"Hoắc Tổng, xin anh cho tôi một cơ hội làm lại một lần nữa đi mà sếp." Một người nhân viên nữ đi theo sau, dáng vẻ hối hả lo lắng, trên tay còn cầm theo sấp tài liệu dày cộm.
Hoắc Tử Sâm: "Trưởng phòng Kim, tôi đã cho cô sửa đổi bản kế hoạch đến ba lần.
Thời gian một tháng, không ngắn để thực hiện được một bản kế hoạch hoàn chỉnh.
Nhưng cô đã không làm được, đây là tự bản thân cô chuốc lấy.
Nhận tiền lương tháng này và rời khỏi công ty."
Hoắc Tử Sâm nhìn cô trưởng phòng kia với đôi mắt lạnh lùng, giọng nói quyết đoán.
Anh là người công tư phân minh trong công việc, luôn luôn cho người khác cơ hội để sửa sai.
Vị trưởng phòng này đã làm sai một lần, lần thứ hai tiếp tục phạm sai, lần thứ ba anh cho cơ hội vẫn không thể hoàn thành công việc.
Vì thế Hoắc Tử Sâm mới quyết định sa thải, một nhân viên văn phòng thì nên có một tố chất đúng chuẩn.
Nghiêm túc, chăm chỉ làm việc chứ không phải suốt ngày làm chuyện thừa thãi để rồi trễ hạn.
Điều này khiến Hoắc Tử Sâm không thể chấp nhận được, vì thế trong buổi họp hôm nay anh đã chính thức đuổi việc người nhân viên nữ kia.
Cô nhân viên kia cũng chẳng thể nói gì thêm, đành buồn bã rời khỏi phòng cùng xấp giấy tờ trên tay.
Tô Chỉ Nhược ngồi đấy sững sờ nhìn Hoắc Tử Sâm, cô khá ngạc nhiên.
Người vừa rồi là Hoắc Tử Sâm mà cô quen biết sao? Rất lạnh lùng, rất quyết đoán, ánh mắt của anh rất sắc bén và giảo hoạt.
Trước kia lẫn hiện tại cô vẫn chưa thấy được mặt này của anh, bây giờ nhìn thấy rồi thì lại có chút bất ngờ và cảm giác xa lạ.
Hoắc Tử Sâm khi nãy chỉ lo nói chuyện với nhân viên nên cũng chẳng để ý đến sự hiện diện của Tô Chỉ Nhược.
Khi nhân viên kia rời đi, lúc này anh mới quay lại nhìn.
Thấy cô gái nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác, bàng hoàng, đôi mắt to tròn long lanh cùng với hai cái má bánh bao đáng yêu kia đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nhìn anh như thể lần đầu tiên thấy được một sinh vật lạ vậy.
Hoắc Tử Sâm nhanh chóng thu lại đôi mắt lạnh lùng khó gần kia, thay vào đó là ánh nhìn ngọt ngào, ấm áp nhưng vẫn không kém phần lạnh lẽo.
"Tan học sớm vậy sao?" anh đi đến ngồi xuống ghế đối diện nhìn Tô Chỉ Nhược.
Tô Chỉ Nhược: "Vâng, cũng như mọi hôm thôi ạ."
Hoắc Tử Sâm: "Đói chưa? Chú đưa cháu đi ăn nhé?"
"Dạ được ạ!" Tô Chỉ Nhược nghe nhắc đến đồ ăn thì đôi mắt long lanh kia liền sáng rực lên, nụ cười tươi tắn hồn nhiên nở trên môi.
___
Nhà hàng X
"Tuyệt quá đi, nhà hàng này đẹp thật đó ạ!" Tô Chỉ Nhược nói một câu cảm thán.
Nhà hàng X được thiết kế theo kiểu quý tộc hoàng gia anh thời xưa, các kiến trúc cổ điển, các làn hoa lẫn bàn ghế cùng với rèm cửa đều được thiết kế rất tỉ mỉ và trau chuốt.
Không gian khá thoáng đãng, không có quá nhiều khách nên rất yên tĩnh.
Nhà hàng này vừa mới mở cách đây không lâu, ở đây nghiên về các món âu.
Nhưng tiền cho mỗi bữa ăn thì quả thật không ít, đối với người bình thường thì có thể là một tháng lương hoặc hơn cho các món xa xỉ khác.
"Thích lắm sao?" Hoắc Tử Sâm nhìn cô gái đối diện mà hỏi.
Tô Chỉ Nhược gật gật đầu, ánh mắt hiếu kỳ vẫn đưa qua đưa lại nhìn ngắm.
"Vâng ạ, trước giờ cháu vẫn rất thích phong cách hoàng gia.
Vừa cổ điển vừa sang trọng, lại toát lên vẻ quý tộc huyền bí."
"Nếu thích, chú có thể mua nhà hàng này tặng cho cháu làm quà sinh nhật." Hoắc Tử Sâm nói ra một cách đơn giản, giống như hát một bài hát quen thuộc.
Dù sao cũng sắp đến sinh nhật cô rồi.
Sao câu nói này từ miệng anh toát ra lại dễ dàng đến thế cơ chứ? Nhà hàng này nhìn mỗi cái rèm cửa thôi cũng thấy đắt tiền huống chi là cả nhà hàng.
Trong câu nói ấy, điều cô để ý nhất đó chính là anh nhớ được sinh nhật của cô.
Thoáng lên vẻ cui mừng, hạnh phúc.
"Không...!không cần đâu ạ." Cô vội từ chối.
Mặc dù rất thích phong cách ở nhà hàng này, nhưng cũng không thể khoa trương đến mức thích thì mua cả nhà hàng như thế được.
"Vậy chú sẽ làm cho cháu một thẻ VIP tại đây, sau này chỉ cần đến ăn." Hoắc Tử Sâm nhàn nhạt đáp.
truyện ngôn tình
"Dạ, cháu cảm ơn chú!" Cô cười cười, thế này còn được.
Nhà hàng này tốt như vậy, chắc phải đưa Dương Hy và Vĩ Thành đến ăn một bữa mới được.
Sau khi ăn xong thì Tô Chỉ Nhược cùng anh trở về lại xe.
Trên đường đi, đi một đoạn không xa thì Hoắc Tử Sâm bắt đầu mở lời.
"Ngày mai cháu có học không?" Anh hỏi.
"Không ạ, sao thế chú?"
Hoắc Tử Sâm: "Cùng chú bay sang Mỹ - New York, ngày mai có buổi tiệc từ thiện do Mr.
Jack nhạc sĩ nổi tiếng tổ chức.
Có mời cả bố mẹ cháu, nhưng cháu cũng biết đấy, bố mẹ cháu vì một vài lý do nên sẽ không dự được, nên bây giờ cháu phải đi thay họ!"
Tô Chỉ Nhược nghe cái tên kia xong liền có chút ngạc nhiên, là thầy giáo của mình cơ mà? Nhưng những buổi tiệc như thế này thì có thể không cần góp mặt, nhưng vì là thầy giáo thân thiết nên bố mẹ cô mới muốn cô đi dự tiệc thay họ.
Còn lý do vì sao bố mẹ cô không tham dự thì cô cũng thừa biết, họ chắc đang ở hawaii để tận hưởng.
"Vâng." Cô gật đầu.
Dù sao cũng lâu lắm rồi chưa gặp thầy, sẵn dịp này có thể gặp lại ông và cùng nhau trao đổi một vài chuyện.
Nói rồi Hoắc Tử Sâm cũng đưa cô về lại biệt thự để thu dọn một số hành lý, sau đó lập tức lên máy bay.
Vì là máy bay tư nhân nên cũng không tốn quá nhiều thời gian cho các khâu chuẩn bị.
Buổi sáng hôm nay cô thức dậy có hơi sớm nên bây giờ đã bắt đầu buồn ngủ, cô xê dịch người một chút.
Tìm được vị trí thích hợp và thoải mái, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Hoắc Tử Sâm nhìn qua thấy cô gái nhỏ kia đang ngủ say, anh mỉm cười nhẹ.
Lấy điện thoại ra rồi canh góc chụp một cái.
Anh không hiểu lắm cho hành động tự tiện này của mình, nhìn trong hình cô gái đang mê man ngủ.
Hai mắt nhắm lại, đôi môi chúm chím đáng yêu kia anh liền bật cười nhưng cố không tạo ra tiếng động.
"Thật dễ thương!"
Anh đang rất sợ bản thân sẽ có những ý đồ xấu với cô gái nhỏ này.
Hiện nay anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, cô bé này chỉ mới mười bảy.
Tuổi trẻ mơn mởn, rất đẹp.
Và có rất nhiều điều mới đón chờ, anh không muốn bản thân có tình cảm gì đi quá phận.
Sợ bản thân sẽ không kìm lòng được mà yêu cô, rồi sau đó giữ cô bên cạnh.
Một cô gái xinh đẹp, tự do nên sẽ không thích bị kìm hãm.
Càng không muốn bị bó buộc với một ai, vậy nên Hoắc Tử Sâm cũng đang điều chỉnh lại tâm lý để không phải sa vào lưới tình của một cô nhóc chưa đủ tuổi.
Hạ cánh an toàn, Tô Chỉ Nhược vừa xuống máy bay thì liền đi theo chú về khách sạn.
Cô nhìn xung quanh, đất mỹ nơi cô lớn lên, ở đây chính là thành phố New York, nơi tập trung dân số đông nhất Hoa Kỳ.
Hít thở nhẹ hưởng thụ bầu không khí, nhìn con người ở đây cô cũng cảm thấy quen thuộc.
Ở đây chính là đất của cô, lãnh thổ của cô, cảm giác có chút thích thú.
Khi nãy cô có ngỏ ý hỏi anh có nên về biệt thự của Tô gia ở không, nhưng Hoắc Tử Sâm lại bảo về đó sẽ tốn nhiều thời gian, nơi cô ở cách với địa điểm của bữa tiệc cách khá xa.
Về khách sạn, dọn dẹp sơ qua hành lý một chút rồi mệt mỏi nằm trên giường.
Từ Bắc Kinh bay đến New York đã tốn khoảng 13 tiếng 50 phút.
Thời gian ngồi máy bay khá lâu nên cô cũng mỏi rã rời, ngủ một giấc thì đã là buổi chiều.
Đang nghịch điện thoại thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh biết thời gian có chút gấp gáp nên cô cũng chẳng có thời gian nhiều để lựa chọn.
Vì thế mới quyết định tự ý chọn cho cô một chiếc váy..