Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70


Ánh nắng ban mai dần dần hiện ra cùng với các loại hoa dại, hai người rất nhanh liền tới phòng ăn công xã.

Nói là phòng ăn, thật ra cũng chính là một gian xưởng rộng, xây dựng bảy tám bếp lò, có một ít bàn ghế ăn cơm.

Lúc này, phần lớn công nhân cũng chưa có tới, bên trong phòng ăn chỉ có vài công nhân nữ.

Dư Điềm Điềm vừa đến lập tức liền hấp dẫn không ít ánh mắt.

"Cô là Dư Điềm Điềm? Tôi là Ngô Nguyệt.

" Một cô gái tuổi xấp xỉ cô chạy tới, cô ấy cột hai bím tóc, mặc một chiếc áo sơ mi giặt tới trắng bệch, đeo tạp dề làm bếp, cười chào hỏi với Dư Điềm Điềm.

Dư Điềm Điềm mỉm cười đáp lại.

Người làm công nơi này đều biết tình huống của cô.

Chẳng qua không nghĩ tới, cô gái nhỏ bị câm nhìn qua thật đẹp mắt.

Đứng ở cách đó không xa, Lâm Tiểu Mẫn có chút không vui.

Trong nháy mắt, địch ý chỉ thuộc về giữa các cô gái không giải thích được liền sinh ra.

Dư Điềm Điềm cũng có ấn tượng đối với Ngô Nguyệt, cũng là người trong sách bị vai chính lôi kéo, chẳng qua tính tình Ngô Nguyệt tùy tiện, ban đầu cũng không thích vai chính trong sách, nhưng vì không chịu được tình thương cao cả của vai chính, cuối cùng hai người trở thành bạn tốt.

Trừ hai cô gái trẻ tuổi là Ngô Nguyệt và Tiểu Mẫn ra, trong phòng ăn còn có ba người phụ nữ, theo thứ tự là Uông Mai, Trần Tu Liên, Cốc Lỵ, trong đó Cốc Lỵ trẻ tuổi hơn chút khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, mới vừa sinh con xong, mọi người đều gọi chị ấy là chị dâu, hai người còn lại trực tiếp kêu thím là được.

Ngô Nguyệt ríu rít giúp cô giới thiệu với mọi người, dẫn Dư Điềm Điềm vào bếp sau.

Dư Điềm Điềm cười nhìn cô ấy bày tỏ sự cảm ơn.

Buông đồ xuống, một đám nữ công nhân bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.

Bữa sáng ở phòng ăn công xã rất đơn giản, bắp trái và cháo phỉ, một tô cải trắng lớn, mỗi người hai cái bánh ngô, xem như là một bữa sáng khá phong phú.

Nguyên văn trong sách viết: Phòng ăn công xã của thôn Tỳ Ba mỗi ngày cũng sẽ còn không ít thức ăn cho nữ công, vận may tốt, mỗi ngày cũng có thể lén mang về nhà một ít.

Dư Điềm Điềm cười một tiếng, cô không lạ gì những thứ cải trắng mọng nước này, người nhà họ Phương cần cù cũng có thể trồng được, chút thức ăn ở phố so với ở đây không biết tốt hơn bao nhiêu, thứ cô thiếu chính là gạo và thịt.

Cô tới phòng ăn chính là chuyên tâm làm việc.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Dư Điềm Điềm mới phát hiện chị cả Phương còn chưa có đi làm công, vì đưa cô đến đây, nhìn qua là biết cố ý dậy thật sớm, cái gì mà thuận đường đều là mượn cớ.

Trong lòng Dư Điềm Điềm đối với Phương Thu Lan rất cảm kích, chờ bánh ngô vừa ra nồi liền hướng chị ấy vẫy vẫy tay, tỏ ý chị ấy đi tới.

Thành phần nhà họ Phương không tốt cho nên rất ít ở phòng ăn công xã ăn cơm, cho dù ăn cũng là đợi mọi người đi xong hết rồi mới tùy tiện mang về mấy cái, Phương Thu Lan có chút do dự, chị ấy tới đây ăn sớm như vậy lỡ như bị người khác nhìn thấy! Dư Điềm Điềm thấy chị ấy còn không đi qua, chủ động múc cháo và thức ăn bưng đi ra ngoài.

Một màn này rơi vào trong mắt của Lâm Tiểu Mẫn, cô ta nâng cổ lên nhìn thêm hai lần, lặng lẽ đâm cánh tay của Uông Mai: "Thím nhìn, vừa đến đã tìm chỗ tốt cho người của mình, muốn người khác không trách không được.

"Uông Mai nhìn thấy, trong lòng cũng có ít suy tính, nhưng mà người nhà họ Phương cũng là người làm công chính đáng, Dư Điềm Điềm cầm lại vừa đủ phần một người ăn, nếu trách thì trách người khách không dậy sớm được như vậy, cũng không có gì sai sót.

Phương Thu Lan nói không được Dư Điềm Điềm, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng ăn xong, trước khi đi, Dư Điềm Điềm dùng ánh mắt và động tác tay hỏi chị ấy, Phương Nghị hôm nay có tới không?Chị cả Phương cười nói: "Em ấy sẽ không tới, em ấy đã sớm thành thói quen.

"Dư Điềm Điềm nhíu mày một cái, thức ăn của phòng ăn mỗi ngày đều cố định, mỗi ngày Phương Nghị đều không tới, vậy phần ăn vốn thuộc anh đi đâu?Thấy Phương Thu Lan phải đi, Dư Điềm Điềm vội vàng từ trong nồi lấy hai cái bánh ngô, dùng túi giấy dầu bọc lại, kín đáo đưa cho chị ấy.

Phương Thu Lan sửng sốt, Dư Điềm Điềm chẳng qua là cười bảo chị ấy đi đi, sau đó cô trở về, viết tình huống nói cho Ngô Nguyệt.

Ngô Nguyệt biết chữ, cười một tiếng: "Cô cũng quá cẩn thận! Yên tâm đi, bánh cũng là có hạn, phân theo đầu người, mọi người đều biết.

"Thanh âm của cô ấy không nhỏ, lại hợp với tâm ý của Dư Điềm Điềm, bên kia sắc mặt của Trần Tu Liên quả nhiên liền thay đổi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui