Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Kim Đao Sai nhanh chóng quay lại phòng ngủ của mình, quấn cả chăn lẫn Đường Đa Lệnh không ngừng vặn vẹo vì bị dục vọng kích thích rồi khiêng ra ngoài, đi đến hồ nước trong hoa viên, mở chăn rồi giật mạnh một cái.

TÕM, Đường Đa Lệnh trắng bóc lăn thẳng xuống nước.

“Nguy rồi! Quên hỏi xem hắn có biết bơi hay không!” Ngay lúc Đường Đa Lệnh rơi xuống nước, trong đầu Kim Đao Sai bắn ra một nghi vấn như vậy. Mà lúc hắn nhìn thấy trong nước lộ ra một cái đầu, mới lại yên lòng – hắn sao lại quên, nước trong ao này bất quá chỉ cao tới eo.

“Tên chó đẻ nào ném lão tử… Á, Kim đại ca, sao lại là ngươi?” Đường Đa Lệnh mắng xong mới hắt xì mạnh một cái, “Lạnh chết ta rồi! Y phục của ta đâu?”

“A Đường mau lên đây, coi chừng bị cảm lạnh.” Kim Đao Sai lại hối hận, trời bây giờ đang rất lạnh, hắn sao không nhớ mà lại ném Đường Đa Lệnh xuống hồ nước thế này.

Đường Đa Lệnh không hiểu gì hết bơi vào bờ, lau khô thân thể rồi thay quần áo ướt, ngồi cạnh lửa than uống canh gừng, hắt xì thêm mấy cái vang dội nữa, đầu óc mới dần dần tinh tường lại.

“A, ta nhớ ra rồi, hôm nay ta bị người nào đó bắt cóc! Tên khốn đó dám hạ độc thủ sau lưng ta, quá hèn hạ! Kim đại ca, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Có bắt được cái tên khốn đó không, mau giao hắn cho ta, ta muốn đánh cho mông hắn nở hoa luôn!”

“Ấy, không cần, mông của tên khốn kia đã nở hoa rồi.”

“Kim đại ca đã thay ta báo thù rồi hả? Ai da, ngươi đúng là tri âm của ta mà.”

Kim Đao Sai có chút do dự, nên nói cho Đường Đa Lệnh biết chân tướng, hay là vẫn nên nói dối theo phỏng đoán kia của y. Cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói hết chi tiết, nếu không để cho tự Đường Đa Lệnh phát hiện ra chân tướng, vậy khi đó bọn họ thật sự sẽ không còn một phần tình ý nào rồi.

Nghe xong miêu tả đạm mạc rõ ràng của Kim Đao Sai, Đường Đa Lệnh sợ ngây người. “Hóa ra là Lý đường chủ, nhưng hắn vì sao, vì sao…” Ban ngày ban mặt cưỡng đoạt dân phu cũng là hành vi phạm tội mà.

“Hắn… đại khái đã hiểu lầm, cho là chúng ta là.. Ai, cho nên tự cho mình là thông minh, muốn giúp chúng ta một lần.” Nói tới điều này, Kim Đao Sai không thể làm bộ đạm mạc nữa. Hắn với A Đường cũng coi như lưỡng tình tương duyệt, chỉ là tình này không phải cái tình kia.

Đường Đa Lệnh cũng lập tức minh bạch cái hiểu lầm mà Kim Đao Sai nói, nhất thời cũng chỉ có thể im lặng là vàng.

Kim Đao Sai gian nan mà mấp máy miệng, “Hành động của Lý đường chủ lần này thật sự là hoang đường, ta đã xử lý hắn theo quy củ của Thừa Thiên môn, lát nữa sẽ để hắn đến xin lỗi ngươi. Nếu A Đường cảm thấy còn chưa hả giận, thì cứ việc nói, chỉ là việc này ta cũng rối rắm, nên làm sao cứ để cho A Đường quyết định.”

Đường Đa Lệnh cũng gian nan mấp máy môi. Đối với cách làm của Lý Giáp y không có khả năng không tức giận, cho dù không tạo thành tổn thương thật sự, cũng mang đến cho y một cảm giác khuất nhục rất lớn. Chỉ là Kim Đao Sai đã làm tới bước này, y còn nên truy cứu sao?

“Nếu là một hiểu lầm, đã nói lên ý muốn ban đầu của Lý đường chủ thực sự không phải là cố ý muốn hại ta, hơn nữa, cuối cùng cũng không có…” Nói đến đây, Đường Đa Lệnh không khỏi cảm thán định lực của Kim Đao Sai mười phần, nếu gặp Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hòa, nhất định là tiền sát hậu gian – giết Lý Giáp, xong gian mình.

“A Đường, ta…” Kim Đao Sai không dám nhìn thẳng vào mắt của Đường Đa Lệnh, hắn không dám nói chuyện trước khi nhận ra Đường Đa Lệnh hắn đã làm mấy chuyện không được thích hợp lắm, tư vị kia thậm chí lại khiến cho mình có chút hối hận vì đã không thừa dịp làm luôn.

Đường Đa Lệnh cũng không muốn tìm hiểu xem Kim Đao Sai có lực khống chế rất mạnh, hay là căn bản không có loại ý tứ này với hắn, bối rối gật đầu, “Hắn là thủ hạ của Kim đại ca, Kim đại ca đã theo môn quy xử phạt hắn, ta cũng không cần làm khó hắn nữa. Chỉ hy vọng… Sau này sẽ không có…”

Trong lòng Kim Đao Sai đau xót, “Đương nhiên sẽ không, A Đường ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”

“Mặt khác…” Đường Đa Lệnh ngẩng đầu, cẩn thận nói, “Việc này ngàn vạn lần đừng cho hai tên đệ đệ kia của ta biết, bằng không…” Bằng không bọn họ nhất định sẽ tiền *** hậu sát Lý Giáp, nói không chừng giết xong lại gian.

Kim Đao Sai cười khổ gật đầu, “Ngươi yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Hai tên giúp đỡ Lý đường chủ cũng bị ta giáo huấn rồi, bọn họ nếu dám nói ra, ta sẽ lột da họ.”

Lúc này, nhóm hai người đang ở trong Hình Đường cảm thán, hóa ra chuyện tốt mà Lý đường chủ hứa chính là hai mươi đại bản.

Miệng Đường Đa Lệnh tê tê, cố giả vờ vui vẻ. Trong lòng nghĩ, Kim Đao Sai đại khái là lo lắng hai người Hoa, Ngọc sau khi biết sẽ hiểu lầm mình, nhưng không biết cái này có thể mang tới hậu quả nghiêm trọng khác.

“Ưm, Kim đại ca, có chuyện ta phải xin lỗi ngươi, Lần trước ở Đoạn Bối Sơn ta có nói chút lời không nên nói với ngươi, mấy lời đó cũng không phải là lời thật lòng của ta, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Kỳ thật ta đúng là… không phải không quen nhìn những chuyện như đồng tính, chẳng qua lúc đó bị hai tên tiểu tử kia chọc tức.” Đường Đa Lệnh cẩn thận từng li từng tí nói, những lời này đã muốn nói lần trước, đáng tiếc là lúc đó có Phương Ninh.

Kim Đao Sai cười cười, “Ta hiểu rồi.” Nếu như Đường Đa Lệnh thực sự căm ghét long dương, sao có thể tiếp nhận hai sư đệ kia. Chỉ là, cái kia thật sự không phải nói nhảm nhất thời, mà là một loại cự tuyệt khác thôi.

Đường Đa Lệnh một hơi thở dài, “Kim đại ca hiểu là tốt rồi.” Y cũng không muốn ở giữa hai người có một cục bướu to, huống chi những lời kia thật sự là rất tổn thương người ta, giờ ngẫm lại cũng thấy rất hối hận.

Nhớ lại kỷ niệm không được thoải mái cho lắm kia, hai người đều có chút xấu hổ, lập tức lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, cho tới khi Đường Đa Lệnh mở miệng lần nữa.

“Kim đại ca, chút nữa đã quên chúc mừng ngươi, chúc ngươi và Phương tiểu thư hạnh phúc viên mãn đến đầu bạc răng long.”

Kim Đao Sai nhìn y một cái, “Ngươi gấp làm gì? Mấy lời này cứ chờ đến khi uống rượu mừng rồi hãy nói.”

Đường Đa Lệnh nghĩ mình sẽ không tới hôn lễ của Kim Đao Sai và Phương Ninh, nếu như lại ở đâu xuất hiện một người như Lý đường chủ biến y thành người thứ ba thì làm sao? Y lại tiếp tục cười ha ha, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Kim đại ca sao lại đột nhiên muốn kết hôn thế?”

“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sao lại là đột nhiên? Có phải A Đường thấy đại ca đã quá già rồi, không thích hợp để kết hôn nữa phải không.” Kim Đao Sai cười nói, hình như không rõ dụng ý của Đường Đa Lệnh.

Trước mắt Đường Đa Lệnh như hiện lên hình ảnh Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn mắng y xen vào chuyện của người khác, nhưng nghĩ tới tương lai tràn đầy mơ ước của Phương Ninh, y vẫn nhịn không được hỏi: “Thời đại này không phải là cho phép lấy nam thê đó sao? Vì sao Kim đại ca lại…”

Kim Đao Sai không cho là đúng mà lắc đầu, “Nam nhân sao có thể sinh con dưỡng cái? Ta là con trai độc nhất, như vậy là muốn Kim gia đoạn tổ diệt tông sao, cho nên nhất định phải lấy nữ nhân thôi, nếu không liệt tổ liệt tông sẽ không tha thứ cho ta đâu.”

Nếu gặp được một người tình đầu ý hợp, hắn đương cũng có thể thú nam thê, nạp nữ thiếp. Nhưng hắn sao có thể cùng một nam nhân khác sống với một cô vợ chứ? Cho nên chẳng thà theo ý của Phương gia, hơn nữa Phương Ninh cũng là một cô nương tốt, sẽ không gây phiền toái gì cho Thừa Thiên Môn.

“Ngươi vì chuyện này mà muốn kết hôn với Phương tiểu thư?” Trong lòng Đường Đa Lệnh có chút thất vọng, nhưng y cũng hiểu không thể trông mong Kim Đao Sai lấy Phương Ninh vì yêu nàng. Dù ở xã hội hiện đại, đa số nam nhân cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm sinh con nối dòng, huống chi là một người cổ đại lớn lên trong tư tưởng trung hiếu.

“Ha ha, đương nhiên không phải hoàn toàn vì con nối dõi. Phương Ninh có xuất thân tốt, nhân phẩm cũng tốt, ta muốn nàng có thể đảm nhiệm chức vị nữ chủ nhân của Thừa Thiên Môn.”

Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: “Nguyên nhân cũng là vì Phương gia có thể đem lại nhiều tài phú cho Thừa Thiên Môn chứ gì.”

“A Đường hình như có chút không vui. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhân duyên này không tốt?” Tim Kim Đao Sai đột nhiên đập nhanh hơn, có chút chờ mong đáp án của Đường Đa Lệnh.

Thế nhưng Đường Đa Lệnh lại nhanh chóng cười nói: “Sao có thể là nhân duyên không tốt được? Ta chỉ muốn nhắc nhở Kim đại ca sau này nhất định phải đối xử thật tốt với Phương tiểu thư thôi, nàng vậy nhưng mà là một cô nương tốt.”

“À, không ngờ A Đường lại có tình cảm tốt với Phương tiểu thư như vậy, còn tưởng rằng hai người sẽ vì chuyện đụng bể tượng phật kia biến thành kẻ thù chứ.” Lần này, lại đến phiên Kim Đao Sai thất vọng.

“Này, cái đó chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, sao lại sinh ra thù oán được? Huống chi nàng là đồ đệ của ta, ta đương nhiên phải nói tốt về nàng rồi.”

“Đồ đệ?” Kim Đao Sai nghe không rõ.

“Ha ha, nàng học làm vằn thắn với ta, đương nhiên là đồ đệ của ta rồi. Ừm, tuy tay nghề không tốt lắm, nhưng nàng thật sự rất cố gắng đấy, học để sau này có thể làm cho ngươi ăn, ngươi phải quý trọng đó.”

“Vằn thắn sao? À, ta biết rồi.” Kim Đao Sai nhớ tới trước đó không lâu, người bên Phương gia đúng là có đưa tới chút gì đó nói là do Phương Ninh tự làm, thì ra là thế.

Đường Đa Lệnh nhìn nhìn hắn, thấy hắn không có cảm giác kích động gì, liền oán giận nói: “Nữ hài tử chịu làm đến như vậy, vậy cũng là biểu lộ nàng đã đặt ngươi vào lòng rồi, ngươi cũng không thể ruồng bỏ tấm lòng của nàng.”

Kim Đao Sai cũng nhìn hắn, cười cười, “Ngươi yên tâm, ta đã quyết định lấy nàng làm vợ, đương nhiên sẽ không phụ lòng nàng.”

Đường Đa Lệnh lại âm thầm thở dài. Kim Đao Sai sẽ không phụ lòng Phương Ninh, nhưng cái này chỉ xuất phát từ đạo nghĩa chứ không phải tình yêu, không biết Phương Ninh có đoán được kết quả này và có nguyện ý tiếp nhận hay không.

Lúc này, Lý Giáp đã chấp hành hết hình phạt được người ta khiêng tới, bờ mông to lớn lộ ra vết máu, vẻ mặt cũng chỉ nhìn ra được hai chữ thống khổ.

Kim Đao Sai tựa hồ cả một điểm thông cảm cũng không có, trầm mặt nói: “Đường lão bản chấp nhận không truy cứu tội của ngươi nữa, còn không mau tạ ơn Đường lão bản.”

Lý Giáp mở miệng, “Đường lão bản, lần này là do Lý mỗ lỡ nóng đầu nhất thời, không quan hệ tới môn chủ nhà ta, ngươi muốn trả hận thế nào cũng được, chỉ là chớ liên lụy tới người khác.”

Kim Đao Sai trừng mắt, liếc hắn một cái, quay đầu nói với Đường Đa Lệnh: “A Đường, Lý đường chủ theo ta nhiều năm, thật sự là thuộc hạ đắc lực của ta, cho nên khó tránh khỏi bị ta làm cho kiêu căng một chút. Chuyện lần này nói xa hơn nữa vẫn là lỗi của ta, hôm nay ta mời ngươi uống rượu, an ủi ngươi.”

Uống rượu? Vừa nghe tới hai chữ này, mắt nhỏ của Đường Đa Lệnh lại trợn tròn. Kim Đao Sai thấy thế cười ha ha, “Không cần lo lắng, ta mời ngươi uống Hà Hương, đảm bảo ngươi uống bao nhiêu cũng sẽ không say. Bình lần trước đáng tiếc…” Lại nghĩ tới lần trước gặp mặt bị Đường Đa Lệnh cự tuyệt, Kim Đao Sai dừng một chút.

“Môn chủ, cái này rõ ràng là lỗi của ta, sao lại không cho ta mời?” Lý Giáp hờn dỗi kêu. Nếu không phải là lỗi của hắn, sao lại phải đập nát mông của hắn?

Đường Đa Lệnh nhìn thảm trạng của hắn, cố gắng nhịn cười, nhịn không nổi, nói: “Hành động của Lý đường chủ lần này đều xuất phát từ lòng trung thành, không thể nói toàn bộ đều là lỗi của ngươi. Cách làm của ngươi tuy theo đạo nghĩa của giang hồ, nhưng lại trái với luật pháp của quốc gia, đương nhiên là sai rồi. Hi vọng sau này Lý đường chủ có thể suy nghĩ trước khi làm, miễn cho có ý tốt giải quyết chuyện xấu, nhưng lại gây rắc rối cho Thừa Thiên Môn.”

Lý Giáp nghĩ thầm: “Ta là loại người không nghĩ mà làm sao chứ? Nếu không phải lão tử nhà ngươi cứ chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với môn chủ, môn chủ lại bị mắc lừa hết lần này tới lần khác, bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, mất hoàn toàn anh minh, ta sẽ làm hành động tiểu nhân vậy sao chứ? Ai, vẫn là người xưa nói rất đúng, xen vào chuyện người khác chỉ toàn bị ăn đập là nhiều.”

Trong lòng không cần biết là có hài lòng hay không, nhưng bị Kim Đao Sai nhìn hằm hằm từ trên xuống, Lý Giáp cũng chỉ có thể giả mù sa mưa mà giả bộ làm ra vẻ đáng thương như trẻ con bị dạy dỗ — trước tiên vẫn nên trấn an lửa giận của môn chủ thì hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui