàng phá giải, ngược lại còn bị cười nhạo một trận.
Điều này làm cho Vương Hạo cực kỳ buồn bực, hắn đoán rằng bộ đao quyết này không phải vẽ bùa cho có đó chứ ? Ngay cả mấy hộ vệ tự xưng thân thủ nhị lưu cũng đánh không lại, không lẽ bí tịch mình gửi hết kỳ vọng vào trong nó chỉ là loại võ công tam lưu sao ? Nhưng Vương Hạo lại không cam lòng, cảm giác " Liệt Nhật Thần Công " có thể làm cho bản thân mình khôi phục lại nhanh như vậy, khẳng định không đơn giản, đao pháp đồng bộ với nó thì làm sao chỉ có thể là kỹ năng vẽ bùa chứ ? Nhất định là trong đao phổ còn có điều gì đó mà hắn chưa hiểu rõ.
Một ngày kia, sau khi đội buôn trải qua bao gian nan lặn lội, cuối cùng cũng tới một tiểu lục châu.

Đội buôn với vẻ mệt mỏi đường xa liền quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, để cho mọi người thả lỏng nghỉ ngơi sau những ngày chịu đựng sự dày vò của sa mạc.

Vương Hạo thì sao cũng được, dù thế nào thì tâm trí của hắn cũng đặt vào trong bí tịch, càng thêm nhiều thời gian nghiên cứu thì có thể tìm hiểu rõ ràng thêm !
Sau khi đội buôn tới được ốc đảo liền trở nên hưng phấn, sau khi hạ trại liền mở một đại hôi thịt nướng, mọi người vui chơi giải trí, không ít một số kẻ uống rượu.

Chỉ riêng mình Vương Hạo ăn qua loa vài thứ rồi sau đó đi tới một góc sáng sủa tiếp tục sự nghiệp võ học vĩ đại của mình.
Trong lúc bất tri bất giác đã tới canh hai.

Dạ tiệc cũng đã tan tầm,Trụ Tử chạy tới kêu hắn nên đi nghỉ ngơi.

Trong mười mấy ngày này, Vương Hạo cùng với Trụ Tử đã cực kỳ quen thuộc, hai người tuổi xấp xỉ nhau, nên chơi thân hơn mấy kẻ khác, cho nên nói chuyện với nhau cũng không quá băn khoăn.

Trụ Tử thấy hắn đang nghiên cứu đao pháp, liền chế nhạo :
- Vương đại ca, ta đã nói sớm rồi, cái đao phổ cùi bắp của người nên vứt đi thì hơn.

Chờ khi nào về tới Lan Châu ta sẽ giới thiệu ngươi với một vị võ sư giỏi nhất học nghệ, so với thứ này còn mạnh mẽ hơn không ít đó ! Bất quá nói thật nhé, tuổi của chúng ta bây giờ mà đi học võ đã chậm rồi, cho dù sư phụ ngươi là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không thể làm cho ngươi trở thành cao thủ nhất lưu.

Người học võ đã bắt đầu rèn luyện từ khi còn nhỏ, còn ngươi hiện giờ mới bắt đầu cố gắng thì có học nhiều hơn nữa cũng toi công mà thôi !
Vương Hạo tức giận nói :
- Nếu rãnh thì đi ngủ đi, đừng có ở đây mà ba xạo nữa !
Trụ Tử cười hắc hắc hai tiếng, cũng không để ý tới lời nói của Vương Hạo mà đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm.

Lúc này Vương Hạo đang buồn rầu, có người đến giải buồn đúng là cầu còn không được.

Hai người liền tại nơi hẻo lánh này chém gió lung tung vang vọng cả rừng núi.
Ánh lửa trong doanh trại cũng dần dần lịm tắt, những người khác đều đi ngủ cả rồi, ngay cả Trụ Tử nhịn không được cũng tựa vào gốc đại thụ nhắm mắt ngủ ngon lành.

Đúng lúc này, Vương Hạo chợt nghe một tiếng như sấm rền từ xa vang đến.

Vương Hạo liền lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Có thể trong màn đêm mờ mịt hắn chẳng có thể nhìn được gì xa.

Chỉ có thanh âm nhưng không thấy gì cả, một cảm giác sợ hãi không biết bắt đầu len lỏi vào tâm hồn Vương Hạo, làm cho hắn khẩn trương cả lên, liền vội vàng lay Trụ Tử kế bên, muốn cho hắn cũng nghe thấy.
Chờ cho tới khi Trụ Tử hoàn toàn tỉnh táo lại, thì âm thanh sấm rền đã tới trước mặt ! Hóa ra đó là mấy chục con tuấn mã cũng nhau chạy băng băng nên tạo thanh âm như thế.

Lúc này hộ vệ của đội buôn cũng phát hiện kỵ sĩ đó, sợ tới mức khản cả giọng nói :
- Mã tặc ! Mã tặc đến đây, mọi người ....!
Còn chưa đợi hắn nói xong, một trận mưa tên như tia chớp bắn qua, xuyên thấu cổ họng của hắn, làm cho những lời còn lại của hắn không thể nói ra khỏi miệng.
Máu tươi từ cổ họng hộ vệ nó vụt bắn ra, đầu mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua, gương mặt hộ vệ nọ vặn vẹo đau đớn cùng với tiếng cười cuồng vọng của lũ cướp, tất cả những chuyện này đều là sự thực, làm cho Vương Hạo, một người từ nhỏ sống trong hòa bình, liền lập tức phát mộng !
Thời gian hắn trên sa mạc nhìn thấy những bộ hài cốt cũng không cảm thấy cảm xúc gì cả, đó là bởi vì người bị chết hoặc là động vật , tất cả đều vì thiên tai mà chết.

Chết vì bệnh, chết vì khát, cùng với bị giết chết hoàn toàn khác nhau ! Hiện tại xuất hiện cảnh tưởng giết người trước mặt hắn, làm sao không khiến Vương Hạo không khỏi khiếp sợ chứ !
Ngay tại khi Vương Hạo còn sững sờ thì bọn mã tặc đã vọt vào đại doanh, nhìn thấy lều trại liền phong ngựa về đó, không ít người ngủ say bị vó ngựa đạp trúng mà chết.

Có một số phản ứng nhanh chóng liền trong trướng bồng chạy thoát, nhưng cũng không may mắn thoát khỏi vì bọn mã tặc phóng ngựa đuổi theo, loan đao vung lên, đầu người giống như bị cắt lúa vậy, bay thẳng lên cao.

Từng cột máu tươi trong cổ bắn vọt lên trời cao !
Gặp được tình trạng như vậy, phản ứng đầu tiên của Vương Hạo là nhanh chóng ẩn nấp.

Hiện tại vị trí của hắn phi thường dễ trốn, nếu như may mắn thì còn có thể sống sót.

Nhưng mà Trụ Tử thì không nghĩ như thế, hắn hét to :
- Lão Khoái ! Lão Khoái còn bên trong, chúng ta mau cứu hắn mau !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui