Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Ở trên xe ngựa nửa tháng, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai về tới hoàng cung, lần thứ hai trở về sân nhỏ lúc trước nàng ở.

Lần này trở về, Tiểu Ngọc Nhi lưu luyến càng nhiều, bởi vì nàng biết, sau lần này nàng sẽ không còn cơ hội trở về Khoa Nhĩ Thấm.

Nhìn chung quanh, mọi thứ đều không nhiễm một hạt bụi, Tiểu Ngọc Nhi vừa lòng cười cười, sau đó ban cho cung nhân hầu hạ mình một chút ngân lương.

Những cung nhân đều vội vàng nói cám ơn, sau đó lập tức dốc sức giúp Tiểu Ngọc Nhi chỉnh sửa hành lý.

Cao Oa châm một chén trà nóng cho Tiểu Ngọc Nhi, sau đó cười nói: "Cách Cách, không thể tưởng được, qua mấy tháng, bài trí nơi này cũng không hề thay đổi, đại phúc tấn đối với Cách Cách cũng thật có tâm."

Tiểu Ngọc Nhi cười cười, gật gật đầu: "Ân, Cao Oa ngươi đi chuẩn bị lễ vật, sau đó đi Thanh Ninh cung thăm cô cô." Bởi vì lúc trước ở nơi này đã lâu, toàn bộ trong phòng đều dựa theo sở thích của Tiểu Ngọc Nhi để bày trí, lần này trở về tất nhiên cũng không có thay đổi, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng là thực vui mừng.

"Vâng." Cao Oa mỉm cười trả lời.

Lúc đang thu thập hành lý, một cung nữ đột nhiên nói: “Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, phong này là do Đại Hãn phân phó bố trí, chúng nô tỳ không thể tự ý xê dịch được."

Tay Tiểu Ngọc Nhi đang bưng chén trà đột nhiên cứng đờ: "Đại Hãn?"

"Đúng vậy." cung nữ kia gật gật đầu, những cung nữ bên cạnh cũng đều phụ họa theo.

"Gian phòng này đều là Đại Hãn phân phó người mỗi ngày đúng giờ đến dọn dẹp một lần."

Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi có chút cứng ngắc, nhìn thấy trong mắt những cung nữ đều ẩn ẩn có hưng phấn và quan sát, điều này khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy không thoải mái. Hoàng Thái Cực làm như vậy, không biết đã để bao nhiêu cung nhân hoài nghi quan hệ của hai người.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Hoàng Thái Cực rất nhanh liền xuất hiện ở trong viện của Tiểu Ngọc Nhi.

Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn khách khí hướng Hoàng Thái Cực hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."

Hoàng Thái Cực mặt đầy ý cười vươn tay đỡ nàng, lại bị Tiểu Ngọc Nhi không dấu vết tránh đi, Hoàng Thái Cực ý cười cứng lại, nhưng vẫn là nói: "Hồi lâu không thấy, nàng ngược lại gầy không ít."

Bởi vì giữ đạo hiếu, nên sau kễ tang của Cát Tang A Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi mấy tháng đã không ăn thức ăn mặn, cũng thường tụng kinh cho Cát Tang A Nhĩ, vì vậy không bao lâu, Tiểu Ngọc Nhi đúng là gầy không ít.

Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt, trầm mặc không nói.

Hoàng Thái Cực cũng chỉ cho là nàng vẫn khổ sở vì Ngạch Kỳ Cát qua đời, vì vậy nói: "Người chết không có thể sống lại, nàng cũng nén bi thương."

"Cám ơn Đại Hãn thương cảm, Tiểu Ngọc Nhi sẽ." Tiểu Ngọc Nhi vẫn thản nhiên đáp lại.

Hoàng Thái Cực nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên tiếp tục nói như thế nào.

Lúc này, Cao Oa mang lễ vật đã chuẩn bị đến: “Cách Cách, lễ vật nô tỳ đã chuẩn bị tốt." Nhìn thấy Hoàng Thái Cực, Cao Oa vội phúc thân hành lễ: "Thỉnh an Đại Hãn."

"Miễn lễ." tầm mắt Hoàng Thái Cực dừng ở hộp gấm trong tay Cao Oa, sau đó nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Nàng tính tặng lễ vật cho ai?"

Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nói: "Tiểu Ngọc Nhi đã lâu không gặp cô cô, vì vậy tính mang chút lễ vật đi thăm cô cô."

"Phải không? Vậy thật đúng lúc, ta cũng tính đi đến chỗ Triết Triết ngồi một chút, chúng ta cùng đi đi." Hoàng Thái Cực quả nhiên đề nghị nói.

"Đại Hãn nếu muốn đi thăm cô cô, vậy tối nay Tiểu Ngọc Nhi đến một chuyến là được rồi, cung tiễn Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi vội cự tuyệt.

"Theo ta cùng đi thăm Triết Triết, khiến cho nàng rất khó chịu sao?" Thần sắc Hoàng Thái Cực đã bắt đầu không vui.

Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rất muốn nói đúng, nhưng mà Hoàng Thái Cực nói muốn cùng đi thăm Triết Triết cũng không có ý gì khác, ngược lại có vẻ như là nàng nghĩ nhiều. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi vẫn cố gắng cười nói: "Đại Hãn đừng nói vậy, Tiểu Ngọc Nhi chỉ là cảm thấy nếu đi theo, sẽ quấy rầy thời gian Đại Hãn và cô cô ở chung, Tiểu Ngọc Nhi vẫn nên thức thời một chút."

"Ta và Triết Triết mỗi ngày gặp mặt, hôm nay nàng đến cũng không coi là quấy rầy.” Hoàng Thái Cực cường ngạnh nói, "Huống hồ nàng cũng là chất nữ của Triết Triết, đi thăm Triết Triết cũng là điều nên làm."

Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút khó cả đôi đường, ý trong lời Hoàng Thái Cực là muốn nói nàng không cần quá câu nệ, nhưng nếu thật sự phải đi cùng với Hoàng Thái Cực, Triết Triết sẽ có thể sẽ nghĩ nhiều.

Ngay lúc Tiểu Ngọc Nhi đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào để tránh đi cùng Hoàng Thái Cực, Đỗ Mã Lặc đột nhiên cũng đến, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới thở ra một hơi. Nếu như có Đỗ Mã Lặc đi cùng, như vậy Triết Triết sẽ không nghĩ nhiều.

Tiểu Ngọc Nhi vội cười nghênh đón: "Đỗ Lặc Mã, muội tới rồi."

"Ân!" Đỗ Lặc Mã cười tủm tỉm nói, sau đó có chút nghi hoặc chỉ vào Hoàng Thái Cực hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, hắn là ai vậy a?"

Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai nàng: "Đây là Đại Hãn Đại Kim."

"A!" Đỗ Lặc Mã bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thi lễ với Hoàng Thái Cực: "Đỗ Lặc Mã tham kiến Đại Hãn."

Cái xưng hô này khiến Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được cười, có chút oán trách nhìn Đỗ Lặc Mã "Muội đang xưng hô kiểu gì vậy?"

Đỗ Lặc Mã không hiểu nghiêng đầu: "Chẵng lẽ gọi là Đại Hãn thúc thúc?"

Thấy Đỗ Lặc Mã trẻ con như thế, Hoàng Thái Cực cũng không để ý, cười khẽ: "Đây hẳn là Đỗ Lặc Mã đi?"

"Vâng! Đại Hãn thúc thúc biết ta sao?" ánh mắt Đỗ Lặc Mã hiện lên vui mừng nhìn Hoàng Thái Cực, hiện lên tính tình hồn nhiên của nàng.

"Ân." Hoàng Thái Cực gật đầu: "Ngươi sắp gả cho Đa Nhĩ Cổn, gọi ta là thúc thúc không thích hợp, cứ gọi ta là Đại Hãn đi.” Hoàng Thái Cực cũng thấy xưng hô của Đỗ Lặc Mã rất kỳ quái.

"Vâng!" Nhắc tới Đa Nhĩ Cổn, Đỗ Lặc Mã hiển nhiên có vẻ ngượng ngùng một ít.

"Đỗ Lặc Mã, muội đến tìm ta có chuyện gì không?" Giải quyết vấn đề xưng hô, Tiểu Ngọc Nhi hỏi.

"Ngạch Cát của muội nói muội mang theo một ít lễ vật đưa cho Triết Triết cô cô, cho nên muội muốn đến để đi cùng tỷ.” Đỗ Lặc Mã kéo chặt tay của Tiểu Ngọc Nhi, làm nũng nói.

Tiểu Ngọc Nhi trước mắt sáng ngời, "Vừa lúc, ta cũng đi thăm cô cô, chúng ta cùng đi đi."

Đỗ Lặc Mã cũng vui vẻ gật gật đầu, sau đó nhìn Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn muốn cùng đi sao?"

Lời Hoàng Thái Cực đã nói ra ngoài, vì vậy cũng gật đầu. Nhưng mà dọc theo đường đi hắn không có nói chuyện cùng Tiểu Ngọc Nhi, bởi vì hai tỷ muội đi theo phía sau hắn đều líu ríu tán gẫu không ngừng.

Chờ khi các nàng đến Thanh Ninh cung, Đại Ngọc Nhi đã sớm ngồi tán gẫu việc nhà cùng Triết Triết.

Triết Triết thấy Hoàng Thái Cực đột nhiên đến, vô cùng kinh hỉ, vội vàng hướng Hoàng Thái Cực thỉnh an, nhưng nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Mạ Lặc đi theo ở phía sau, ánh mắt hơi hơi lóe lóe. Mà Đại Ngọc Nhi cũng không có vui sướng như thường ngày, biểu tình nhìn Hoàng Thái Cực cũng không còn ngượng ngùng như trước, ngược lại còn có một chút xấu hổ.

Chờ sau khi Hoàng Thái Cực an vị, Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi mới mang lễ vật đến. Đỗ Lặc Mã lập tức liền ngồi xuống bên người Đại Ngọc Nhi, cười nói: "Muội đã đến trước tìm tỷ tỷ, nhưng khi đến lại không thấy, nguyên lai là tỷ tỷ đã đến chỗ cô cô a.”

Đại Ngọc Nhi xin lỗi cười cười: "Thật có lỗi a, khiến cho muội phải đi lòng vòng."

Đỗ Lặc Mã lắc lắc đầu: "Không sao đâu."

Tiểu Ngọc Nhi ở một bên ra vẻ ghen tỵ nói: "A da, ta thắc mắc sao muội lại đột nhiên đến tìm ta để cùng đi thăm cô cô, nguyên lai là không tìm được Ngọc tỷ tỷ nên mới nghĩ đến ta.”

Đỗ Lặc Mã vội quệt miệng giải thích: "Mới không phải đâu! Đỗ Lặc Mã là muốn gọi hai vị tỷ tỷ cùng đi, Đỗ Lặc Mã mới không có bất công đâu!"

Tiểu Ngọc Nhi cười: "Đùa muội thôi."

Đỗ Lặc Mã ra vẻ tức giận hơi cau cái mũi, bộ dáng khả ái khiến mọi người cười rộ lên.

Triết Triết cũng trêu chọc nói: "Tình cảm giữa tỷ muội các con vẫn tốt như vậy.” Sau đó có hơi xúc động nhìn Đỗ Mã Lặc: “Còn nhớ lúc trước con mới là một tiểu cô nương, hiện giờ đã đến tuổi phải lập gia đình rồi.”

Đỗ Lặc Mã thẹn thùng cúi đầu: "Cô cô!"

Triết Triết sủng nịch cười cười: "Không cần thẹn thùng, lập gia đình là chuyện mọi nữ nhi đều phải trải qua, cô cô nhất định sẽ chuẩn bị cho con một hôn lễ tốt nhất.”

Đỗ Lặc Mã lại ngượng ngùng kéo khăn tay, Triết Triết cũng thuận thế đem đề tài chuyển qua Tiểu Ngọc Nhi: "Lại nói tiếp, Tiểu Ngọc Nhi cũng nên lập gia đình, chờ hôn sự của Đỗ Mã Lặc kết thúc, cô cô nhất định sẽ chuẩn bị cho hôn lễ của con và thập ngũ đệ, thập ngũ đệ của chúng ta đúng là đã đợi thật lâu a.”

Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Mọi chuyện đều nhờ cô cô làm chủ.” Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đều cúi đầu thẹn thùng.

Nghe đến câu này, người duy nhất không cảm thấy thoải mái đó là hoàng Thái Cực, hắn buông chén trà trong tay xuống, có chút không vui nói: “Tiểu Ngọc Nhi vừa mới qua tang kì không lâu, nếu đã lập tức đàm luận chuyện hôn sự thì có chút không ổn.”

Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi lập tức nhạt xuống, nụ cười của Triết Triết cũng hơi cứng lại, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cười nói: “Qua ba tháng là qua hiếu kỳ, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi đã mười sáu, nếu như không lập gia đình, sẽ có không ít người nói xấu, Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi trên trời có linh cũng sẽ không yên tâm."

Lời này không giả, người Mông Cổ phần lớn đều mười hai mười ba tuổi là thành thân, Đại Ngọc Nhi gả cho Hoàng Thái Cực đã coi như là chậm trễ, nhưng đó là vì Ngạch Kỳ Cát và Ngạch Cát của nàng tính toán để nàng gả cho Hoàng Thái Cực nên mới có chuẩn bị. Nhưng Tiểu Ngọc nhi lại vẫn chưa gặp được người thích hợp, hơn nữa Tái Kỳ Nhã cũng không thể đem hạnh phúc đứa con gái duy nhất của muội muội mình tùy tùy tiện tiện tìm người phó thác, cho nên mới trì hoãn chậm trễ.

Đại Ngọc Nhi cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc lưỡng tình tương duyệt, hiện tại vất vả lắm mới có thể bình an bên nhau, vẫn là nên mau chóng lo liệu tốt hôn sự."

Đỗ Lặc Mã cũng thuận tiện giúp vui: "Đúng vậy đúng vậy, muội cũng thấy được Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ và Đa Đạc thực xứng đôi, chúng ta nếu có thể thành hôn cùng một ngày thì thật tốt!"

Mỗi người một lời một câu đều khiến cho sắc mặt Hoàng Thái Cực càng thêm âm trầm, cuối cùng nhịn không được tức giận trong lòng, vỗ án dựng lên, sợ tới mức tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Mà lúc này, thị nữ trong cung Hải Lan Châu vội vàng tiến vào báo lại: "Chúc mừng Đại Hãn, vừa rồi thái y chuẩn bệnh cho Hải phúc tấn phát hiện phúc tấn đã có thai gần một tháng."

"Thật sao?!" Sắc mặt âm trầm của Hoàng Thái Cực dần khá hơn, lập tức không tiếp tục nán lại lâu, vội vàng ly khai Thanh Ninh cung.

Hành động này khiến sắc mặt Triết Triết vô cùng khó coi, mà ngay cả Đại ngọc Nhi cũng buồn bực không vui. Nhưng Triết Triết dù sao vẫn đỡ hơn Đại Ngọc Nhi, rất nhanh liền thu liễm thần sắc, sau đó phân phó A Dâng Nhật đưa ít thuốc an thai đưa đến tẩm cung của Hải Lan Châu.

Đại Ngọc Nhi nghe được lời nói của Triết Triết cũng là lấy lại tinh thần, cho dù nàng không thoải mái, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, cũng vội phân phó Tô Mã chuẩn bị một phần lễ đưa cho Hải Lan Châu. Sau đó nàng nói mình có chút mệt mỏi, ly khai Thanh Ninh cung.

Tiểu Ngọc Nhi cũng rất thức thời không có ở lại lâu, kéo Đỗ Lặc Mã đang ngây thơ không hiểu chuyện gì xảy ra cùng cáo từ.

Chờ sau khi tất cả mọi người lui ra, Triết Triết mới không cần mang nụ cười dối trá trên mặt, sắc mặt âm trần đến đáng sợ. Nàng vất vả mới bỏ được hai mối họa lớn, ai ngờ Hải Lan Châu này lập tức lại truyền đến tin vui. Hiện tại nàng cũng chỉ hy vọng Hải Lan Châu có thể giữ lời, báo xong thù sẽ rời khỏi hậu cung Đại Kim, sẽ không tạo cho nàng uy hiếp quá lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui