Tiểu Nhân Nan Dưỡng

“A Đường, ngươi…” Trong lòng Kim Đao Sai vui vẻ, lại đột nhiên hiểu được, “Ngươi có phải uống say rồi hay không.”

“Uống say? Hắc hắc, Kim đại ca cũng muốn uống một ngụm sao?” Đường Đa Lệnh cầm một bình rượu nói, “Ta hôm nay mua nhiều lắm, có thể chia cho ngươi một chút nè.”

Kim Đao Sai cầm bình rượu y đưa tới, lại không uống, thuận tay bỏ qua một bên, cũng ngồi xuống. “A Đường, sao ngươi uống nhiều rượu vậy?”

“Uống nhiều rượu hát mới tốt chứ.” Đường Đa Lệnh nấc một cái đầy mùi rượu rồi nói.

“Vậy cũng không nên ra bờ sông uống, nếu không cẩn thận… bị gió thổi cảm lạnh thì sao?” Hắn muốn nói nếu rớt xuống nước thì làm sao giờ, nhưng rồi sợ lại kích thích Đường Đa Lệnh. Người uống say chuyện gì cũng có thể làm được.

Đường Đa Lệnh vỗ hắn một cái, cười nói: “Uống rượu ở bờ sông sẽ có kỳ ngộ. Ha ha, ngươi cũng không nên không tin nha… Ta nói với ngươi, lúc đầu ta cũng uống rượu… đến bờ sông ca hát… Ta nhớ được ta hát chính là bài này…”

“Chia xa vạn dặm cách biệt Thiên Sơn, cố ngăn nước mắt như châu rơi ra khỏi mắt, tình cảm vô tận này rốt cuộc cũng đành biệt ly…”

Lúc này, Kim Đao Sai không chỉ nhăn lông mày, vẫn không thể không nghiêng thân thể tránh xa Đường Đa Lệnh một chút, cái tiếng ca này quả thực như cái xẻng trong phòng bếp Đoạn Bối Sơn đang đập mạnh cái đáy nồi trống trơn.

“Bài hát này là… bài hát tiếng Quảng Đông, ta hát… không được tốt… Ha ha, đừng ghét bỏ nha…”

“Ta không chê.” Kim Đao Sai cố gắng ôn hòa, cười.

“Ta nói với ngươi nè, ngày đó ta vừa hát bài này xong, bầu trời đột nhiên sáng lên một tia sét…” Đường Đa Lệnh đột nhiên hưng phấn lên, nói chuyện cũng lưu loát hơn, “Sau đó còn nổi lên mưa to, vì vậy ta ngẩng đầu hô to một tiếng “Không tin ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu”, ngươi đoán xem, xảy ra chuyện gì?”

“Ta đoán không ra.” Hắn chỉ có thể tưởng tượng ra Đường Đa Lệnh bị mưa xối ướt sũng.

“Hắc hắc, tia sét kia…đánh lên người của ta, ở giữa cái ót của ta, cái ót…” Đường Đa Lệnh vỗ vỗ cái ót của mình, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Sau đó ta lập tức tới nơi này, đúng, đã tới nơi này rồi.”

“Tới nơi này?” Kim Đao Sai nghe không rõ.

“Đúng, tới nơi này. Thần tiên nói với ta, bọn hắn không cẩn thận câu sai hồn, cho nên đành phải ủy khuất ta tới nơi này thôi.” Đường Đa Lệnh chuyển ánh mắt tới mặt sông rộng lớn, “Ta vốn nghĩ sống ở đâu cũng là sống, không sao cả, thế nhưng…” Ánh mắt của hắn đột nhiên đỏ lên, “Thế nhưng mà ta không muốn sống nữa, ta muốn về nhà! Cái tên thần tiên chó má đó đâu rồi? Mưa to đâu? Tia chớp đâu?”

“Chia xa vạn dặm cách biệt Thiên Sơn, cố ngăn nước mắt như châu ngọc rơi ra khỏi mắt, tình cảm vô tận này rốt cuộc cũng đành biệt ly. Sao vội vàng bảo tình là vĩnh viễn, lại sợ tình thâm một khi phai nhạt, tình lại như sóng biển trôi đi… Không tin ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu! Oa… Vì sao ta còn ở đây?”

“A Đường, ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?” Kim Đao Sai sợ hãi, bộ dáng Đường Đa Lệnh không giống như là tâm tình buồn bã, mà theo lời dân gian giống như bị quỷ nhập vào người.

“Ta phải về nhà…” Đường Đa Lệnh quay đầu nhìn hắn, hai mắt tràn đầy nước mắt, như một tiểu hài tử bị lạc đường.

“Được, giờ ta sẽ đưa ngươi về.” Kim Đao Sai giữ chặt y, muốn kéo y lên.

Đường Đa Lệnh sau đó lại khẽ quay người, “Không, chỗ đó không phải nhà của ta. Nhà của ta ở rất xa, về không được, về không được đâu. A, thật ra trở về được thì sao chứ? Dù sao Quyên Tử cũng không quan tâm ta nữa rồi, oa… Vì sao ai cũng khi dễ ta? Mặc kệ là nam nhân, nữ nhân, mặc kệ là người cổ đại, hay người hiện đại…”

“Khi dễ ngươi? Ai khi dễ ngươi?” Kim Đao Sai khẩn trương, trong ấn tượng Đường Đa Lệnh tuy là người đơn giản nhưng không phải là người dễ bị áp lực đánh ngã, thất thần đến như thế rốt cuộc là có chuyện gì?

“A Hoa… A Ngọc…”

“Bọn hắn làm sao? Bọn hắn làm gì ngươi?” Kim Đao Sai biết rõ A Hoa và A Ngọc là hai huynh đệ làm ổ trong tiểu việc được Đường Đa Lệnh phục vụ.

“Bọn hắn lừa gạt ta.” Nước mắt Đường Đa Lệnh lại chảy, “Ta biết rõ bọn họ đang gạt ta.. Ta biết rõ ngươi không hạ dược ta.. Ta biết rõ ta hát rất khó nghe… Ta biết rõ bọn họ không thật sự yêu thương ta… Bọn họ chỉ coi ta là món đồ chơi mới lạ mà thôi… Ai giành được thì người đó thắng… Oa … Ta cũng biết…”

Hạ dược? Yêu thích? Tranh giành? Trong dạ dày Kim Đao Sai như phiên giang đảo hải 1, “Bọn hắn, bọn hắn giành ngươi làm gì? Làm thế nào… mới xem như là thắng?”

“Ăn sạch ta.” Đường Đa Lệnh nặng nề hấp hấp cái mũi.

Sắc mặt Kim Đao Sai trắng nhợt, “Vậy bọn họ… là ai ăn?” Nếu như còn chưa có ăn vào, Đường Đa Lệnh không thể nào biến thành bộ dạng như vậy.

“…Ta không biết…” Đường Đa Lệnh đáng thương nhìn hắn.

“Chuyện này sao lại không biết?” Kim Đao Sai nóng này, kéo bả vai Đường Đa Lệnh lắc.

Đường Đa Lệnh nổi giận hất tay, “Ta không biết mà! Ta uống thuốc, ta biết gì đâu chứ? Ta đâu biết được rốt cuộc là bọn họ ăn đều đã ăn sạch ta, hay có người ăn sạch ta có người bị ta ăn sạch!” Y chỉ biết y thật sự bị ăn rồi.

“Hai cái tên súc sinh này!” Kim Đao Sai kích động đứng lên, bất kể là ăn hay bị ăn, dám làm chuyện như vậy với Đường Đa Lệnh, không thể tha thứ được!

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta đi giáo huấn hai cái tên khốn kia một chút! Ngươi không cần phải sợ, ta nhất định sẽ khiến bọn hắn hối hận cả đời vì đã làm chuyện đại nghịch bất đạo này với ngươi!” Hắn thật sự muốn một đao giết hai người này, nhưng hiển nhiên Đường Đa Lệnh sẽ không đồng ý.

“Không được!” Đường Đa Lệnh cũng đột nhiên đứng lên, “Ngươi không được chém bọn họ! Ngươi, ngươi nếu dám làm A Hoa, A Ngọc tổn thương, ta sẽ lập tức.. Ta sẽ lập tức ăn sạch ngươi!”

“Ngươi…” Kim Đao Sai dở khóc dở cười, trong nội tâm lại chua xót không lý do, hắn vịn Đường Đa Lệnh ngồi xuống lần nữa, thở dài, hỏi: “A Đường, thật ra ngươi cũng không tức giận bọn hắn vì đã làm chuyện này với ngươi, đúng không?”

“Tức giận chứ! Đương nhiên tức giận!” Đường Đa Lệnh trợn tròn mắt, gầm rú nói, “Chưa được ta đồng ý đã làm chuyện như vậy, đây là cưỡng gian! Là phạm pháp!”

Kim Đao Sai nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu như bọn hắn không hạ dược ngươi, mà là nói yêu cầu trực tiếp với ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?”

“Hả? Đồng ý? Ta sao đồng ý làm chuyện này chứ? Ta là nam nhân mà…” Đường Đa Lệnh cũng có chút mơ hồ.

Kim Đao Sai lại nhăn lông mày lần nữa, “Vì A Đường vẫn không thể tiếp nhận tình cảm giữa nam nhân sao?”

Đường Đa Lệnh cũng nhăn lại lông mày, “Chuyện này sao lại là tình cảm giữa nam nhân được? Bọn họ cũng không thật sự yêu thương ta.”

Trong lòng Kim Đao Sai mừng thầm, chậm rãi nói: “Vậy nếu như, có một người nam nhân thích ngươi thật lòng, ngươi có nguyện ý cùng hắn…”

“Ngươi biết vì sao ta khẳng định như vậy không?” Đường Đa Lệnh đột nhiên quay mặt thần bí nói với Kim Đao Sai.

“Á, không biết.”

“Ta nói cho ngươi biết một bí mật.” Đường Đa Lệnh hắc hắc cười nói, sau đó giảm âm thanh thấp xuống, “A Hoa và A Ngọc nguyên lai là một đôi, nhưng A Hoa cũng dùng thủ đoạn cưỡng chiếm, cho nên A Ngọc luôn không phục hắn, hắc hắc, chuyện gì cũng muốn đối nghịch với hắn. Hắn thấy A Hoa muốn ta, cho nên cũng muốn đoạt lấy ta, kỳ thật A Hoa cũng có tâm tư như thế. Ai, tiểu hài tử mà, đều là hai tiểu hài tử, làm sao gạt được ta?” Đường Đa Lệnh nói xong, nước mắt lại chảy ra.

“A Đường, ngươi thật sự thích họ sao.” Kim Đao Sai thật sự không muốn hỏi câu hỏi này, nhưng để cởi bỏ vướng mắc của Đường Đa Lệnh, hắn không thể không hỏi.

“Yêu bọn họ? Chuyện này sao có thể?” Đường Đa Lệnh một bên lau nước mắt, một bên nói, “Ta như vậy nhưng mà là một nam nhân đó, là nam nhân chân chính, ta đọc tạp chỉ cũng chỉ đọc “FHM”2, xem phim cũng chỉ xem Ai Iijima 3, nghe đồng dao cũng chỉ nghe “Mõ 18″4, ta sao lại có thể là gay chứ? Ta cho tới bây giờ cũng không biết “Brokeback Mountain” nó ra làm sao nữa là…”

“A Đường, người đừng đau buồn.” Kim Đao Sai thở dài, “Nếu ngươi không muốn sống chung với bọn họ, thì đi thôi.”

“Rời đi?”

“Đúng, rời đi. Ngươi muốn đi đâu ta cũng có thể đưa ngươi đi, sẽ không để bọn hắn quấn lấy ngươi nữa. Nếu bọn hắn không phải thật lòng với ngươi, thời gian dài cũng sẽ quên đi thôi.” Tốt nhất là đến Thừa Thiên Môn, hai cái tên tiểu tử kia còn dám đến dây dưa, thì đánh bọn hắn thành vằn thắn luôn.

“Cái đó không được đâu!” Đường Đa Lệnh lắc lắc đầu, “Ta không thể rời bỏ bọn họ được, ta đi rồi bọn họ sống thế nào đây! Bọn họ không biết làm cơm, sẽ không giặt quần áo, phòng ở dơ dáy cũng sẽ không thèm dọn, đồ hư cũng không thèm sửa, hơn nữa… Ây, cái này hay là khỏi nói…”

Hơn nữa nội lực A Hoa chưa có khôi phục, độc dược của A Ngọc cũng chưa có luyện tốt, cái tên đại cừu nhân Hạ Cô Phòng kia còn chưa có diệt trừ, y sao có thể rời bỏ họ lúc này được?

“Ai, A Đường ngươi…” Cái này còn không phải yêu người ta sao?

Đường Đa Lệnh xiêu vẹo qua một bên, “Ngươi đang cười ta ngốc, ngươi đang cười ta rất ngu, đúng hay không?”

“Không, ta không có ý này!” Kim Đao Sai vội vàng phủ nhận, hắn chỉ tiếc nuối sao A Đường lại phải mềm lòng như thế với hai tên tiểu nhân kia, lại luôn luôn làm bộ không thấy tấm lòng của hắn.

“Ấy, ta biết, ta thật là ngốc.” Đường Đa Lệnh lại tự nhủ, “Biết rõ hai người kia không có ý tốt với ta, ta còn phải cứ sống chung một chỗ với bọn hắn, còn tự cho là có thể dùng cửa chống trộm để bảo vệ mình khỏi bọn hắn. Hắc hắc, ta sao đã quên, cửa sổ chống trộm chỉ có thể phòng ngừa mấy tên trộm ngu ngốc mà thôi, người thông minh như bọn hắn vậy, làm sao mà phòng được. Ta căn bản chính là dê vào miệng cọp, chui đầu vô lưới, tự mình chui vào chiếu…”

“A Đường, ngươi không ngốc, ngươi chỉ là..” Kim Đao Sai không đành lòng, A Đường không ngốc, chỉ là lòng mềm yếu.

“Đúng, ta vậy không gọi là ngốc.” Đường Đa Lệnh lại nhẹ nhàng gật đầu, “Tại quê hương của chúng ta, bọn họ đều gọi như vậy là tiểu bạch. Tiểu bạch, hiểu chưa? Là so với tiểu ngu ngốc còn ngu ngốc hơn, so với ngu còn ngu hơn ngu…”

Đường Đa Lệnh cầm lên một bình rượu, “Ha ha, ta chính là tiểu bạch đây!” Sau đó nâng lên rót ào ào vào miệng, hơn phân nửa đổ hết lên người.

“A Đường, ngươi đừng uống nữa!” Kim Đao Sai muốn cướp rượu trong tay A Đường xuống, không ngờ khí lực của Đường Đa Lệnh lúc này lại lớn đến thần kì, đến Kim Đao Sai cũng đoạt không được.

Đường Đa Lệnh uống xong, hoặc nói ngược lại là đổ xong cái bình rượu này, đột nhiên đứng dậy, đập bình xuống đất, sau đó ngẩng đầu chỉ lên trời, “Không tin ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu!”

Trên bầu trời bỗng nhiên ầm một tiếng, Đường Đa Lệnh lập tức cảm thấy chỗ cái ót của mình như bị búa tạ đập một cái, sao Kim tỏa ra trước mắt, ai da hét thảm một tiếng, liền ngã về sau.

“A Đường! A Đường! Ngươi sao vậy? Hai thằng khốn các ngươi còn không mau tới!” Kim Đao Sai vội vàng ôm lấy y, chịu không nổi mà kêu to, xa xa hai bóng người thoát ra, chạy như bay đến.

Trên bầu trời, một người gấp đến độ xoay vòng vòng, “Nguy rồi Nguy rồi! Lần trước cầm tấm gương Điện Mẫu vô tình đánh chết một người, lần này cũng cầm dùi trống Thiên Lôi đánh nhầm người, chuyện này phải làm sao đây.???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui