Lần này bị phân tới chuồng bò không phải người khác, chính là Trương Mẫn Hồng ngày đầu tiên Dư Điềm Điềm tới đây gặp được.
Bà ta dùng mười đồng tiền và phiếu thịt mười cân, cuối cùng được công việc chuồng bò béo bở, sáng sớm hôm nay liền vui vẻ bắt đầu đi làm việc.Rất nhiều người muốn đi chuồng bò với lý do rất đơn giản, không có gió nóng, không bị mưa ướt, chờ bò sinh nghé con có sữa, còn có thể được chút chỗ tốt, công điểm lại cao, sao lại không làm? Mà mục đích của Phương Thu Lan rất đơn giản, cách nhà gần, còn có thể chăm sóc bà nội và em trai em gái.Dư Điềm Điềm bóp bụng chờ, chờ tới hơn mười giờ, quả nhiên trong thôn có người bắt đầu hô lên.Trương Mẫn Hồng hưng phấn bắt đầu làm việc ngày đầu tiên, liền gặp phải chuyện lớn.Chỉ cần là bò nhìn thấy bà ta, đều vô cùng kháng cự, không ăn cỏ bà ta cho, càng là quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ kêu to, trong đó có một con bò không biết Trương Mẫn Hồng làm gì, tính tình càng bướng bỉnh trực tiếp đá một chân dọa Trương Mẫn Hồng ngồi bệch xuống đất.Việc này một lát liền truyền ra ngoài, làm Đại đội trưởng và Bí thư tới.
Người trong thôn có người bắt đầu nhìn Trương Mẫn Hồng chê cười, nói: "Người nhà họ Trương không phải nói tay nghề chăm sóc bò rất tốt sao, như thế nào liền cho bò ăn mà bò còn không chịu ăn.""Phải rồi, rốt cuộc có làm được không?"Trương Mẫn Hồng đỏ mặt tía tai nói: "Các người làm đi, tính tình bướng bỉnh này không phải dễ chăm."Dư Điềm Điềm nghe thấy động tĩnh, lôi kéo chị cả Phương đi tới hiện trường.Phương Thu Lan vừa thấy mấy con bò nằm trên mặt đất, đầu lông mày liền nhíu lại.Chị ấy nghĩ tới làm ở chuồng bò còn có một nguyên nhân, có hai con bò ban đầu lúc trước do chị đỡ đẻ, thường đi cho ăn một chút, tự nhiên là có tình cảm.Dư Điềm Điềm thấy bên kia ồn ào đã đủ rồi, ở trong đám người tìm được Ngô Nguyệt, hai người nhìn nhau một cái.
Ngô Nguyệt biết kế hoạch của cô liền ngầm hiểu, bóp mũi hô một câu: "Tôi nhớ rõ chị cả Phương lúc trước khi cho bò ăn không phải rất tốt sao, bây giờ đến lượt người nhà họ Trương liền không được? Rốt cuộc có năng lực hay không, tục ngữ nói rất đúng, không có kim cương đừng ôm đồm công việc đồ sứ."Ngô Nguyệt vừa nói xong, ánh mắt của đám người liền tập trung trên người Phương Thu Lan."Đúng vậy, tôi nhớ lúc trước người nhà họ Phương còn nuôi bò, còn biết đỡ đẻ.""Phải, không bằng để cô ấy đi thử xem."Mọi người mồm năm miệng mười rất nhanh liền đẩy Phương Thu Lan tới trung tâm, Dư Điềm Điềm cho chị ấy ánh mắt cổ vũ, chị cả Phương có chút xấu hổ cùng thấp thỏm nhìn thoáng qua chuồng bò.Trương Mẫn Hồng xấu hổ, nói bằng giọng điệu khó chịu: "Thử xem liền biết! Nhà tôi có bò nhà cô ta lại không có, có thể có kinh nghiệm hơn tôi sao?"Trong lòng Phương Thu Lan cũng không dám nhưng không chịu được Dư Điềm Điềm luôn cổ vũ cho mình, ánh mắt người trong thôn vẫn luôn tập trung trên người chị ấy, chị ấy đành phải căng da đầu đi lên.Việc thần kỳ liền xảy ra.Phương Thu Lan vừa tới gần sờ đầu hai con bò lông vàng, thân mình và lỗ tai, vốn dĩ con bò còn thở hổn hển chuẩn bị đá người lại chậm rãi thuận theo đứng lên, không nháo cũng không hung dữ, thậm chí còn cọ cọ tay Phương Thu Lan, trong nháy mắt Trương Mẫn Hồng liền nhìn thẳng.Tiếp theo, Phương Thu Lan lại đổ nước vào trong bồn, cho mấy con bò ăn cỏ, vừa cho ăn vừa nói: "Thời tiết nóng, chỉ cho ăn thôi thì không được, bò cũng nóng, phải tăng lượng nước, bằng không không thể tiêu hóa."Không bao lâu sau mấy con bò liền đứng lên, cúi đầu vào bồn ừng ực uống nước.Mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, sắc mặt Bí thư chi bộ liền không được tốt.Ngô Nguyệt lại đúng lúc này nói mấy câu "châm ngòi thổi gió": "Tôi nói chị cả Phương có kinh nghiệm mà! Trương Mẫn Hồng, bà chính là không bằng người ta nha.""Đúng thế.
Mọi người đều nhìn thấy.""Bà còn muốn nói cái gì?"Trương Mẫn Hồng đồng thời bị nhiều người chỉ trích, ngày thường nhanh mồm dẻo miệng lúc này nữa chữ cũng nói không nên lời, mặt đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Thu Lan."Bà nhìn người ta làm gì, cô ấy chính là lợi hại hơn bà nhiều."Trong đám người không biết ai mở đầu, mọi người liền bắt đầu khiển trách Trương Mẫn Hồng.
Tới khi Bí thư chi bộ xụ mặt lên tiếng: "Được rồi."Sắc mặt Triệu Hành Viễn cũng khó coi, đây là bò của đại đội, là tài sản chung của mọi người, Trương Mẫn Hồng làm việc không được cũng đành, còn làm trò trong thôn mất hết mặt mũi, việc này không phải công khai đánh vào mặt Đại đội trưởng và Bí thư chi bộ sao?"Việc hôm nay trước cứ như vậy đã, giải tán đi." Bí thư chi bộ nghiêm túc quát.Ngược lại lúc nhìn về phía Phương Thu Lan, ngữ khí chậm rãi nói: "Hôm nay phiền cô chăm sóc mấy con bò này một chút, tôi và cán bộ trong thôn trở về lại thương lượng.".