"Chỉ Nhược." Hoắc Tử Sâm lái xe, anh đi một đoàn đường thì gọi tên cô.
"Vâng?"
"Đừng yêu sớm!" Đây là lần thứ hai Hoắc Tử Sâm nhắc tới điều này.
Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến việc cô cùng người khác yêu đương thì anh lại khó chịu vô cùng.
"Cháu hiểu rồi." Tô Chỉ Nhược ngoan ngoãn nghe theo, cô cũng không mấy xa lạ với câu nói này.
Mặc dù có chút buồn nhưng cô cũng suy nghĩ thoáng hơn, dùng vài lí luận để lấp liếm đi nổi buồn trong lòng.
Chẳng nhẽ chú sợ cô thích chú hay sao? Sợ cô chưa đủ tuổi để yêu đương? Cô cũng chẳng hiểu, nếu không muốn cháu yêu sớm thì khi đủ mười tám tuổi cháu sẽ tỏ tình chú.
"Mười tám tuổi cháu sẽ yêu!" Tô Chỉ Nhược nói.
Hoắc Tử Sâm cũng không nói gì, khi đó cô đủ tuổi trưởng thành rồi.
Muốn quản cũng không quản được, hơn nữa...!anh chỉ nhận lời giúp đỡ từ bố của Tô Chỉ Nhược, vốn cả hai cũng chẳng có quan hệ gì ràng buộc với nhau.
Nhưng mười tám tuổi cô nhóc sẽ yêu ai đây? Thật tò mò, và cũng thật khó chịu.
"Tiểu nha đầu kia đâu rồi dì Phương?" Hoắc Tử Sâm mặc vest đi xuống lầu, vào giờ này thì Tô Chỉ Nhược thường hay ở trong phòng luyện đàn, hôm nay lại không nghe thấy âm thanh gì phát ra, gõ cửa phòng cũng không thấy nên mới xuống hỏi dì Phương.
"À, tiểu nha đầu đấy bảo là đi học nhóm với bạn rồi.
Hôm nay chủ nhật mà cậu cũng đi làm sao?" dì Phương đặt bình hoa vừa cắm xong xuống bàn phòng khách.
"Có hẹn đột xuất với khách hàng, cháu đi đây." Nói xong Hoắc Tử Sâm cũng rời đi.
Cửa Hàng Bánh Ngọt
"Bài này em đã hiểu chưa?" Đình Xuyên ngồi đối diện Tô Chỉ Nhược, tay chỉ vào bài tập trong sách mà hỏi.
"Em hiểu rồi." Tô Chỉ Nhược gật đầu, quả nhiên cảm giác khi hiểu bài lại thoải mái đến thế.
"Được, bây giờ em làm một bài tập mẫu này đi." Đình Xuyên mỉm cười dịu dàng.
"Được!" Nói rồi cô cũng chăm chỉ làm bài tập, Đình Xuyên ngồi không làm gì nên anh chống cằm nhìn cô.
Bộ dạng chăm chỉ của Tô Chỉ Nhược quá thật rất đáng yêu, gương mặt xinh xắn, thanh tú, càng nhìn càng thích.
Đình Xuyên thật sự quá thích cô đi, khi thích thì có lẽ đối phương làm gì cũng sẽ thích.
Lúc làm bài xong vừa hay ngẩn đầu lên, cô vô tình nhìn ra cửa kính thì thấy một chiếc xe màu đen chạy ngang qua.
Chiếc xe này có chút quen, ánh mắt cô cứ dõi theo mãi, có chút thất thần.
Lúc này Đình Xuyên liền gọi.
"Chỉ Nhược, Chỉ Nhược!"
"Sao vậy anh?"
"Bài tập này em làm đúng rồi, bây giờ mình làm thêm vài bài nữa.
Mức độ sẽ nâng cao dần, có khi một bài phải cần ứng dụng đến hai hoặc ba công thức, nếu quá trình giảng có gì không hiểu thì hỏi anh ngay nhé?" Đình Xuyên nói.
"Được, em biết rồi."
Đình Xuyên học giỏi nên cách giảng bài cũng có chút khác đi với thầy cô, giảng cũng khá dễ hiểu.
Với cả anh còn rất nhiệt tình, vì là học với Đình Xuyên nên Tô Chỉ Nhược cảm thấy thoải mái hơn là học với thầy cô.
Cũng may Tô Chỉ Nhược không phải người ngu ngốc gì, chỉ cần nghe giảng vài lần là hiểu.
Đôi khi cô sẽ không suy ra được nhiều đường đi nước bước, cách giải nhưng khi nghe Đình Xuyên nói qua thì hiểu ngay.
Vì hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt nên vừa ăn vừa học cũng rất vui, Tô Chỉ Nhược đặc biệt thích kẹo và cô cũng thích cả bánh ngọt, chỉ cần ăn đồ ngọt thì Tô Chỉ Nhược liền lập tức cảm thấy dễ chịu.
Cả hai vừa ăn vừa học xong thì trời cũng sẫm tối, đi bộ dọc trên con đường Đình Xuyên nhìn qua thấy một quán ăn cậu liên quay sang hỏi Tô Chỉ Nhược.
"Đói chưa? Quán ăn này vừa mới mở không lâu, anh nghe nói có món gà sốt chưa ngọt rất ngon!"
"Vâng, em cũng đang đói!" Tô Chỉ Nhược liền gật đầu, cô khá thích ăn gà vừa hay lại đang đói bụng nên không ngần ngại gì mà đồng ý.
Nói rồi cả cũng kéo nhau vào quán gà, gọi hai đĩa gà sốt chua ngọt cùng nước và một vài món khác.
Ăn một lúc sau thì nước mắt cô đột nhiên chảy ra, còn hay hắt xì hơi, chóp mũi cũng đỏ ửng lên.
Đình Xuyên lo lắng hỏi thì Tô Chỉ Nhược nói rằng không sao, cô cũng không hiểu sao lại chảy nước mắt.
Món gà này vốn không cay, chỉ the the đầu lưỡi để kích thích chút vị giác.
Chỉ là cảm giác ăn xong lại có chút khó chịu trong người, nước mắt chảy, còn hắt hơi liên tục.
"Chắc là do thời tiết trở lạnh thôi, không sao đâu anh!" Tô Chỉ Nhược nghĩ vậy, vì trời dạo này đột nhiên trở lạnh đi.
Tháng năm thời tiết nóng bức nhưng chẳng hiểu khí hậu thay đổi kiểu gì mà đột nhiên trở lạnh, sáng sớm còn hay đổ mưa nhưng không nhiều, chỉ li ti vài giọt.
Đình Xuyên: "Em không khỏe vậy chúng ta về thôi!"
Đình Xuyên thấy cô như thế cũng lo lắng, Đình Xuyên đưa Tô Chỉ Nhược về đến nhà sau đó cũng rời đi.
Tô Chỉ Nhược ở trên xe liên tục hắt hơi, có lúc lại nghẹt mũi, có chút khó thở nên phải mở cửa kính xe ra để hít thở một chút.
Cổ họng có chút khàn, hơi rát, Tô Chỉ Nhược nghĩ rằng bản thân chắc là bị cảm rồi, về nhà phải uống thuốc ngay thôi.
Vào đến nhà đã thấy Hoắc Tử Sâm và Diệp Tinh Húc đang ngồi ở ghế, mỗi người một việc.
Cô có chút mệt liền ngồi xuống ghế, tay chân cũng nóng dần đi.
"Đi chơi vui quá nhỉ?" Diệp Tinh Húc bày ra vẻ mặt vui vẻ mà nói.
Tô Chỉ Nhược: "Cháu không đi chơi, cháu đi học.
Nhìn bộ dạng chú vui như vậy, có lẽ hôm nay đã được thỏa mãn nguyện vọng là đi chơi với Dương Hy rồi nhỉ?"
Hai hôm trước cô có nghe Dương Hy nhắc qua, bảo Diệp Tinh Húc hẹn cậu ấy đi chơi.
Từ chối nhiều lần những Diệp Tinh Húc vẫn kiên quyết, cuối cùng thì lần này cũng đồng ý.
Diệp Tinh Húc gãi gãi đầu cười cười, quả thật hôm nay đi chơi cùng Dương Hy rất vui.
Trước kia tán gái, anh thường đưa họ đến các cửa hàng thời trang nổi tiếng, các nhà hàng lớn, hoặc nơi nào đó xa hoa lộng lẫy.
Nhưng lần này lại khác, anh cùng Dương Hy đến công viên nước để chơi.
Mặc dù có chút lạ nhưng vẫn rất vui, rất kích thích.
Tô Chỉ Nhược nhìn qua Hoắc Tử Sâm, thấy anh đang làm việc với máy tính.
Có lẽ đang bận nên cô cũng không hỏi gì nhiều.
Hoắc Tử Sâm quả thật bận công việc, nhưng anh muốn đợi cô về nên mới đem máy tính xuống đây làm.
Có thêm Diệp Tinh Húc ở đây lải nhải liên tục, mặc dù khá phiền phức nhưng anh cũng không muốn về phòng.
Đến lúc cô về, Hoắc Tử Sâm yên tâm hơn rồi lại vùi đầu vào công việc.
Anh có hơi giận cô, đã bảo không yêu sớm, đừng quá gần gũi với ai nhưng cô lại cứ tiếp xúc với thằng nhóc kia.
Ý tứ của thằng nhóc kia hiện rõ hết trên mặt, buổi chiều nay anh ngồi trong xe.
Lúc chờ đèn xanh thì đã vô tình nhìn thấy cô trong quán bánh ngọt cùng với Đình Xuyên.
Tô Chỉ Nhược ngồi một lát thì tay bất giác đưa lên gãi gãi ở cổ, rồi chốc sau lại đến tay.
"Này này tiểu nha đầu, cổ và tay cháu sao vậy? Đóm đỏ hiện hết cả lên?" Diệp Tinh Húc có vẻ lo lắng, thấy Tô Chỉ Nhược cứ gãi tay rồi gãi cổ mãi, nhìn lại mới thất mấy vết đỏ.
"Cháu không biết, chỉ là cảm thấy ngứa...!hắt xì!" Cô lắc lắc đầu, tay vẫn gãi, vừa dứt câu lại hắt hơi.
Diệp Tinh Húc thấy thế nhăn mặt vội lấy giấy đưa cho Tô Chỉ Nhược.
Hoắc Tử Sâm bây giờ cũng nhìn cô, thấy Tô Chỉ Nhược gãi nhiều như thế anh rất lo lắng, lại còn hắt hơi, nghe giọng nói có chút nghẹt, không giống thường ngày.
Hoắc Tử Sâm đặt máy sang một bên, đi đến ngồi cạnh cô.
"Sốt sao?" Tay của Tư Sâm áp lên trán của Tô Chỉ Nhược.
"Chắc là vậy." Tô Chỉ Nhược cũng không biết, hắt hơi, khan cổ...!ừm thì chắc là vậy rồi!
Hoắc Tử Sâm: "Về phòng nghỉ ngơi đi, chú gọi bác sĩ đến khám!"
"Đừng gãi nữa, cháu gãi một hồi sẽ tróc da mất" anh nói tiếp, hai hàng chân mày đã nhíu chặt lại, nổi lo lắng càng nhiều hơn.
"Nhưng cháu ngứa lắm, khó chịu nữa." Cô không thể dừng được, tay gãi cũng nhanh hơn.
"Chú đưa cháu đi bệnh viện." Nói xong Hoắc Tử Sâm liền đứng lên đi về phía cầu thang.
Vừa định đi lên thì đã nghe tiếng kêu của Diệp Tinh Húc.
"Nhóc con, nhóc con, Tử Sâm con bé ngất rồi." Diệp Tinh Húc thấy Tô Chỉ Nhược ngất đi liền đỡ lấy cô, vẻ mặt không kém phần lo lắng.
Hoắc Tử Sâm ngay sau khi thấy cô ngất mà tim anh đập mạnh lên, nổi sợ hãi từ đâu không biết lại ùa tới mạnh mẽ.
Bệnh viện S
Khi nãy trên đường đi, anh đã rất sốt ruột, tăng tốc nhanh thật nhanh, xe băng trên đường đi với tốc độ cao, cũng chẳng quan tâm gì đến luật giao thông.
Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tô Chỉ Nhược, đến tay đua như Diệp Tinh Húc ngồi sau xe mà cũng hồi hộp hợp theo, tốc độ quá nhanh, trên đường cũng có rất nhiều xe, Hoắc Tử Sâm liên tục vượt mặt các con xe khác, cứ vậy mà tốc độ tăng dần.
Hoắc Tử Sâm vào phòng bệnh, thấy Tô Chỉ Nhược đang ngoan ngoãn yên giấc trên giường, lòng anh liền cảm thấy nhói đau.
Ngồi xuống ghế, nắm lấy tay cô mà áp lên trên của mình.
Quả thật trách bản thân vô tâm, đến việc cô bị gì mà mình cũng không biết, anh cũng chẳng biết quá nhiều về cô, chẳng biết cô dị ứng với món ăn gì, càng nghĩ càng tự trách bản thân nhiều hơn..