Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Đường Đa Lệnh thật sự không coi Kim Đao Sai là cao nhân gì nữa, xào nhanh mấy thứ đồ ăn buổi sáng ở nhà, cầm một bầu rượu, đến trước mặt Kim Đao Sai, không chút khách khí nào mà ngồi xuống – y thật sự đói lắm nha!

Kim Đao Sai nhìn tướng ăn không thể nói là ưu nhã nhưng cũng không ngượng ngùng của Đường Đa Lệnh, trong nội tâm vậy mà lại vui vẻ nói không nên lời, hắn lại thấy được Đường huynh đối mặt với môn chủ Thừa Thiên Môn cũng thẳng thắng hùng hồn đáng yêu kia ở lần gặp đầu tiên.

“Đường huynh không uống một chén sao?” Kim Đao Sai rót rượu mới để ý trên bàn chỉ có một cái ly.

Đường Đa Lệnh lắc đầu không ngừng, “Ta thật sự không thể uống rượu, uống chút đã say, cơm cũng ăn không nổi, không tin ngươi cứ hỏi hai huynh đệ của ta đi.”

Chuyện say rượu câu dẫn sắc lang cũng chỉ có thể làm một lần, làm một lần nữa là không có thuốc chữa luôn rồi. Tuy y không tin Kim đại môn chủ sẽ có ý đó với y, nhưng y quyết định cẩn thận vẫn hơn, cũng miễn cho hai tên trong nhà được lợi.

Tiên sư bà ngoại nó, cái thế đạo chó má gì thế này? Nam nhân muốn uống say cũng phải có phiền não như vậy.

Bộ dạng của Đường Đa Lệnh quá mức chất phác, Kim Đao Sai hoàn toàn không nghi ngờ, có thể thấy Đường Đa Lệnh cùng ăn cơm với hắn như người nhà, hắn cũng rất vui rồi.

Kim Đao Sai cười ha ha, “Ta thích nhìn bộ dáng ăn này của ngươi.”

Đường Đa Lệnh sững sờ, cọng rau chưa kịp nhai đã nuốt luôn, mém nữa là kẹt ở cổ, sặc đến nỗi ho liên tiếp, mặt cũng đỏ lên thấy rõ.

“Đúng, thật xin lỗi, tính tình ta như vậy đó, bụng đói cũng chẳng quan tâm tướng ăn thế nào.” Vì chuyện này, Quyên Tử cũng không ít lần oán trách y, sau này lúc chia tay cũng có một lý do hàng đầu là tướng ăn cơm của tên kia cũng đẹp hơn y nhiều.

Kim Đao Sai cười khổ nói: “Đường huynh, ta cũng không phải đang chê cười ngươi, ta chính là thích bộ dạng vô ưu vô lự này của ngươi, khi nhìn lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.”

“Đâu có… Ngài là khách quý, trước mặt ngài ăn tự nhiên như vậy cũng là không có quy củ…” Đường Đa Lệnh ngượng ngùng cười, động tác cũng nhã nhặn hơn, đồng thời trong nội tâm đã làm ra động tác cảnh báo nho nhỏ – một người nam nhân thích xem tướng ăn của một người nam nhân, đây là ý gì chứ?

Hơn nữa, y làm sao có thể ăn vô ưu vô lự? Y còn phải thời thời khắc khắc lo lắng không cho ba tên nam nhân chánh tà không dung này gặp mặt đây.

Kim Đao Sai có chút không vui, “Đường huynh đây là ý gì? Người khác nói lời này ta tin, nhưng cảm giác Đường huynh nói vậy là cố ý muốn tránh xa ta, chẳng lẽ ta đã làm chuyện gì khiến ngươi hiểu lầm?”

“Đương nhiên không phải!” Đường Đa Lệnh lại lập tức lắc đầu không ngừng, trong nội tâm vẫn nghĩ: “Một người hào hiệp độc bá một phương như ngươi sao cứ phải cố gắng làm quen với một tên tiểu nhân vật như ta, có thể không khiến người ta hiểu lầm sao?”

“Dựa vào địa vị của Kim môn chủ ở thành Lâm Dương với chốn võ lâm, một người làm ăn nho nhỏ như ta chẳng lẽ không nên biểu đạt sự tôn kính của mình sao?” Đường Đa Lệnh lại hỏi, y không tin Kim Đao Sai sẽ nói không nên, y đây là đang nói tới thể diện của Thừa Thiên Môn đó.

“Nhưng lần trước gặp mặt, ngươi hình như cũng không tôn tính ta mà, thậm chí còn hoài nghi ta muốn cướp bạc của ngươi.” Kim Đao Sai cười hỏi ngược lại.

“Ây da, đại ca à, ta nói thật cho ngài biết vậy.” Đường Đa Lệnh sốt ruột, lời thật cứ tuôn ra, “Lần trước ta thật không biết Thừa Thiên Môn là cái quái gì, cho nên cái danh Kim đại môn chủ của ngài lọt vào tai ta cũng không khác gì người qua đường giáp, sợ hãi còn không có, làm sao mà tôn kính được? Hôm nay tới trên địa bàn của ngài, còn không thể không biết sự lợi hại của ngài sao? Tự nhiên kính ngưỡng với ngài cũng như nước Trường Giang ào ào chảy.. Á, ta nói là nói nước Đông Hải ào ào chảy mới đúng…” Ở gần Lâm Dương là Đông Hải, Trường Giang còn không biết đang ở trên mấy vì sao nào trên trời.

Kim Đao Sai cười ha ha, “Đường huynh nói thật thú vị… Không đúng, ngươi mới kêu ta là đại ca, về sau ta đã có thể gọi ngươi là tiểu đệ rồi.”

Chết, y nên giải thích như thế nào chuyện đại ca, đại tỷ ở thế kỉ hai mươi mốt cũng chỉ là một cách dùng ngữ khí trợ từ cũng như dùng ân, a vậy thôi, nếu không giờ y cũng có hàng tá đại tỷ đại ca rồi.

“… Kim môn chủ nếu không chê, cứ kêu ta một tiếng A Đường là được rồi.” Đường Đa Lệnh cố nén bi thống nói. Tiểu đệ còn khó nghe hơn, cứ như con mấy tên sai vặt trong phim hắc đạo Hồng Kông, nếu còn gặp mấy hủ nữ có chút ít tư tưởng không thuần khiết, còn nhất định sẽ biến y thành cái gì đó luôn. 1

“A Đường, ừm, kêu vậy cũng được, nhìn dáng ngươi cũng thật sự nhỏ hơn ta chút, về sau ngươi cứ kêu ta là Kim đại ca, đừng có kêu môn chủ môn chủ gì đó khách khí như vậy.” Kim Đao Sai cũng không biết tại sao phải đối xử đặc biệt như thế với chủ tiệm vằn thắn này nữa, có lẽ là bởi vì vừa nhìn được nguyên nhân khiến hắn nhẹ nhõm đi.

“…Được… Kim đại ca…” Có giao tình với lão đại của võ lâm chính đạo, đối với người ngoài thành sinh sống ở đây như Đường Đa Lệnh cũng rất tốt, nhưng bây giờ tâm tình của y lại nửa vui nửa buồn, trong lòng hát vang một câu “Tương lai ta như một giấc mộng,” hơn nữa có thể là ác mộng nữa chứ.

Kim Đao Sai tâm tình khoan khoái dễ chịu uống một hớp rượu, ăn vài miếng đồ ăn, chợt vừa cười vừa nói: “Một đại ca như ta chỉ sợ sẽ làm A Đường thất vọng, vì ta là con trai độc nhất, nên không biết chiếu cố người ta thế nào, chẳng như A Đường chiếu cố hai đệ đệ tỉ mỉ như thế. À? Sao không cho họ ra giúp ngươi? Ta thấy một mình ngươi cũng rất cực khổ.”

Trong nội tâm Đường Đa Lệnh nóng lên, “Bọn hắn… không biết làm đâu, đành chịu vậy.” Hoa Tương Dung sau lần đó giúp y nhóm lửa cũng không bao giờ… nhúng tay vào chuyện ở bếp nữa, Ngọc Liên Hoàn ngược lại rất muốn giúp, nhưng hắn nấu đồ ăn cũng như nấu độc dược, ăn vào không sợ bị tiêu chảy sao chứ?

“Không biết có thể học, nam hài tử cũng không nên chiều hư, nếu không tương lai sao làm đại sự được.” Kim Đao Sai thật sự dùng giọng điệu của một đại ca nói, đệ đệ của A Đường cũng là đệ đệ của hắn mà.

“À, bọn họ có sở trường khác, đều rất bận rộn, tương lai… nhất định có thể làm đại sư.” Mới vừa rồi còn đang thương lượng sẽ giết ngươi thế nào đó.

“Ừ, người có chí riêng, tương lai bọn họ thành người tài rồi, ngươi cũng dễ sống hơn. Bất quá, ta thấy với năng lực của A Đường cũng có thể làm một phen sự nghiệp đấy, không biết A Đường có chí hướng gì không?”

“Chí hướng của ta à….” Mắt nhỏ của Đường Đa Lệnh tỏa sáng, “Ta muốn mở một chuỗi chi nhánh của Đoạn Bối Sơn ở toàn quốc, sau đó lấy một nữ nhân xinh đẹp khôn khéo làm bà chủ, rồi sau đó sinh mấy nhi tử thông minh tài giỏi, chờ bọn nó lớn lên, sẽ đem chuyện làm ăn giao cho chúng, sau đó đem mẹ ruột của bọn nó đi chu du khắp thế giới.”

Đường Đa Lệnh nói xong, trong lòng đột nhiên dừng lại, còn Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đâu? Bọn họ sau khi diệt được Hạ Cô Phong còn có thể ở chung một chỗ với y như bây giờ không? Ừm, nếu họ nguyện ý cùng sống chung một chỗ với mình, thì cũng đem bọn hắn đi chu du thế giới luôn.

“Vậy sao…” Kim Đao Sai có hơi thất vọng, nhưng cũng không thể nói nguyện vọng của Đường Đa Lệnh có gì không tốt, thành gia lập nghiệp vốn là trách nhiệm của mỗi người nam nhân. “Tay nghề của A Đường cũng không tệ, có thể thấy võ công của ngươi cũng rất tốt, vì sao không muốn làm sự nghiệp trong võ lâm?”

“Giang hồ đáng sợ lắm, không phải là nơi mà người như ta có thể lăn lộn.” Đường Đa Lệnh nhớ tới kiếp sống giang hồ ngắn ngủi của mình, vẫn còn sợ hãi trong lòng. Y hiện giờ cảm thấy nếu không có ý chí như Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn, thì nhất định phải có tuyệt đỉnh võ công như Độc Cô Cầu Bại, nếu không thì đừng lăn lộn trong giang hồ.

“Tại sao? A Đường có phải vừa mới xuất sư không lâu không?” Kim Đao Sai cảm giác được khẩu khí trong lời nói này của A Đường không giống như là từng trải qua tang thương, mà giống kinh nghiệm sống chưa nhiều, hơn nữa với thân thủ của y cũng không có khả năng đã lâu không có thành tựu.

“Trước kia ta… không lăn lộn giang hồ…” Trước kia y chỉ lăn lộn trong văn phòng, “Ấy, ta nói là, ta đúng là mới xuất sư không lâu, trước kia ba huynh đệ chúng ta đều cùng sư phụ ẩn cư trong thâm sơn, sau khi sư phụ qua đời mới xuống núi.” Đường Đa Lệnh thật hâm mộ Ngọc Liên Hoàn, mắt cũng không nháy cũng có thể dựng nên một câu chuyện, mà y thì nháy đến rơi lệ luôn.

“À, thật xin lỗi, A Đường đừng buồn.” Kim Đao Sai lại nghĩ lầm là nước mắt của Đường Đa Lệnh là vì mất đi sư phụ mà chảy. “Ồ? Núi mà các ngươi ẩn cứ có phải là Đoạn Bối Sơn không.”

Hứ! Ngươi mới là từ Đoạn Bối Sơn xuống thì có! Đường Đa Lệnh nhịn xuống mắng chửi trong lòng, hít sâu một hơi, “Đúng vậy, cảnh núi có gió mát rất tốt, còn có thể chăn dê.” Sớm biết có ngày hôm nay, y đã đặt tên cho quán ăn này là Trung Nam Hải rồi! 2

“Ha ha, ta biết ngay là cái điển cố của Đoạn Bối Sơn là ngươi nói bừa mà. Có thể chăn dê à, nghe rất thú vị.” Lúc nhỏ khi Kim Đao Sai còn luyện võ với thế gia chỉ ở yên trong nhà, thế nên ở trong rừng nuôi dê với hắn lại là một ý rất thú vị.

“Đúng vậy, thú vị lắm, Kim đại ca có rảnh cũng có thể đi thử xem.” Tên nào chăn dê đầu tiên nhất định sẽ là tiểu thụ!

Kim Đao Sai hoàn toàn không ngờ trong đầu Đường Đa Lệnh còn có ý nghĩ xấu xa như vậy, cười cười hỏi tiếp, “Nghe ngươi nói vậy, hai huynh đệ kia của ngươi không phải là anh em ruột sao?”

Đường Đa Lệnh đột nhiêm nghiêm mặt nói, “Không phải anh em ruột, còn hơn cả anh em ruột.” Y thật sự hy vọng hai người kia có thể xem y là huynh đệ hoặc bằng hữu, chứ không còn là kẻ sai vặt có thể lợi dụng hay tiểu thụ nữa.

“Ây, gặp được ngươi, vận khí của bọn hắn thật tốt.” Kim Đao Sai uống rượu. ánh mắt lại nhìn về phía cửa sau.

Đường Đa Lệnh có chút kỳ quái, hai lỗ tai giật giật, rốt cuộc phát hiện không ổn, nhanh chóng đứng lên chạy tới, sau đó mở cửa sổ ra, “Hai người các ngươi nằm sắp ở đây làm gì?”

“Hắc hắc, thật ngại quá, hai tiểu hài tử không nghe lời này, lát nữa ta sẽ xử lý bọn họ.” Đường Đa Lệnh quay người cố gắng cười hòa ái nhất có thể với Kim Đao Sai, một bên dốc sức liều mạng phất tay ra hiệu hai người kia đừng lộ đầu ra, cho dù hai người kia căn bản cũng sẽ không lộ đầu ra.

Kim Đao Sai nhìn sắc trời một chút, cười nói: “Là ta làm trễ thời gian của A Đường quá lâu, cũng nên trả ngươi cho bọn họ rồi.”

“Ngươi, ngươi phải đi rồi sao?” Đường Đa Lệnh không muốn làm cho răng của mình lộ ra quá nhiều, vậy sẽ giống như y đang cười.

“Đừng lo, về sau có rảnh ta cũng có thể ghé mà, tay nghề của A Đường không phải ai làm cũng được đâu. Ha ha, nếu lần sau A Đường còn có thể cùng đại ca không say không nghỉ thì càng tốt hơn.”

“Chuyện đó thì không cần!” Có rảnh lại đến thì không cần, không say không nghỉ càng không cần.

Kim Đao Sai vừa đi, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn liền từ cửa sổ nhảy vào, khiến Đường Đa Lệnh mới xoay người lại càng hoảng sợ.

“Hai người các ngươi cũng quá liều lĩnh, lỗ mãng! Nếu Kim môn chủ thấy được thì làm sao? Cho dù hai người không chính thức quen biết hắn, nhưng cao thủ rất mẫn cảm với cao thủ đó!” Đường Đa Lệnh thật sự rất tức giận, không thể tưởng tượng được hai con người luôn tự xưng mình giảo hoạt hơn hắn lại làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy.

“Hừ, còn Kim môn chủ cái gì, rõ ràng đã là Kim đại ca rồi, hai chúng ta đi theo cũng trèo lên cành cao của cây, có gì mà sợ chứ?” Hoa Tương Dung cười lạnh nói.

“Ai, A Đường, ta còn tưởng rằng trên đời này chỉ có mình hai ta sẽ gọi hắn như vậy.” Ngọc Liên Hoàn ai oán nói.

“Này, đây chỉ là thích ứng tạm thời, thích ứng tạm thời đó, có hiểu hay không!”

Hoa Tương Dung nhìn lướt qua chén dĩa trên bàn đã được ăn sạch sẽ, “Một bàn dồ ăn ngon như vậy, không phải chỉ có một chén vằn thắn, quả nhiên là tính toán thích ứng tạm thời.”

“Ai, lần sau còn muốn không say không nghỉ nữa chứ.” Ngọc Liên Hoàn lại thở dài.

Trong lòng Đường Đa Lệnh trống rỗng một chút, “Ấy, chuyện này… Lần sau ta làm khó ăn một chút, khiến hăn về sau không dám đến nữa được không?”

“Thật sao?”

“Nhức đầu quá! Nhức đầu quá! Ây da, hôm nay thật sự mệt quá rồi, ta đi nghỉ trước đây. Ngủ ngon nha! Ngủ ngon!” Đường Đa Lệnh cũng mặc kệ hai người này có nghe hiểu hay không, vội vàng hấp tấp chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui