Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Hải Lan Châu hiện tại thoạt nhìn nghèo túng rất nhiều, hoa phục châu báu đều bị gỡ bỏ, nàng cứ như vậy lẳng lặng bị đưa vào đại lao, không nhúc nhích.

Đại Ngọc Nhi nhất thời vì nàng cảm thấy đau lòng, sau đó vội vàng bảo cai ngục mở khóa.

Hải Lan Châu nghe được thanh âm mỡ khóa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến là Đại Ngọc Nhi, lại cúi đầu.

Đại Ngọc Nhi cũng không để ý, sau đó cầm lấy hộp điểm tâm nàng tỉ mỉ làm đặt lên bàn.

Có Cách Cách tô sở trường của nàng, nhuyễn tâm đường, còn có một chút đồ ăn vặt của Mông Cổ cùng một chén trà sữa.

Nhìn thấy mấy thứ này, Hải Lan Châu có chút kinh ngạc lại cảm động nhìn về phía Đại Ngọc Nhi.

Đại Ngọc Nhi cười cười, cầm một miếng Cách Cách tô lên đưa cho Hải Lan Châu: "Tỷ tỷ, tỷ tới nếm thử một chút, xem thử Cách Cách tô của muội có còn giống như trước kia hay không.”

Hải Lan Châu ngây ra một lúc, mới tiếp nhận Cách Cách tô, nhưng nàng không có ăn, ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, vì sao muội còn đối tốt với ta như vậy?"

"Tỷ là tỷ tỷ của muội, sao muội không thể đối tốt với tỷ?" Đại Ngọc Nhi cười nhìn nàng, "Nhanh ăn đi, lâu như vậy rồi tỷ cũng chưa có ăn điểm tâm muội làm.”

Hải Lan Châu nghĩ, đúng là như vậy, từ khi nàng tiến cung cũng chưa từng ăn qua. Nhẹ cắn một miếng Cách Cách tô, Hải Lan Châu cảm thấy đây chính là miếng Cách Cách tô ngon nhất mà nàng từng ăn.

Nàng ngẩng đầu cười với Đại Ngọc Nhi: "Ăn thật ngon, tay nghềcủa Ngọc Nhi lại tiến bộ rồi."

Đại Ngọc Nhi vừa lòng cười: "Ngon như vậy thì tỷ ăn nhiều thêm một chút, nơi này còn rất nhiều.” Dứt lời, Đại Ngọc Nhi đem chén đưa về phía Hải Lan Châu.

Hải Lan Châu nhẹ nhàng gật gật đầu, từ từ ăn hết. Nàng vừa ăn, Đại Ngọc Nhi vừa cùng nàng tán gẫu một chút về những việc lúc trước, không khí giữa hai tỷ muộn lập tức liền trở về như trước. Chờ khi Hải Lan Châu ăn no, Đại Ngọc Nhi cười đem chén đĩa cất vào giỏ đựng, nói: "Ngày mai muội làm nhiều hơn một ít, không ngờ khẩu vị của tỷ tỷ càng ngày càng tốt.”

Hải Lan Châu gọi nàng lại: "Ngọc Nhi, muội không cần đến nữa."

"Vì sao?" Đại Ngọc Nhi không hiểu nhìn nàng: "Chẳng lẽ tỷ còn vì chuyện trước kia mà canh cánh trong lòng sao?"

"Không!" Hải Lan Châu vội vàng phủ nhận, sau đó do dự nhìn nàng: "Ta bây giờ là người mang tội, muội đến đây chỉ khiến người khác nghi nhiều hơn."

Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi dừng động tác trong tay, chăm chú nhìn Hải Lan Châu, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ thành thật trả lời muội, thật sự là tỷ hạ độc sao?"

Hải Lan Châu chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Vì cái gì?!" Đại Ngọc Nhi giật mình nhìn nàng.

Hải Lan Châu cười nhạt nói: "Ngọc Nhi, mỗi người đều có con đường của riêng mình, nhưng tỷ tỷ lại vì một lần u mê mà đi lầm hướng, mặc dù con đường tỷ đang đi là sai, nhưng đó cũng là con đường duy nhất của tỷ, tỷ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.” Nàng ngẩng đầu, trấn an nhìn Đại Ngọc Nhi cười cười: “Muội cũng không cần giải vây cho tỷ tỷ, vô luận là kết quả gì, tỷ cũng đều nguyện ý


"Nhưng mà tiếp tục như vậy, tỷ sẽ xảy ra chuyện! Làm không tốt ngay cả mệnh cũng không còn!" Đại Ngọc Nhi khó thở: "Tỷ không nghĩ cho tỷ, cũng nên suy nghĩ vì bát a ca, bát a ca còn nhỏ như vậy, nếu không có ngạch nương sẽ phải làm sao bây giờ?" Nói tới đây, hốc mắt Đại Ngọc Nhi đã phiếm đỏ.

Hải Lan Châu vẫn là bộ dáng thản nhiên: "Vì vậy, ta phải nhờ đến muội rồi."

Đại Ngọc Nhi kinh ngạc, Hải Lan Châu ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngọc Nhi, người duy nhất tỷ tỷ có thể tin tưởng chỉ có muội, sau khi ta chết, muội nhất định phải chiếu cố tốt cho bát a ca, ta tin muội, muội so với ta càng xứng với chức ngạch nương này hơn.”

"Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy!" Đại Ngọc Nhi phản bác: "Bát a ca tỷ phải tự mình chiếu cố, ai cũng không thể thay thế tầm quan trọng của tỷ đối với bát a ca."

Hải Lan Châu còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà Đại Ngọc Nhi lại vội vàng xoay người: "Không còn sớm, muội đi trước, ngày mai muội lại đến thăm tỷ."

Dứt lời, Đại Ngọc Nhi liền nhanh chóng ly khai. Phía sau, Hải Lan Châu nhìn bóng dáng của nàng bất đắc dĩ cười cười.

Na Mộc Chung bị nhốt ở phòng giam đối diện, nhìn thấy một màn này, trào phúng nhấc khóe miệng: "Hải Lan Châu, ngươi đúng là trở mặt thật mau, trước hận không thể giết chết nàng, hiện tại lại giả bộ dáng tỷ muội tình thâm, thật sự là khiến người xem buồn nôn!"

Hải Lan Châu nhìn nàng, tươi cười nhạt xuống, cũng trào phúng trả lời: "Vậy còn ngươi? Ở bên ngoài sang sảng hào phóng, kì thực tâm địa không phải còn độc hơn cả rắn rết sao!"

"Ta tâm địa rắn rết cũng đỡ hơn ngươi, ngu si như lợn!" Na Mộc Chung cười lạnh: "Ngươi hại chết Ngạch Cát của Đại Ngọc Nhi, ngươi còn mong nàng giúp ngươi chiếu cố con của ngươi sao? Ngươi làm như vậy, so với việc để con người đi chịu chết có cái gì khác nhau?" Dứt lời, nàng liền lớn tiếng trào phúng cười rộ lên.

Hải Lan Châu khẳng định nói: "Ta tin tưởng Ngọc Nhi sẽ chiếu cố tốt cho bát a ca."

"Hừ." Na Mộc Chung cười nhạt, "Vậy ngươi hạ độc hại Hoàng Thái Cực là chuyện gì xảy ra? Cho dù ngươi khẩn cấp muốn hắn chết, cũng không nên dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy đi? Ý ta là, ngươi thừa dịp Hoàng Thái Cực không đề phòng liền xuống tay cho hắn một đao, dù sao cũng tốt hơn so với hạ độc nhiều. Hiện tại phản tác dụng rồi, người ngươi muốn độc không chết, ngươi ngược lại thành ra bộ dáng này.”

Nghe vậy, Hải Lan Châu chỉ có trầm mặc.

Thấy nàng không phản bác, Na Mộc Chung nở nụ cười, sau khi cười xong, nàng lại điên cuồng mắng chửi: "Hải Lan Châu! Ngươi cái người ngu xuẩn này! Na Mộc Chung ta lại bị hại trong tay một người ngu xuẩn như người, dù Na Mộc Chung ta có chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hải Lan Châu nghe những lời điên cuồng của Na Mộc Chung, cuối cùng lộ ra tươi cười châm chọc.

Thân thể Hoàng Thái Cực rất tốt, lần trúng độc này không nghiêm trọng giống như lần trước, hai ngày sau hắn liền tỉnh lại.

Thấy hắn tỉnh lại, Triết Triết tất nhiên vui sướng vạn phần, nâng hắn dậy, hỏi hắn còn thấy không khỏe chỗ nào không. Lại để thái y chờ ở một bên thay phiên tiến lên xem mạch cho Hoàng Thái Cực, sau khi Hoàng Thái Cực được xác nhận không có gì trở ngại lúc này mới lui ra.

Sau khi Hoàng Thái Cực uống thuốc xong, mới phát hiện nơi này là Quan Sư cung, vì thế hắn hỏi Triết Triết: "Hải Lan Châu đâu?"

Triết Triết do dự một chút, sau đó nói: "Hải Lan Châu hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, thần thiếp đã đem nàng đưa vào đại lao, chờ Hoàng Thượng tỉnh lại rồi xử lý."

Hoàng Thái Cực nhíu mày: "Lần này thật là nàng hạ độc?"

Triết Triết gật gật đầu: "Vâng, Hải Lan Châu cũng đã nhận tội."


Nghe vậy, Hoàng Thái Cực nhắm chặt hai mắt lại, mi tâm nhăn thành chữ Xuyên, tỏ rõ hắn không vui.

Triết Triết nhìn nhìn thần sắc của hắn, nghĩ một lát xong vẫn nói: "Còn có chuyện của Na Mộc Chung."

"Na Mộc Chung lại làm sao?" mày Hoàng Thái Cực càng nhăn chặt.

Triết Triết đem sự tình hôm trước đều kể ra, sau khi nghe xong, Hoàng Thái Cực không có bất luận phản ứng cái gì, nhưng hàn khí quanh thân phát ra càng thêm mãnh liệt.

"Hoàng Thượng, ngươi tính xử phạt quý phi như thế nào?" Triết Triết thăm dò hỏi Hoàng Thái Cực.

Hoàng Thái Cực trầm mặc sau một lúc lâu, mở ra con ngươi đen tuyền đang nhắm chặt, đáy mắt tuy rằng không hề gợn sóng, nhưng lời phun ra lại vô cùng quyết tuyệt: "Xử tử."

Triết Triết vội vàng đồng ý, sau đó liền bắt tay cho người đi làm, về phần thập nhất a ca, cuối cùng được nuôi trên danh nghĩa của nàng.

Chờ vài ngày qua đi, tinh thần Hoàng Thái Cực tốt hơn nhiều, Hoàng Thái Cực liền phân phó người đem Hải Lan Châu đưa đến Quan Sư cung.

Hoàng Thái Cực ngồi ngay ngắn ở chính giữa, từ trên cao nhìn xuống Hải Lan Châu đang quỳ trên mặt đất. Qua hồi lâu, hắn mới từ từ nói: "Độc thật là ngươi hạ?"

Hải Lan Châu gật gật đầu.

"Vì sao?" Hoàng Thái Cực thật không hiểu: "Trẫm tự hỏi không có nơi nào bạc đãi ngươi, vì sao ngươi lại muốn hạ độc trẫm?"

Hải Lan Châu mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Thái Cực: "Hoàng thượng xác thực đối đãi với thần thiếp không tệ, nhưng mà vô luận như thế nào, thần thiếp cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng người đã giết Trác Lâm!”

"Trác Lâm?" Hoàng Thái Cực nghi hoặc nhíu mày.

Hải Lan Châu đường đường chính chính mà trả lời: "Chính là thích khách lúc trước xông vào cung Hoàng Thượng phái Ngao Bái đi tru diệt, cũng chính là người thần thiếp vẫn nguyện muốn lấy làm chồng trước khi tiến cung."

Hoàng Thái Cực nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ ra là chuyện nào, hắn nhướng mày: "Cái thích khách kia chính là tình nhân của ngươi?"

Hải Lan Châu gật đầu.

Hoàng Thái Cực trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Vậy ngươi vì sao lại muốn tiến cung? Lại còn vì trẫm hạ sinh bát a ca, không phải ngươi mới nói ngươi muốn báo thù sao?"

Hải Lan Châu quay đầu đi: "Đó là bởi vì ta chưa biết được sự thật, cho rằng kẻ sát hại Trác Lâm là người khác."

Hoàng Thái Cực chậm rãi đi tới, ngồi xổm trước mặt Hải Lan Châu, ngưng mắt nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, dù chuyện đã qua lâu như vậy, sau khi ngươi biết được chân tướng về cái chết của hắn, ngươi vẫn lựa chọn muốn giết ta?"


Hải Lan Châu nhắm mắt lại, che dấu chột dạ dưới đáy mắt, gật gật đầu.

Hoàng Thái Cực giơ khóe môi lên, đáy mắt càng nhiều là tự giễu. Nếu người khác đối hắn vô tình, vậy hắn cũng đừng trách hắn vô nghĩa. Sau khi đứng lên sau, Hoàng Thái Cực lại khôi phục bộ dáng hành sự quyết đoán, hắn cúi đầu xuống nhìn Hải Lan Châu, phân phó thị vệ: "Đem nàng biếm vào lãnh cung, không được để nàng ta rời đi lãnh cung nửa bước, từ nay về sau, trẫm không muốn nhìn thấy... nàng ta nữa."

Dứt lời, Hoàng Thái Cực liền xoay người vào nội thất.

Mà Hải Lan Châu sau khi nghe được quyết đoán của hắn, cả người chấn động, nhưng nàng vẫn thở ra một hơi như là giải thoát, nhưng đáy mắt mắt hỗn loạn vẫn chứa đựng một tia đau thương.

Hải Lan Châu bị đưa vào lãnh cung, Na Mộc Chung bị Triết Triết bí mật xử tử, đương nhiên lý do công bố ra bên ngoài là Na Mộc Chung chết vì bệnh. Tuy rằng mọi người đều có nghi hoặc, một người từng tập võ như Na Mộc Chung làm sao có thể vì một bệnh cỏn con mà chết bất đắc kỳ tử, nhưng cũng không ai dám đi nghi ngờ.

Về phần Đại Ngọc Nhi sau khi biết Hải Lan Châu bị biếm vào lãnh cung, vẫn còn muốn đi tìm Hoàng Thái Cực cầu tình, nhưng lại bị Triết Triết cản lại.

"Cô cô!" Đại Ngọc Nhi khẩn cầu nhìn Triết Triết, "Người cho con đi vào nhìn Hoàng Thượng một chút đi."

Triết Triết trừng nàng: "Con đi gặp Hoàng Thượng lại là vì chuyện tình của Hải Lan Châu?" Nói là nghi vấn, nhưng là ngữ khí của nàng thập phần chắc chắc.

Đại Ngọc Nhi chột dạ cúi thấp đầu xuống.

Triết Triết một bộ dáng quả nhiên là như vậy nhìn Đại Ngọc Nhi, cuối cùng nàng vẫn nói: "Hiện giờ Hải Lan Châu bị đưa vào lãnh cung đã là kết quả tốt nhất, con không cần đến làm phiền Hoàng Thượng, như vậy cũng chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm lộn xộn."

"Nhưng mà chuyện này, Hoàng Thượng cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nếu không phải người phái Ngao Bái đi giết Trác Lâm ca ca, tỷ tỷ sao có thể làm những chuyện như vậy.” Đại Ngọc Nhi không phục phản bác.

"Ngọc Nhi!" Triết Triết không đồng ý nhìn nàng: "Chuyện này nếu nói đến cùng thì Hoàng Thượng cũng không có làm gì sai, nếu không phải Trác Lâm tiến cung lạm sát cung nữ, khiến hoàng cung trở nên khủng hoảng, cho dù là hắn bị điên, nhưng hắn vẫn phải bị xử tử. Hơn nữa, người giết Trác Lâm căn bản không phải Hoàng Thượng."

"Cái gì?" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc mở to hai mắt.

"Đêm đó con không ở bên người hoàng thượng nên con không biết được rõ ràng. Khi đó ta ngay bên cạnh ngườig, ta rành mạch nghe được lời Ngao Bái nói, trước khi hắn mang theo đại đội nhân mã đuổi tới, Trác Lâm đã bỏ mình trước, nhìn miệng vết thương, giống như là bị người ta dùng đao đâm chết." Triết Triết thản nhiên nói.

"Sao có thể?" Đại Ngọc Nhi không thể tin, lập tức hỏi: "Vậy đến tột cùng là ai giết Trác Lâm ca ca?"

"Không biết." Triết Triết khơi mào mi, "Nhưng đây tuyệt đối phải là người quen thuộc với Trác Lâm, bởi vì Ngao Bái nói Trác Lâm như là không hề có phòng bị liền bị người đó đâm một đao trí mạng ngay tim mà chết."

Đại Ngọc Nhi cúi đầu có chút suy tư, rốt cục cũng nghĩ ra hung thủ có khả năng giết chết Trác Lâm nhất là người nào. Chỉ là Đại Ngọc Nhi không thể tin, cũng không nguyện tin tưởng, nếu nói như vậy, tỷ tỷ thật sự rất đáng thương.

Triết Triết thấy nàng như vậy cũng biết nàng sẽ không tiếp tục náo loạn nhưng vẫn dặn dò: "Cho nên, về sau con đừng ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới Hải Lan Châu, vì con, cũng coi như vì Hải Lan Châu."

Đại Ngọc Nhi thất thần gật gật đầu. Triết Triết thấy được, lúc này mới vừa lòng rời đi.

Sau đó trận sóng to gió lớn trong cung này cũng đến tai Tiểu Ngọc Nhi, lúc nghe được tin tức này, nàng chỉ cúi đầu trầm mặc. Sau đó tiếp tục toàn tâm toàn ý chiếu cố cho Đa Đạc.

Đa Đạc hôn mê đã lâu, mặc dù thân thể tuy có dấu hiệu hoạt động, nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.

Tiểu Ngọc Nhi đã hỏi qua thái y, thái y trả lời cũng rất ấp úng, nói không rõ nguyên nhân, chỉ có thể tiếp tục dùng dược và châm cứu, hy vọng Đa Đạc có thể sớm ngày tỉnh lại.

Tuy là hiện tại Đa Đạc vẫn đang hôn mê, nhưng tình huống so với trước đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thái y cũng nói Đa Đạc đại khái đã có chút ý thức, cũng có thể nghe được Tiểu Ngọc Nhi nàng nói chuyện, tỉnh lại cũng là sớm muộn.


Cho nên trong khoảng thời gian này việc Tiểu Ngọc Nhi thường làm chính là cùng Đa Đạc nói chuyện, nhưng Đa Đạc vẫn chưa thấy có phản ứng với nàng.

Ngày hôm đó, Tiểu Ngọc Nhi thấy thời tiết tốt, liền phân phó người nâng Đa Đạc ra ngoài phơi nắng, cả ngày nằm trong phòng sẽ không tốt. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng không đem Đa Đạc đặt trực tiếp dưới ánh mặt trời, mà đi đến chòi nghỉ mát, chọn nơi có ánh sáng dìu dịu đặt Đa Đạc nằm lên. Bản thân ôm Đa Đan vừa quạt nhẹ cho Đa Đạc, vừa nói chuyện với Đa Đan.

"Ngạch nương, vì sao a mã ngủ lâu như vậy cũng chưa có tỉnh lại?" Ấn tượng của Đa Đan với Đa Đạc, trừ việc thấy a mã của bé ngủ suốt không tỉnh thì không còn cái gì khác.

Tiểu Ngọc Nhi không nhắc tới những chuyện không vui mà thản nhiên cười nói: "Bởi vì a mã của con trên chiến trường đánh giặc lâu rồi chưa được nghỉ ngơi. Nên bây giờ trở về mới có thời gian để ngủ, chờ khi a mã con ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh lại.”

"A ~" Đa Đan ngân dài âm cuối, đáng yêu gật gật đầu, "Vậy có phải nếu như buổi tối con không ngủ được, ngày hôm sau cũng sẽ ngủ lâu như a mã không?"

Tiểu Ngọc Nhi điểm điểm cái mũi nhỏ của bé, khích lệ nói: "Đúng rồi, Nguyên Nguyên thật thông minh!"

Đa Đan lập tức tươi cười: “Vậy a mã không nghe lời bằng Nguyên Nguyên rồi, mỗi ngày Nguyên Nguyên đều sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”

"Đúng vậy, a mã của con thực không nghe lời." Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, "Nhưng đó là do a mã quá mệt, không có thời gian để ngủ. Con a, mỗi ngày đều nháo, nói là chưa muốn đi ngủ, gần đây mới chịu an phận một chút.”

Đa Đan xấu hổ đỏ mặt, gãi gãi đầu nhỏ của mình, sau đó cam đoan nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Vậy sau này Nguyên Nguyên đều sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, cho dù sau này không ngủ được cũng bởi vì Nguyên Nguyên anh dũng giống như a mã, ra chiến trướng đánh giặc!”

Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu: "Được, vậy ngạch nương sẽ chờ được nhìn thấy Nguyên Nguyên trở thành một anh hùng giống như a mã.”

Đa Đan hưng phấn gật gật đầu.

Thấy Đa Đan mới còn nhỏ nhưng đã biết hiểu chuyện nghe lời như vậy. Tiểu Ngọc Nhi vui mừng nở nụ cười, sau đó nhìn Đa Đạc đang nằm trên giường, trong lòng thầm nghĩ, Đa Đạc nếu chàng nghe thấy được, trong lòng sẽ rất cao hứng đi.

Tiếp tục bồi Đa Đan chơi một hồi, thấy Đa Đan đã có chút mệt, một lúc sau liền thiếp đi. Tiểu Ngọc Nhi liền đặt bé nằm bên cạch Đa Đạc, đắp cho bé một cái chăn, một lúc sau Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm thấy bắt đầu mệt mỏi, dựa vào bên bàn thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, Đa Đan nằm ở trên giường cảm thấy bên người bé như có chút động tĩnh, liền mơ hồ mở mắt. Sau đó, bé liền thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm mình, Đa Đan sửng sốt, chờ khi bé kịp phản ứng liền hưng phấn muốn gọi ngạch nương, nhưng Đa Đạc lại làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó chỉ chỉ vào Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ ở trên bàn.

Đa Đan cũng rất hiểu chuyện gật gật đầu, còn đưa tay bưng kín cái miệng nhỏ nhắn của mình.

Đa Đạc thấy thế, con ngươi đen tràn đầy ý cười. Sau đó hắn đứng dậy ôm Đa Đan lên, nâng tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình khoát lên người Tiểu Ngọc Nhi.

Động tác của hắn thập phần mềm nhẹ, nên Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ nhẹ nhàng giật giật, sau đó tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

"A mã, người ngủ đủ rồi sao?" Đa Đan đè thấp thanh âm, sau khi xác định không có đánh thức Tiểu Ngọc Nhi, mới mở miệng hỏi người trước mắt.

Đa Đạc cười đáp: "Ân, ngủ đủ rồi. Về sau a mã tuyệt đối sẽ không tiếp tục tham ngủ như vậy nữa."

Đa Đan cười gật gật đầu. Đa Đạc thì nhìn thoáng qua con trai, Đa Đan tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thông minh lanh lợi, rồi lại nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn đang ngủ say, tươi cười bên miệng ấm áp khiến người say mê.

Trong đình nghỉ mát, một lớn một nhỏ bắt đầu vui đùa ầm ĩ, nhưng từ khi bắt đầu tới lúc kết thúc, bọn họ cũng không có phát ra thanh âm gì lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới người bên cạnh vẫn đang tựa vào bàn ngủ say.

Một nhà ba người, cuộc sống hạnh phúc, hiện tại chỉ mới bắt đầu...

—— Chính Văn Hoàn ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận