Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Dài dòng chút:

Tiểu nhân đã quay trở lại XD Có ai đang theo truyện này không? Xin lỗi dạo này mình bỏ bê em ấy quá, tại mình đang hăng say soi hint bên Phong Hậu quá nên quên mất em ấy. Để bù lại, mình ngưng Phong Hậu cỡ 1.5 ngày để post Tiểu Nhân nha ~~ Chắc là làm được thêm cỡ 1 chương nữa =)) Tại cái chương của truyện này dài quá đi.. Edit mỏi kinh.



“Có người đến!” Hoa Tương Dung nhẹ giọng nói, Ngọc Liên Hoàn cũng lập tức nắm chặt dao trong tay, hướng mặt về phía cửa phòng.

“Ngươi ở nơi này chú ý nhé, ta đi ra ngoài xem.” Hoa Tương Dung nói thêm, hắn tin tưởng Ngọc Liên Hoàn với đống độc dược trên người có thể phòng thủ được. Nhưng không chờ hắn bước đi, đã nghe bên ngoài vang lên một tiếng gọi ầm ĩ.

“A Hoa! A Ngọc! Các ngươi ra đây cho ta!”

“Là A Đường!” Trên mặt hai người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng cũng không lập tức lên tiếng —- bọn họ đều là những người đã từng trải qua vô số âm mưu, không dễ dàng tin tưởng được.

Cũng giữ nguyên kế hoạch đó, Ngọc Liên Hoàn canh chừng trong phòng, Hoa Tương Dung ra bên ngoài phòng quan sát, nhìn thấy quả nhiên là thân ảnh của Đường Đa Lệnh xuất hiện trước mắt, nhưng phía sau y còn có Kim Đao Sai đi theo.

“Phương tiểu thư đâu? Các ngươi không làm gì nàng chứ?” Đường Đa Lệnh rất sốt ruột, y đã tự mình lĩnh giáo thủ đoạn của hai người này, một đại tiểu thư như Phương Ninh sao có thể chịu được?

Hoa Tương Dung không nói chuyện, trước tiên giữ chặt Đường Đa Lệnh xem xét kĩ lưỡng, thấy chân tay Đường Đa Lệnh luống cuống cả lên: “Ta ổn mà, không có gì đâu, không bị gì hết á. Phương tiểu thư đâu?”

“Ở trong, A Ngọc đang xem chừng.” Hoa Tương Dung xác định Đường Đa Lệnh thật sự không bị thương tích gì, mới chậm rãi nói. Câu trước là nói cho Đường Đa Lệnh nghe, câu sau là nói cho Kim Đao Sai nghe.

Đường Đa Lệnh lập tức đẩy hắn ra, phóng tới căn phòng ở phía sau. Thiệt là, sao lại dùng căn phòng rách nát như vậy chứ? Ở trong nhà còn nói không có thói quen ở trong phòng dơ dáy, nhưng mà đảo mắt một cái lại có thể nhét một đại tiểu thư như hoa như ngọc vào cái chỗ rách nát thế này.

“Xin Kim môn chủ dừng bước.” Hoa Tương Dung không chút khách khí ra hiệu cho Kim Đao Sai dừng lại.

“A Hoa, các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ qua chỗ Kim đại ca làm khách mà thôi, nhưng lại quên nói với các ngươi một tiếng. Ngươi thấy đó, Kim đại ca một mình đến đây với ta, tuyệt đối không có ý gì đâu.” Đường Đa Lệnh đang chuẩn bị vào cửa, liền quay đầu nói, y cũng không muốn hai người này đánh nhau.

Hoa Tương Dung quay người, cười cười với y, “A Đường đừng lo lắng, ta cũng chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với Kim môn chủ thôi, vậy cũng miễn cho sau này lại có thêm hiểu lầm.”

Kim Đao Sai cũng cười cười với Đường Đa Lệnh, “A Đường, ngươi vào xem Ninh nhi trước đi, ta cũng hy vọng có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm này với lệnh đệ.”

Đường Đa Lệnh nghĩ thầm, mình và mấy cao nhân này không cùng cấp bậc, vậy để cho bọn họ muốn giải gì thì giải đi. Y cảm thấy chắc chắn là Phương Ninh an toàn mới là điều quan trọng nhất, nếu không, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lại tiếp tục bị người đời chú ý tiếp rồi.

