Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70


Phương Nghị nhìn thoáng qua lại trả về cho cô: "Bà nội cho cô, cô nhận là được."Dư Điềm Điềm trầm mặc một lát: [Được, vậy tôi dùng hạt đậu này đi đổi một chiếc xe đạp, anh cảm thấy được không?]Lúc này Phương Nghị cũng buông công việc trong tay xuống."Cô đổi xe đạp, là tính toán trường kỳ đi chợ đen?"Dư Điềm Điềm không viết xem như cam chịu.Phương Nghị cảm thấy đầu hơi đau một chút, anh liền biết cô gái này không đơn giản, chủ ý thì nhiều.

Nhưng anh lại nhớ tới ngày đó, lời nói Dư Điềm Điềm từng viết, tiếng từ chối cũng mắc ở trong cổ họng anh không nói nên lời."Có tiền cũng không mua được, cần xếp hàng." Phương Nghị nhàn nhạt nói.


“Xe đạp là đồ vật rất trân quý, không có chút quan hệ, khẳng định không mua được.”Dư Điềm Điềm không nghĩ tới chuyện này, có chút uể oải.Nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, cổ họng Phương Nghị lăn một cái, một cổ xúc động từ ngực vọt tới đỉnh đầu, anh tiếp nhận hạt đậu trong tay cô, lại dời mắt, nói thật nhanh: "Tôi nghĩ biện pháp giúp cô, mua xe xong đặt ở chuồng bò, không được để bà nội và chị cả biết.

Về sau, cô muốn đi chợ đen bán đồ vật thì giao cho tôi."Dư Điềm Điềm sợ ngây người.Phương Nghị tất nhiên là trải qua một phen tranh đấu kịch liệt, nhưng lời này anh nói ra miệng sẽ không hối hận, Dư Điềm Điềm còn ngây người, anh cũng đã ngồi xuống, lại lần nữa cầm sọt tre lên làm công việc của mình.Dư Điềm Điềm chậm rãi phản ứng lại, sau đó mặt mày dần dần cong cong thành vầng trăng nhỏ.Anh đã nghĩ thông suốt.Ở trong mắt Dư Điềm Điềm, "đầu cơ trục lợi" căn bản không phải là chuyện mất mặt, nhưng trong mắt người nhà họ Phương lại không giống.

Đặc biệt là chính sách hiện tại còn chưa có mở cửa, mọi người đều ăn cơm của nhà nước.

Phương Nghị có thể làm ra quyết định này thực sự làm cô vô cùng kinh ngạc.


Giờ này phút này cô vô cùng muốn chạy tới trước mặt người đàn ông kiên nghị lại giản dị này, nói với anh, chuyện này không mất mặt, lại chờ hai năm nữa, tất cả sẽ khác.Nhưng cô không thể.Dư Điềm Điềm sửa sang lại vạt áo sơ mi, quay đầu nhìn nhìn, Phương Nghị đang ngồi trên băng ghế nhỏ, một chân nghiêng nghiêng ra ngoài, sọt tre bị anh dùng cái giũa mài bóng loáng lại tinh tế, ngón tay của anh rất linh hoạt xuyên qua xuyên lại ở trong đó.Dư Điềm Điềm không biết anh đang làm cái gì, nhìn nữa ngày cũng nhìn không ra, cô trở về phòng bếp, cân nhắc qua hai ngày nữa bán thứ gì mới được.Chuyện xe đạp không phải một lát là có thể mua được, cô và Phương Nghị chỉ có thời điểm cuối tuần mới có thể vào thành, trái lo phải nghĩ, Dư Điềm Điềm đem ánh mắt dừng ở nấm mối mới ăn.Dùng nấm mối và nấm dại, hạt tiêu ớt cay và dầu chiên, làm thành tương nấm, bỏ vào bình đi bán, nhất định có thể bán với cái giá tốt.

Bình thường nấm cũng có thể nấu chung với thịt ba chỉ làm thành thịt vụn kho nấm, như vậy ăn chung với cơm, ăn lại càng thơm, lại dễ bảo quản, có thể để thời gian dài, nhất định có thể mở ra nguồn tiêu thụ.Dư Điềm Điềm liền quyết định.Phiếu thịt trên người cô có tất cả chín cân, cô khẽ cắn môi, quyết định ngày mai tan tầm liền đi trong trấn lân cận mua thịt, bên cạnh có trấn Dân Thủy, nghe nói có một đồ tể, mua thịt heo chắc không cần phải lên huyện thành.Tính toán như vậy, đêm nay Dư Điềm Điềm ngủ vô cùng thoải mái ngọt ngào.Lại một ngày vạn dặm không mây.Trong lòng Dư Điềm Điềm tính toán chuyện buổi chiều đi mua thịt, buổi sáng liền muốn nhanh chóng làm xong công việc ở nhà ăn, mười hai giờ dọn cơm, nếu cô tay nhân nhanh nhẹn, mười một giờ có thể đi.Vì thế buổi sáng cô tùy tiện ăn mấy miếng bánh rau dại, liền vội vàng chạy tới nhà ăn.Ngô Nguyệt cùng cô tiến vào."Chào buổi sáng Điềm Điềm."Dư Điềm Điềm cười gật đầu với cô ấy, sáng nay cô còn muốn làm một chuyện, vừa hay lúc này ít người.

Cô kéo Ngô Nguyệt sang một bên, viết xuống: [Tôi đoán nữ thanh niên tri thức Doãn Mộng Đào một lát còn sẽ tới, cô liền giúp tôi đáp lời, tờ giấy kia đưa rồi, Phương Nghị không nói cái gì.]Ngô Nguyệt liền hiểu: "Được, cô yên tâm.


Nhưng mà nói chút, cô gái Doãn Mộng Đào này làm người khác có cảm giác kỳ lạ..."Dư Điềm Điềm cười cười, chứ sao nữa.

Tuy rằng trước mắt không có chứng cứ xác định, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết Doãn Mộng Đào thật sự trọng sinh, việc này ngày hôm qua cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng ngẫm lại, cô cũng xuyên thư, còn cái gì không có khả năng.Chỉ là cô không rõ, tác giả đối với cô ta cũng xem như mẹ ruột, chỉ là chuyện tình cảm chơi quá trớn, Doãn Mộng Đào trọng sinh là vì còn có chấp niệm?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận