Về tới nhà cô liền ném chiếc cặp sang một bên, còn bản thân thì nằm ườn lên trên ghế sofa.
"Tô Chỉ Nhược, cháu không mau đi thay đồ?" Hoắc Tử Sâm vào sau nhìn bộ dạng lười nhác của cô liền chất vấn.
"Cháu lười lắm, cháu muốn nằm một tí.
" cô chu môi, mắt nhắm nghiền lại.
Hoắc Tử Sâm lúc này mới suy nghĩ lên một kế sách, anh đi đến ngồi xổm xuống gần Chỉ Nhược, áp sát người lại gần rồi khẽ nói vào tai cô.
"Hay chú bế cháu đi tắm?"
Dứt câu, Tô Chỉ Nhược mở trừng mắt ra.
Cô ngồi bật dậy, hai má ửng đỏ, tay chân luống cuống.
Không rõ anh có ý gì nhưng quả thật câu nói này rất mờ ám, làm cô không tránh khỏi việc suy nghĩ viễn vông.
Là giúp mình tắm rửa hay là đưa mình lên phòng tắm, cô suy nghĩ thoáng qua thầm nghĩ bản thân thật biến thái.
Nhanh chóng mang cặp vào rồi chạy lẹ lên phòng, cô không dám nhìn vào mắt anh.
Hoắc Tử Sâm bật cười, anh nhìn theo bóng lưng của cô.
Quả nhiên là hiệu nghiệm, dễ ngượng ngùng như thế thì sau này lỡ có thằng nhóc nào tỏ tình thì con bé sẽ ra sao? Chợt nghĩ đến vấn đề này thì Hoắc Tử Sâm liền cảm thấy có chút khó chịu, bức rức khó tả.
Tô Chỉ Nhược tắm xong thì xuống lầu, ngồi trên bàn ăn nhưng cô lại không ăn cơm.
Chén cơm vẫn còn nguyên, tay thì ôm khư khư hộp kẹo, bốc vỏ kẹo ra rồi ăn.
Hoắc Tử Sâm nhìn thấy vậy liền nhíu mày, anh vươn tay lấy hộp kẹo về phía mình.
Hoắc Tử Sâm: "Ăn cơm đi, không nên ăn quá nhiều kẹo."
"Cháu ăn nốt viên này thì sẽ ăn cơm." cô vừa nói vừa chỉ vào miệng mình.
Hoắc Tử Sâm bất lực, anh đưa tay đến gần miệng cô và nói.
"Nhả ra và ăn cơm"
Tô Chỉ Nhược bất ngờ, anh là đang làm hành động gì thế? Cô nhả kẹo vào tay anh thì chẳng khác nào tay anh sẽ dính nước bọt của cô, một người yêu sự sạch sẽ như thế mà lại làm hành động này.
Cô sững sờ trơ mắt nhìn Hoắc Tử Sâm, lắc lắc đầu không chịu.
Nghĩ sao mà bắt cô nhả kẹo trên tay anh chứ, việc đó là không thể.
Huống hồ gì loại kẹo này rất ngon, cô muốn ăn hết.
Lúc này Hoắc Tử Sâm mới thiếu kiên nhẫn, trực tiếp dùng một tay bóp lấy hai cái má làm cho đôi môi nhỏ kia chu lên.
"Chú...chú làm gì vậy?" Tô Chỉ Nhược bất ngờ mở to mắt nhìn anh, nói lắp bắp.
"Nhả kẹo hay không?" anh hỏi lại.
"Ực" Cô lúc này đột nhiên không hiểu sao viên kẹo lại chạy tuột xuống cổ họng, trực tiếp nuốt luôn viên kẹo.
Tô Chỉ Nhược bất ngờ che miệng lại, mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
"Nuốt trộng rồi sao, có nghẹn không, mau nôn ra đi!!!"
"Không sao ạ, viên kẹo khá nhỏ nên không bị nghẹn." cô cười cười nhìn anh.
Hoắc Tử Sâm cốc nhẹ trán cô một cái.
"Cháu đấy, ít ăn kẹo thôi.
Sâu răng thì sẽ trở thành một cô gái xấu xí, có hiểu không?" anh nói câu này mục đích chỉ muốn hù dọa cô một chút.
"Dạ cháu biết rồi!" ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng cô cảm giác có chút không phục.
Dựa vào đâu mà chú lại tùy tiện lại gần mình như thế, dạo gần đây chú có vẻ rất khác.
Có nhiều hành động bất chợt của Hoắc Tử Sâm làm Tô Chỉ Nhược nhiều lần phải đứng hình, bối rối.
Dựa vào đâu làm lại gần, dựa vào đâu mà đột nhiên thân thiết, đột ngột thay đổi, khiến cô phải ôm tim mà khóc thét vì ngượng ngùng, xấu hổ.
Với cả cô còn rất tự tin với hàm răng trắng sáng này của mình, ăn kẹo từ nhỏ đến lớn.
Mặc dù có lúc sẽ sâu răng nhưng không nặng, cô đều đi nha sĩ để chữa trị, không đến mức xấu xí như anh nói.
Đồ ông chú già, cứ xem mình là con nít mà lại tùy ý chọc ghẹo.
Cô chỉ nghĩ những điều to gan lớn mật như thế trong lòng, chứ chẳng dám nói gì với anh.
Một phần là sợ anh không đối tốt với mình nữa, sợ anh sẽ xa cách với mình như hai năm về trước, và một phần...!cô nhút nhát.
Trách bản thân sao lại thỏ đế như thế, trước kia bạo gan bao nhiêu thì bây giờ hèn nhát bấy nhiêu.
Nhưng không phải với ai cô cũng thế, chỉ đối với Hoắc Tử Sâm thì Tô Chỉ Nhược mới bị con quỷ thỏ nhút nhát nhập mà thôi.
Ăn cơm xong, cô về phòng soạn sách vở cho ngày mai và học bài.
Còn Hoắc Tử Sâm thì về phòng làm việc, không ai làm phiền đến ai.
Mỗi người một phòng, một không gian riêng.
22giờ tối.
Tô Chỉ Nhược học bài xong, trong bụng lại cảm thấy đói nên đã lần mò xuống phòng để kiếm tí gì ăn.
Vừa ra khỏi phòng thì cũng bắt gặp Hoắc Tử Sâm tay anh cầm áo khoác, tay kia đóng cửa.
Hành động có vẻ gấp gáp, thao tác linh hoạt,Tô Chỉ Nhược tò mò liền hỏi.
"Chú giờ này còn đi đâu vậy ạ?"
Hoắc Tử Sâm: "Kiều Oanh uống say, chú đi đón cô ấy.
Cháu ngủ sớm đi, mai còn phải đến trường."
"Cho cháu theo với được không? Chị ấy say như thế hẳn cần có người chăm sóc, chú cho cháu theo đi!" giọng nói có chút khó chịu, mang theo chút hy vọng.
"Thôi được, cháu thay đồ đi." Hoắc Tử Sâm cũng gật đầu, anh không biết chăm sóc người khác.
Với cả Kiều Oanh cũng là nữ nhân, có thêm Tô Chỉ Nhược đi theo sẽ ổn hơn.
...!
Trên đường đi, Tô Chỉ Nhược có len lén nhìn qua Tử Sâm.
Thấy gương mặt không chút biến sắc, nhưng tốc độ của xe chạy vẫn khá nhanh.
Nhanh hơn bình thường, không quá tốc độ cho phép của luật đường.
Nhưng cũng được xem là khá nhanh, anh gấp rút đến vậy sao? Lo lắng cho chị ấy đến như thế ư? Cô nghĩ đến đây thì lòng liền cảm thấy nhói, gương mặt không vui cũng hiện ra ngoài, cô cúi đầu xuống đan các ngón tay lại.
Thật sự khó chịu quá đi, yêu làm chi cho khổ vì tình vậy nè!!!
Đến nơi, ở đây là một quán rượu.
Không phải nơi như vũ trường, quán bar mà chỉ là một quán nhậu bình thường.
Có phong cách trang trí mờ ảo, nhìn rất bí hiểm.
Vào trong thì thấy Kiều Oanh đang ngồi ở vị trí quầy nước, nằm gục trên bàn, tay vẫn còn cầm ly rượu.
Anh đi nhanh đến, vỗ nhẹ vai Kiều Oanh.
Kiều Oanh cô từ quê lên thành phố làm việc.
Chẳng có một người thân nương tựa, bạn bè cũng chẳng mấy ai thân thiết.
Có lẽ trong dòng thời gian cuộc gọi, Hoắc Tử Sâm anh là người liên lạc cuối cùng vậy nên nhân viên mới gọi điện đến cho anh.
Hoắc Tử Sâm cũng không thể thờ ơ bỏ mặc cô ở đó, con gái ở một nơi như quán rượu không an toàn, vì thế anh mới đến đây với tư thế cấp bách..