Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70


Phương Thu Lan có chút thèm ăn, Phương Mạn và Phương Hoài đều sớm nghe mùi thơm chạy vào.

Thêm nửa muỗng giấm, muối và chút nước tương trộn chung, một món rau đơn giản liền hoàn thành.

Dư Điềm Điềm cười tỏ ý mọi người bày bàn cơm, Phương Mạn và Phương Hoài thèm ăn đến không chịu được, chạy đi lấy chén đũa, bà nội Phương cũng từ trong nhà đi ra, mùi thơm của dầu tự nhiên có thể hấp dẫn con sâu thèm ăn trong bụng ra.

Dư Điềm Điềm vẫn còn đang nướng bánh, cô vừa khuấy bột vừa đảo bánh, tay không hề vụng về, mỗi một miếng bánh đều có độ dày mỏng như nhau, một cái chồng một cái, tỏa ra mùi thơm của trứng gà và bột mì.

Lúc Phương Nghị ngồi xuống, cũng ngạc nhiên chớp mắt.

Dư Điềm Điềm đều lấy hạt tiêu và dưa muối trong nhà họ Phương ra, ngày hôm qua cô đã phát hiện chị cả làm thức ăn mùi vị đặc biệt ngon, ăn kết hợp với bánh, nhất định hết cơm.

Cô trước hết cuốn một miếng cho bà nội Phương.

Thần sắc bà nội Phương không rõ nhìn một bàn thức ăn, cả nhà đều nhìn thần sắc của bà nội Phương, không dám động đũa, Dư Điềm Điềm cười đưa tới, tỏ ý bà ăn.

Bà nội Phương thở dài, nhận lấy.

Từ chối ý tốt của người ta thì không được hay cho lắm.

Thấy bà nội dùng đũa, những người khác mới dám dùng cơm, vốn chỉ là suy nghĩ Dư Điềm Điềm lần đầu tiên nấu cơm sẽ không quá ngon, không nghĩ tới ăn vào miếng đầu tiên.

Mỗi một người đều không nói.

Hương vị cháo đậu xanh ngọt ngào mềm mại, bánh nướng xốp xốp giòn giòn, chấm với tương hạt tiêu và dưa leo muối, cho dù dưa leo sợi và cà rốt sợi đều chỉ là loại rau đơn giản nhưng cung làm ngón trỏ của mọi người động đậy.

Bông bí ngô trộn là món ăn bất ngờ được chào đón nhất trên bàn ăn, một đũa tiếp một đũa, rất nhanh liền thấy đáy đĩa.

Phương Mạn và Phương Hoài ăn hết, cũng sắp liếm đĩa, Phương Nghị làm ruộng nửa ngày, bụng đang đói, liền ăn ba bốn cái bánh nướng và hai chén cháo, ánh mắt tỏ ra vẻ hạnh phúc, cảm giác no bụng.

Dư Điềm Điềm nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Trước khi xuyên qua, cô cũng là người thường xuyên xuống bếp, chẳng qua đời sau nhiều nguyên liệu công nghiệp, đến niên đại này, rau cải trái cây đều là thiên nhiên không có thuốc trừ sâu, ngược lại dùng nguyên liệu đơn giản là có thể làm ra một bàn mỹ thực lớn.

Bữa ăn cơm này đối với chuyện Dư Điềm Điềm biết nấu cơm, người nhà họ Phương cũng không có ai nói gì, chị cả Phương trong lòng áy náy, nhưng nhớ tới mùi vị thức ăn lúc nãy liền nuốt trở vào mấy lời kia, chị ấy không thể làm khác hơn là dặn dò Phương Mạn và Phương Hoài không cho Dư Điềm Điềm rửa chén, hai đứa nhỏ liền thoải mái đồng ý.

Sau khi ăn cơm tối xong, Phương Thu Lan nói cái gì cũng không chịu để Dư Điềm Điềm rửa chén.

Vừa giành việc vừa sai Phương Mạn kéo cô đi ra ngoài, Dư Điềm Điềm không thể làm gì khác là xoa xoa tay đi ra sân.

Ban ngày hái được mấy cây nấm kia cũng đổ ra, Phương Nghị đang cẩn thận rửa sạch.

Xung quanh giếng của nhà họ Phương có trồng một vườn rau cải, bên trên nối một cái ống trúc dài được đặt trên bệ đá, nước chảy xuống rất giống vòi nước ở thời đại sau này.

Phương Nghị đang ở chỗ bệ đá cẩn thận rửa những thứ kia.

Dư Điềm Điềm đi tới.

Chú ý có người tới, Phương Nghị cũng không ngẩng đầu lên: "Em gái đã nói cho tôi biết, sau này cô ít đi tới sau núi, bên kia rất nguy hiểm, còn có hôm nay mọi người gặp được người nhà họ Trương, bà ta và nhà chúng tôi quan hệ không tốt, sau này thấy, cách xa chút là được, lỡ như bị ăn hiếp thì! "Một mình Phương Nghị nói hồi lâu, thấy người bên cạnh còn không nói tiếng nào, mới ngẩng đầu nhìn cô.

Dư Điềm Điềm tựa vào bên cạnh bệ đá, cầm cây nấm mối đặt trước mắt nhìn kỹ, hoa nấm nho nhỏ màu trắng, ở trong mắt cô phảng phất còn rất đáng xem hơn đóa hoa hồng, trong ánh mắt lóe ánh sáng nhỏ vụn, vẻ mặt chuyên chú.

Phương Nghị: "!.

"Dư Điềm Điềm phục hồi lại tinh thần, bỏ nấm mối xuống, nhìn anh mỉm cười một tiếng, lại viết tờ giấy đưa tới.

[Nấm mối rất đáng giá tiền, anh giữ lại một ít trong nhà để nấu canh uống, còn dư lại liền lấy đi bán, yên tâm tôi sẽ không bị người nhà họ Trương bắt nạt.

]Còn không chờ Phương Nghị nhìn xong, Dư Điềm Điềm đã để nấm mối xuống, tâm tình vui vẻ đi trở về phòng.

Phương Nghị ước chừng sửng sốt mười giây mới ý thức được Dư Điềm Điềm viết cái gì.

Đi bán! Trong nháy mắt Phương Nghị mở to mắt, không thể tin nhìn về phía Dư Điềm Điềm vừa mới đóng lại cửa phòng.

Cô gái này! !Anh thỉnh thoảng sẽ cùng anh em chạy chợ đen, đều là đổi bán ít dược liệu và da thú, đổi ít tiền mua thuốc cho bà nội, ở nhà em trai em gái cũng rất thèm ăn, thỉnh thoảng anh cũng có ý tưởng thử mang về chút phiếu thịt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui