Cả đám mã tặc đã chạy trốn, chỉ còn lại một ít tên bị thương không chạy được.
Bọn chúng thấy Vương Hạo không còn sức lực chống đỡ nữa mà ngã xuống thì nhất thời rục tịch.
Nhưng còn không đợi bọn chúng động thủ thì hai hộ vệ còn lại trong đội buôn đã chạy tới, một đao kết liễu tính mạng.
Sau khi giải quyết toàn bộ bọn mã tặc, hai hộ vệ liền đi tới cạnh Vương Hạo, cực kỳ cung kính mà nói :
- Vương thiếu hiệp, lần này ít nhiều có cậu, hai người bọn tôi mới thoát được một mạng.
Xin cậu nhận lấy cúi đầu của chúng tôi !
Lần đầu tiên Vương Hạo chịu người khác cúi lạy như thế, hắn có lòng muốn nâng bọn họ dậy, nhưng tiếc rằng bản thân không còn sức lực nữa nên cũng đành nói yếu ớt :
- Hai vị không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi ! Vương mỗ càng thêm hổ thẹn.
Nếu tôi xuất thủ sớm một chút thì sẽ không có nhiều người chết như vậy ....
Có một người hộ vệ vội vàng nói :
- Vương thiếu hiệp không nên tự trách bản thân, bọn mã tặc tới quá thình lình.
Nên không ai chuẩn bị trước cả.
Có lẽ đó chính là vận mệnh của chúng ta !
Vương Hạo thở dài một hơi.
Hắn im lặng một lúc thì nói :
- Hiện tại ta cực kỳ mệt mỏi, bản thân không thể đi được nữa.
Làm phiền hai vị đỡ ta đến bên kia để cho ta nhìn lão Khoái cùng Trụ Tử lần cuối !
Hai hộ vệ tự nhiên không có ý kiến gì cả, một người một bên đỡ Vương Hạo đứng dậy, bước chậm rãi tới trước mặt lão Khoái cùng Trụ Tử.
Khiến cho Vương Hạo vui mừng chính là cho tới bây giờ lão Khoái còn thoi thóp.
Nhưng vì phần bụng của lão đã bị vó ngựa dẫm nát cho nên không còn hi vọng cứu sống được nữa.
Vương Hạo quỳ xuống, ôm lấy đầu ông, vội vàng gọi lên :
- Lão Khoái ! Lão tỉnh lại đi ! Lão Khoái ....!
Ánh mắt của lão Khoái từ từ mở ra, ông thấy Vương Hạo đang ôm lấy mình thì một nụ cười vui mừng hiện rõ trên gương mặt.
Ông dùng thanh âm yếu ớt nói :
- Tiểu tử cậu còn sống sao, vậy là tốt rồi, tốt rồi ! Đáng tiếc Trụ Tử hắn ....!
Lúc này một hộ vệ đã nhặt đầu Trụ Tử trở về, gắn liền với phần thân thể của hắn, đặt bên cạnh lão Khoái cùng Vương Hạo.
Ngoài dự đoán của mọi người, lão Khoái cùng không bi thương bao nhiêu, mà ông chậm rãi nói :
- Trụ Tử, tên nhóc này rất có tâm huyết, nhưng đáng tiếc cho thằng này !!!
Sau đó ông quay đầu nhìn Vương Hạo và nói :
- Vương tiểu ca, cậu xem chúng ta có vài phần quen biết mà chấp nhận sự thỉnh cầu của ta, được chứ ?
Lão Khoái không lấy ân cứu mạng ra nhờ vả, mà chỉ nói rằng " vài phần quen biết " mà thôi.
Điều này làm cho Vương Hạo không thể nào từ chối được, hắn liền vội vàng nói :
- Lão cứ nói đi, chỉ cần ta còn một hơi thở thì sẽ nhất định giúp cho lão thỏa đáng !
Lão Khoái nói :
- Lão Khoái ta chỉ cô đơn một mình, không vợ không con, chết đi thì có sao đâu ! Chỉ cần đào một cái hố chôn xuống là xong.
Nhưng mà Trụ Tử thì còn có một cô em gái nhỏ nữa.
Bây giờ hắn vừa mới mất, nha đầu kia sẽ không còn nơi nương tựa nữa.
Vương tiểu ca này, em gái của Trụ Tử đành phải nhờ cậu !
Ánh mắt Vương Hạo lưng tròng lệ nóng, hắn gật đầu nói :
- Lão cứ yên tâm đi, từ nay về sau, em gái của huynh đệ Trụ Tử chính là em gái của Vương Hạo ta.
Nếu ai dám động tới một sợi tóc của nàng thì ta sẽ lấy mạng của hắn !
Lão Khoái cười vui vẻ, nói thêm :
- Có những lời này của cậu thì ta yên tâm rồi.
Cậu nhớ kỹ, em gái của Trụ Tử tên là Yến Tử, ở tại ngõ hẻm thứ bả ở Lan Châu, cửa nhà rất dễ dàng tìm thấy, dễ tìm vô cùng.
Đứa bé đó, cũng là một cái số khổ.
Nếu như có thể, cậu ....!Ài, mà thôi, quên đi.
Đến lúc đó cậu sẽ biết nên làm thế nào, đành phải xem ở cậu thôi.
Cuối cùng, ta tiếp tục nhở cậu một điều nữa.
Đó là bây giờ ta cũng không còn sống nổi nữa, có thể một giờ hai khắc còn chưa chết được, rất là tội lỗi.
Vương tiểu ca, cậu đưa ta đi một đoạn đi !
Vương Hạo trăm triệu không thể nghĩ tới lão Khoái lại đưa ra một cái yêu cầu như thế, liền vội vàng nói :
- Lão Khoái, lão đừng bi quan như thế ! Lão sẽ sống, lão cố gắng chịu đựng , nhất định phải chịu đựng a !
Lão Khoái cười nhẹ một tiếng, nói :
- Cậu vẫn là người trẻ tuổi, vẫn chưa biết rõ sinh tử ra sao.
Lão Khoái ta ở trên sa mạc lăn lộn cả một đời, có thể còn sống tới ngày hôm nay đã là may mắn rồi.
Nếu có chết cũng không còn gì mà nuối tiếc nữa.
Người sống trên con đường này, ai mà không dùng đầu mà làm việc chứ ? Ta đã sớm nhận thấy rồi, cậu còn lừa dối ta làm chi ?!
Vương Hạo bị tâm tình của lão Khoái làm cho không biết nói gì cho phải.
Hắn quả thật rất là yếu ớt về mặt tâm tính.
Sống trong thời hiện đại, người có bệnh ung thư cũng yêu cầu được cái chết êm ái.
Đó chính là sự từ bi giữa người với người, làm cho người mất không phải chịu khổ sở nữa.
Nhưng nếu muốn hắn tự tay tiễn lão Khoái một đoạn đường thì hắn không thể nào làm được.
Vương Hạo chần chờ một lúc lâu, mới hướng tới một người hộ vệ nhờ hắn giúp đỡ :
- Hai vị đại ca, lão Khoái không chịu đựng được rồi.
Hay là các ngươi tới tặng hắn đi một đoạn đường đi !
Tính cách hai người hộ vệ còn mạnh hơn Vương Hạo nhiều lắm, có một người yên lặng dập đầu với lão Khoái, sau đó rút đao ra.
Hắn cắt một cái ở động mạch bên gáy của lão.
Chỉ thấy máu tươi phun như suối.
Một đao như thế cũng không gây ra đau đớn gì nhiều mà còn ngược lại làm cho lão Khoái lâm vào hôn mê vì mất máu, sau đó nhẹ nhàng mà chết.
Vương Hạo đứng trơ mắt nhìn lão Khoái chết trước mắt mình, nước mắt của hắn nhịn không được nữa mà chảy xuống, ướt đẫm gò má.
Hai hộ vệ cũng không khuyên hắn, chỉ yên lặng tìm công cụ.
Bắt đầu ở trong một góc của ốc đảo mà đào một hố ta, chuẩn bị chôn thi thể những người xấu số.
Vương Hạo không thể khoanh tay đứng nhìn được, hắn cũng mạnh mẽ chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình mà tiến tới giúp đỡ.
Đáng tiếc tốc độ của hắn quá chậm, chỉ một lần hạ cuốc là ba lần thở dốc.
Nếu như phân biệt ba người đào riêng mỗi cái hố, thì chỉ sợ hai hộ vệ đã đào xong một cái hồ mà Vương Hạo hắn cũng đào không xong một cái mộ chôn người !!!
Ba người đào quần quật cho tới khi mặt trời hừng đông, rốt cuộc cũng đào xong một cái hố đủ lớn.
Sau đó đem mọi người trong đội buôn chôn xuống.
Còn bọn mã tặc thì cứ để xác của chúng tại đó, làm thức ăn cho sài lang hổ báo ăn lót dạ vậy ! Sau đó, ba người ở lại nghỉ ngơi một ngày, cho tới khi bầu trời chuyển sang màu đen thì Vương Hạo mới khôi phục sức lực.
Ba người làm một chút gì ăn rồi thương lượng tiếp theo nên đi đâu !
Hai người hộ vệ kia, một kẻ tên là Lý Hổ, một kẻ gọi là Trương Đại Sơn.
Cả hai đều là hộ vệ của một ông chủ đội buôn lớn.
Nhưng mà bây giờ ông chủ của họ đã bị giết chết, hai người bọn họ mà trở về thì chắc chắn không có gì là may mắn cả.
Cho nên cả hai đều nguyện ý đi theo Vương Hạo, mọi chuyện đều do Vương Hạo quyết định.
Vương Hạo cũng không có kế hoạch gì cụ thể, chỉ có duy nhất một chuyện là hắn phải đi tới Lan Châu.
Đem em gái của Trụ Tử chăm sóc chu toàn.
Sau đó thì cũng không biết nên làm gì tiếp theo, tốt nhất sau này tính tiếp vậy !
Ba người với lòng hăng hái không cao, sau khi ăn qua loa vài món thì tự động đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người chuẩn bị hành lý.
Hàng hóa mà đội buôn lưu lại, bọn hắn không chiếm lấy thì phí cơ hội trời ban.
Cho nên cả ba đem mấy chục con lạc đà xâu thành một chuỗi rồi vội vàng rời đi .
Lý Hổ cùng Trương Đại Sơn đã đi qua con đường sa mạc này hai lần, nghe nói khoảng cách từ đây cho tới Lan Châu cũng không còn xa.
Hơn nữa ở ốc đảo đã bổ sung không ít nước uống.
Cho nên trên đường đi cả ba cũng không cần tuân theo quy củ không được nói chuyện dọc đường, mà vừa đi vừa tán dóc.
Trải qua một phen chém gió lung tung, Vương Hạo cũng biết bản thân mình đi đến thế kỷ thứ mấy.
Hóa ra bây giờ là thời đại nhà Minh, năm Vạn Lịch.
Người Mông Cổ phương bắc đã sớm lạc hậu.
Mà đội buôn này chính là buôn bán với người Mông Cổ.
Chuyện này làm cho Vương Hạo khá là bất ngờ, hắn cứ nghĩ đây là con đường tơ lụa, cùng buôn bán với người phương Tây.
Sau đó hắn mới vỡ lẽ, con đường tơ lụa ở triều Nguyên đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cho tới nhà Minh, nhà Thanh thì con đường này không còn tồn tại nữa.
Mặt khác, Vương Hạo còn hỏi xem việc của giang hồ.
Từ sau khi hắn lượm được Đại Mạc Đao Quyết thì luôn luôn mơ tưởng tới hình dáng của thế giới giang hồ, cũng không biết nó có bộ dáng ra sao nữa ! Đáng tiếc chính là Lý Hổ cùng Trương Đại Sơn vốn không phải là người giang hồ, giang hồ trong lời nói của bọn hắn chỉ là tin vỉa hè mà thôi.
Giá trị tham khảo hầu như bằng không .
Có một chuyện làm cho Vương Hạo cảm thấy hứng thú, chính là bọn mã tặc rút lui vì một lão mã tặc hô một câu " Đại Mạc Cuồng Đao ".
Cái này mới làm cho Vương Hạo tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
Nhưng cũng thế, hai người Lý Hổ, Trương Đại Sơn chưa bao giờ nghe qua từ này cả.
Cái này làm cho Vương Hạo cảm thấy hai người này quả thực ăn hại mà, cái gì hỏi cũng không biết !!!
Một đường đi không nói chuyện, ba người trải qua hơn mười ngày lặn lội đường xá xa xôi thì cũng đi ra khỏi sa mạc, đặt chân tới Lan Châu.
Bởi vì Vương Hạo không có chút ý niệm buôn bán nào trong đầu cả, cho nên bán tung bán tháo toàn bộ hàng hóa ra ngoài.
Kể cả mấy chục con lạc đà cũng bán với giá thấp.
Cuối cùng thu được một ngàn hai trăm lượng bạc.
Đây chỉ là kết quả buôn bán nhanh chóng của hắn, chứ chí ít có thể bán được giá gấp đôi.
Sau khi bán tháo hàng hóa, Vương Hạo đem số bạc chia đều làm ba phần.
Ba người bọn hắn mỗi người lấy một phần.
Lý Hổ cùng Trương Đại Sơn bởi vì không còn chỗ nào đi mới đi theo Vương Hạo.
Bây giờ thấy nhiều bạc như vậy mà mình lấy đi nên hai người cũng có chút do dự.
Nhưng sau đó cũng tự cầm lấy bốn trăm lượng rồi chia tay, mỗi người mỗi ngã ! Bốn trăm lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, có thể mua được bốn, năm mươi mẫu ruộng tốt, dư dả trở thành một tiểu địa chủ rồi ! Nếu có thể sống an ổn thì ai lại nguyện ý uống máu trên đao chứ ? Cho nên cả hai đều lựa chọn cầm số bạc đi về nhà .
Sau khi chia tay hai người họ, chuyện thứ nhất Vương Hạo cần phải làm là tìm kiếm muội muội của Trụ Tử.
Theo như địa chỉ mà lão Khoái nói cho Vương Hạo, hắn cũng tìm được con hẻm nhỏ xíu nọ, sau đó tìm thấy cổng nhà.
Nhưng làm cho Vương Hạo kinh ngạc chính là nhà cửa này rộng lớn sạch sẽ, mặt tiền của một cửa hàng xa hoa, nhìn thế nào cũng là một nhà giàu có.
Nếu đây là nhà của Trụ Tử thì hắn làm gì phải theo đội buôn xuyên sa mạc oi bức, chịu dày vò chứ
Vì cẩn thận nên Vương Hạo tìm người hàng xóm xung quanh hỏi thăm, xem xem đây là nhà nào.
Nhưng sau khi hắn hỏi thăm thì biết được, hóa ra nhà này không phải là cửa hàng của nhà giàu có gì hết, mà chính là một thanh lâu kỹ viện quy mô lớn ! Chính là bây giờ là ban ngày ban mặt, nên việc buôn bán của bọn họ còn chưa mở cửa, cho nên thoạt nhìn như một khu nhà cao cấp .
Vừa nghe đây là kỹ viện, trong lòng Vương Hạo thầm nổi giận.
Muội muội của Trụ Tử cũng chính là muội muội của hắn, làm sao có thể ở địa phương như vậy chứ ? Vì thế hắn không chút nào chần chờ, liền đi tới cổng chính gõ ầm ầm.
Sau nửa ngày gõ cửa, từ bên trong mới truyền ra một thanh âm còn chưa tỉnh ngủ :
- Ai nha ? Sớm thế mà đã phá cửa rồi à ! Bây giờ còn chưa tới giờ mở cửa đâu ! Nếu muốn tìm gái thì buổi tối lại đến !
Vương Hạo giận dữ hét to :
- Mẹ nó, ít nói lời thừa đi ! Mau mở cửa ra cho lão tử, nếu không ta sẽ phá cửa mà vào !
Người bên trong cũng không hồ đồ, mà dùng giọng quái dị nói :
- Ối chà chà ! Còn có người dám đến nơi này phóng hỏa à, lá gan không nhỏ a ! Tốt, ta mở cửa cho ngươi, bản thân ta muốn xem tên đầu đất này từ đâu mà tới !
Cổng lớn " cạch cạch " một tiếng rồi mở ra, một nam nhân đầu trâu mặt ngựa bước ra, ngực ưỡn cao bụng hóp lại, đứng sừng sững trước kia.
Hắn dùng ánh mắt đánh giá Vương Hạo từ trên xuống dưới.
Thấy sau lưng Vương Hạo có một thanh trường đao, thì sát khí trên mặt bỗng dưng biến mất.
Hắn biết đây là một người không dễ dàng chọc vào, trong phút chốc liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, chắp tay nói :
- Vị thiếu hiệp này, không biết xưng hô ra sao ? Giờ này tới Di Hồng viện của chúng tôi chắc có chuyện gì quan trọng chứ ?