“Cái gì cơ? Cậu thích chú của mình à?” Vĩ Thành nghệ Tô Chỉ Nhược nói mà liền bất ngờ, cậu đập tay lên cùng với giọng nói to.
“Cậu...!cậu nhỏ tiếng thôi!” Chỉ Nhược thúc giục, cô che miệng Vĩ Thành lại.
“Được được, nhưng mà Tiểu Hy...!sao cậu không bất ngờ gì hết vậy?” Vĩ Thành quay qua nhìn Dương Hy đang chống cằm ung dung kia.
“Thật ra tớ đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là chưa hoàn toàn chắc chắn nên mới đợi Chỉ Nhược mở lời.” Dương Hy đáp.
“Rõ ràng như vậy sao?” Tô Chỉ Nhược nghe vậy liền có chút e thẹn, đỏ mặt nhìn Dương Hy.
“Cũng không hẳn là như thế, tớ cũng chẳng hiểu sao lại nhìn ra được cậu và chú ấy có vấn đề.” Dương Hy cười cười đáp, cô còn có chút tự hào vì khả năng này của mình đấy.
“Vậy cậu tính như nào hả Tiểu Nhược?” Vĩ Thành hỏi.
“Tớ...!tớ dự định sẽ tỏ tình chú ấy!” Chỉ Nhược đáp.
Thật ra cô đã có suy nghĩ này từ rất lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa lên kế hoạch, cũng chưa có tín hiệu gì từ anh để Tô Chỉ Nhược thêm động lực cả.
“Cậu dự đoán khả năng thành công sẽ là bao nhiêu?” Dương Hy hỏi, vì dù sao Hoắc Tử Sâm cũng là một người đàn ông tốt nên nếu cả hai đến được với nhau thì cô sẽ rất mừng cho bạn của mình.
Nhưng suy nghĩ của Hoắc Tử Sâm thì cô không nắm chắc lắm, anh ta là một người đàn ông quyền lực, che giấu tâm tư rất giỏi, rất dễ thao túng người khác, nên càng sợ hơn rằng việc anh ta đối tốt với Chỉ Nhược cũng chỉ bởi vì mang ơn của bố cậu ấy.
Nghe Dương Hy hỏi xong Chỉ Nhược bất ngờ cũng chẳng biết nên trả lời như thế nào, cô chỉ biết lắc đầu.
Quả thật vấn đề này cô thật sự chưa từng suy nghĩ kĩ đến nó, chỉ biết bây giờ cô rất thích anh, và muốn nói ra lời tỏ tình ấy.
Cô muốn nói ra một lần để trong lòng được thoải mái hơn, thật sự bây giờ cô chẳng thể kìm lòng nổi.
Mỗi khi đến gần anh thì cô như con người khác, tay chân bất giác luộm thuộm, lóng nga lóng ngóng, còn yếu đuối.
Mỗi khi anh làm một hành động nhỏ gì đó thì cô lại hạnh phúc, vui sướng muốn điên lên, tim cô lúc nào cũng đập với tần số nhanh.
Cứ kiểu như này cô thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.
“Cậu định tỏ tình bằng cách nào?” Vĩ Thành hỏi, phương thức tỏ tình như thế nào thực ra rất quan trọng, nó nắm tới 50 phần trăm cơ hội cho chính chủ, vì thế nên cần phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng để tránh sơ xuất.
Cả ba cô cậu cứ thế mà xôn xao bàn tán, đưa ra đủ kế hoạch để tỏ tình Hoắc Tử Sâm.
Nào là tặng hoa, tặng quà, nào là nói bất ngờ, hay tỏ tình trước đám đông.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Hoắc Tử Sâm là đàn ông, không phải phụ nữ nên những hình thức màu mè đó quả thật không thích hợp cho lắm.
Huống chi anh còn là doanh nhân có tiếng, người đàn ông được giới báo chí săn đón.
Nếu tỏ tình trước nhiều người như thế, báo chí mà chụp được thì có khi Hoắc Tử Sâm cũng sẽ gặp nhiều tin đồn phiền toái.
Bàn tới bàn lui thì cuối cùng cũng chọn phương án đó là tỏ tình tại nhà hàng.
Chốt xong thì cả ba người cũng đã phải xuống cuối góc lớp đứng chịu phạt vì cả buổi học cứ rì rầm, bị nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn vi phạm nên giáo viên mới phạt xuống góc lớp đứng.
Cả ba cũng chẳng ý kiến gì, vì vốn dĩ bản thân đã làm sai.
Nhưng vì tương lai cua được người đàn ông như Hoắc Tử Sâm, giúp cho Tô Chỉ Nhược thì Dương Hy cùng Vĩ Thành sẽ không ngại đứng góc lớp như thế này!
Ngay sau ngày hôm đó Chỉ Nhược cùng Dương Hy liền đi đến nhiều nhà hàng để lựa chọn, lựa chọn khung cảnh, bàn, cũng những thứ dịch vụ khác như các hình thức biểu diễn nhạc phụ vụ cho buổi tỏ tình đó.
Nhà Hàng Luxuriant
“Cậu thấy nhà hàng này thế nào?” Dương Hy nhìn Chỉ Nhược mà hỏi.
“Tớ thấy rất tốt, món ăn cũng rất vừa miệng, cách bày trí ở đây cũng nhã nhặn, lãng mạn.”
Nhà hàng Luxuriant được trang trí theo phong cách đêm lãng mạn, bày biện bàn ghế rất bắt mắt, thường thì các cặp đôi sẽ chọn Luxuriant là điểm để hẹn hò cho ngày đầu tiên.
Tiếng dương cầm du dương được phát ra từ loa áp trần của nhà hàng.
Chỉ Nhược và Dương Hy để chọn được nhà hàng tốt thì cả hai mất khá nhiều công sức, ở tại nhà lên mạng cũng có thể tùy ý lựa và xem đánh giá.
Nhưng vì lần này là lần tỏ tình đầu tiên của Chỉ Nhược nên cả hai muốn nó hoàn hảo nhất, vì vậy đã quyết định sẽ đi trải nghiệm thực tế và cho ra đánh giá, sau đó sẽ chọn lọc ra rồi đặt bàn.
“Vậy hạ chốt nhà hàng này nhé?” Dương Hy cười nói.
“Được!” Chỉ Nhược gật đầu.
“Nhưng...!bây giờ cậu đợi chút, tớ đau bụng.
Hôm nay đã ăn quá nhiều, tớ đi giải quyết chút đây, cậu ngoan ngoãn đợi ở đây nhé!” Nói rồi Dương Hy cũng ôm bụng chạy đi.
Vài phút sau thì tiếng gọi lại xuất hiện từ đằng sau, là Đình Xuyên.
“Học trưởng?” Tô Chỉ Nhược có hơi bất ngờ, lâu rồi cô mới gặp lại anh.
“Lâu rồi không gặp!” Đình Xuyên vẫn như cũ, anh vẫn thích Tô Chỉ Nhược, lần này gặp lại anh nhìn thấy diện mạo mới hoàn toàn kia của Chỉ Nhược lại bất giác tiếp tục rung động.
Giọng nói ấm áp cùng nụ cười rạng rỡ, nhìn anh bây giờ rất tươi tắn và đầy sức sống.
“Anh ngồi đi!” Tô Chỉ Nhược lịch sự mời Đình Xuyên ngồi xuống, sau đó cô tiếp tục nói.
“Nhìn anh thật khác quá đấy, anh đến đây làm gì thế?”
Hôm nay Đình Xuyên khác với thường ngày, anh mặc một bộ vest sang trọng, lịch lẫy, bộ vest xanh đen này khi mặc lên như khiến Đình Xuyên chững chạc trưởng thành thêm vài tuổi.
Lúc này một chiếc xe đang đậu ở phía bên kia đường, một chiếc porsche đen sang trọng.
Hoắc Tử Sâm ngồi ở vị trí ghế sau, anh nhìn qua thì thấy Tô Chỉ Nhược cùng Đình Xuyên đang ngồi nói chuyện.
Vì ngồi ở bàn gần cửa kính nên người đi đường bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy được người ở bên trong.
Hôm nay anh có việc cần nói chuyện cần bàn với đối tác nên đã hẹn đến nhà hàng Ánh Dương, nhà hàng Ánh Dương và nhà hàng Luxuriant vô tình lại gần nhau, đối diện, cách cũng chỉ một làn đường lớn.
Nhìn Chỉ Nhược cùng Đình Xuyên trò chuyện vui vẻ như thế thì anh liền cảm giác khó chịu bức bối, trong lòng như có một thứ gì đó nghẹn lại, không thể diễn tả.
Nụ cười của Tô Chỉ Nhược rất đẹp, với ai cô cũng cười tươi như thế sao? Bản thân anh biết rằng mình không thể chen vào cuộc sống riêng tư của Chỉ Nhược, nhưng càng tự nhắc như thế, càng để cô thoải mái vung cánh bay thì càng có nhiều nam nhân đến gần, điều đó làm anh vô cùng khó chịu.
Mỗi lần đưa đón thì lại thỉnh thoảng sẽ thấy có người đến tỏ tình với cô, nha đầu này quả thật rất thu hút nam nhân.
Chiếc xe porsche đó rời đi thì Dương Hy cũng đi về bàn, ba người trò chuyện tán gẫu một chút thì cũng tạm biệt nhau sớm.
Đình Xuyên còn phải về công ty làm việc nên Chỉ Nhược và Dương Hy cũng chẳng giữ anh ở lại lâu.
Đình Xuyên cũng muốn ở lại thêm nhưng vì công việc quan trọng nên anh mới hẹn Tô Chỉ Nhược ngày khác gặp nhau nói chuyện tiếp..