Cửa mới vừa mở ra, Ngọc Liên Hoàn đã nhào lên ôm chặt y, “A Đường, ngươi quay về rồi! Ngươi thật sự trở về rồi, dọa chúng ta sợ chết được.”

Đường Đa Lệnh bị hắn làm cho hoảng sợ, nghĩ lại, mình không kịp thời gửi tin tức cho bọn hắn, cũng không ngờ bọn hắn sẽ lo lắng cho an nguy của minh như vậy, nhưng mà tại sao lại làm tới mức này chứ?

Kỳ thật, Ngọc Liên Hoàn không thấp hơn Đường Đa Lệnh bao nhiêu, nhào vào ngực y nhìn có chút kì quái. Nhưng Đường Đa Lệnh vẫn ôm hắn, đưa tay vỗ vỗ sau lưng, “Thật có lỗi, khiến các ngươi lo lắng. Phương tiểu thư đâu?”

Lòng của cái tên Ngọc Liên Hoàn vừa mới tung tăng như chim sẻ kia thoáng chút đã rơi xuống đất, đẩy y ra, nói: “Hừ, ngươi sợ gì chứ? Ta và A Hoa không thích nữ nhân, còn làm gì nàng ta được nữa?”

Đường Đa Lệnh nhanh chóng cười: “Ta đây đang lo lắng cho các ngươi mà. Thân phận của Phương tiểu thư đặc biệt, dù chỉ mất một sợi lông, Phương gia cũng sẽ không bỏ qua, huống chi còn có Thừa Thiên Môn.”

“Hừ, ai bảo bọn hắn dám đụng vào ngươi, cho dù nàng ta là con gái của hoàng đế chúng ta cũng không sợ.”

“Kỳ thật…” Đường Đa Lệnh vốn đang định giải thích lần này chỉ là một hiểu lầm, trong lòng lại đột nhiên ấm lên, khiến cho mũi của y bỗng chốc đau xót, lời nói không thể ra khỏi miệng.

“Nàng ta ở trên giường đó. Chúng ta cũng đã nói rồi, chỉ cần ngươi trở về không bị thương tổn gì, nàng ta dĩ nhiên là có thể không bị thương tích gì mà trở về.” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên kề sát lại, nhỏ giọng hỏi: “A Đường, ngươi nói thật đi, ngươi có phải là không bị gì hay không.”

“Tránh ra! Tránh ra!” Đường Đa Lệnh mắc cỡ, mặt đỏ tới mang tai đẩy Ngọc Liên Hoàn ra, chạy tới cái thứ còn có thể miễn cưỡng gọi là giường kia, kéo cái thứ có thể miễn cưỡng gọi là màn, liền đối mặt với một đôi mắt to đong đầy nước mắt và khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy bụi.

Cái mặt kia quả nhiên là phủ đầy bụi đó, chẳng qua là người đời sau lại gọi nó là bụi phấn thôi.

“Các ngươi sao có thể đối đãi với một phu nhân… Ý ta nói là tiểu thư như vậy.” Đường Đa Lệnh giơ tay muốn cởi dây thừng trên tay chân của Phương Ninh, lại bị Ngọc Liên Hoàn kéo lại.

“Được rồi, đừng có phá.” Đường Đa Lệnh nghĩ là Ngọc Liên Hoàn lại muốn quậy tiếp.

“Ta không muốn làm phiền, chỉ muốn hỏi ngươi bách độc bất xâm hay sao?”

“Á!” Đường Đa Lệnh và Phương Ninh đồng thời kêu lên, Đường Đa Lệnh lập tức tránh xa cái giường ra.

“Ngươi dám hạ độc trên người ta!” Sắc mặt Phương Ninh đại biến, dù cách cả tầng bụi dày đặc cũng nhìn ra được.

“Phương tiểu thư đừng lo lắng, kỹ thuật của A Ngọc phi thường tốt, nhất định là sẽ không lưu dấu vết gì trên người ngươi đâu.” Đường Đa Lệnh cũng cầu nguyện Ngọc Liên Hoàn sẽ không vì hại Kim Đao Sai mà lưu cái gì đó trên người Phương Ninh.

Tứ chi rốt cuộc được tự do lần nữa, Phương Ninh lảo đảo xuống giường, nhìn mặt Đường Đa Lệnh tràn đầy ân cần, hốc mắt lại nóng lên, duỗi hai tay ra, “A Đường…”

“Đừng đụng vào hắn!” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên quát lên.

Phương Ninh bị dọa cả hai chân đồng thời co lại, “Sao vậy? Trên người hắn cũng có độc sao?”

“Hừ, Phương tiểu thư chẳng lẽ không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Ngọc Liên Hoàn kéo Đường Đa Lệnh ra sau, Đường Đa Lệnh cũng chỉ có thể xấu hổ cười, dù sao vị hôn phu của người ta cũng đang ở bên ngoài kìa.

“Ngươi, các ngươi đều khi dễ ta!” Nước mắt của Phương Ninh rốt cuộc cũng chảy xuống.

Kim Đao Sai nhìn người nam nhân có tướng mạo thanh tú hơn Đường Đa Lệnh rất nhiều này, phát hiện hắn tuy trẻ tuổi hơn chút, nhưng khôn khéo hơn sư huynh của hắn rất nhiều, không phải người có thể dễ dàng bị lừa bịp. Lúc nãy, thuyết pháp kia của Đường Đa Lệnh hiển nhiên là không lấy được lòng tin của hắn.

“A…” Nên xưng hô thế nào với vị Đường Nhị lão bản này đây? A Đường là không thể gọi được rồi, A Hoa hình như lại thân mật quá.

“Gọi ta là Đường Nhị đi.” Hoa Tương Dung quả nhiên lợi hại, liếc một cái liền biết Kim Đao Sai đang do dự cái gì.

Kim Đao Sai cười nói: “Ta vẫn nên gọi ngươi một tiếng Nhị lão bản vậy. Kỳ thật chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm…”

Hoa Tương Dung cười lạnh nói: “Kim môn chủ không phải là muốn nói với ta A Đường thật sự qua quý phủ làm khách đó chứ. Bắt người giữa đường đem đi, phương thức mời người của Thừa Thiên Môn đúng là đặc biệt.”

Kim Đao Sai sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng hai người này chỉ suy đoán thôi, dù sao Lý Giáp làm việc vẫn rất chu đáo, nhưng bây giờ xem ra bọn hắn đã sớm nhận định mình là bàn tay chỉ đạo sau bức màn rồi, người này không giống như hình dung của A Đường chỉ là một ngốc tử chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu.

Hắn cúi đầu trầm tư một chút, sau đó nói: “A Đường đích thật là bị người dưới trướng ta bắt đi, nhưng cái này cũng đích thật bắt đầu từ hiểu lầm. Hắn cho là ta và A Đường là….quan hệ đó, nảy ý tốt muốn giúp chúng ta thành một đôi, nên mới phải…”

“Hắc hắc, phương thức của quý thuộc hạ cũng kỳ quái nhỉ, không phải là lúc trước từng làm việc ở kĩ viện chứ hả.”

Kim Đao Sai không ngờ sư đệ của Đường Đa Lệnh chẳng những khôn khéo còn xảo trá nữa, cũng khó trách Đường Đa Lệnh bị bọn hắn ăn sạch hết. Nhưng người nọ thật tình thích Đường Đa Lệnh, vậy thì cũng tránh cho người có tâm mềm kia bị người ta bắt nạt.

“Việc này tuy là một hiểu lầm, nhưng hoàn toàn là lỗi của chúng ta, ta đã xử lý những người có liên quan theo môn quy, cũng cam đoan sẽ không có ai làm tổn thương A Đường nữa. Còn phải xin các ngươi thả Phương tiểu thư ra, ta cũng sẽ giải thích nguyên nhân với Phương gia, miễn cho lại có hiểu lầm.”

Ý thật sự của Kim Đao Sai là lo lắng Phương gia sẽ gây phiền toái với huynh đệ Đường gia, nhưng nghe vào lỗ tai của Hoa Tương Dung là Kim Đao Sai dùng thế lực của Phương gia để uy hiếp mình.

“Hắc hắc, huynh đệ ba người chúng ta dù chỉ làm chút sinh ý nhỏ, nhưng cũng biết uy danh của Tần Xuyên Phương gia, nếu bọn họ thật sự muốn gây phiền phức cho chúng ta, chặt đứt con đường tiền tài của chúng ta, không biết A Đường có chịu được hay không. Đoạn Bối Sơn là tâm ý của hắn đó nha.”

Kim Đao Sai nói gấp: “Xin Nhị lão bản yên tâm, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với Phương gia. Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm khó xử Đoạn Bối Sơn.” Thế lực của Phương gia trên mặt trận buôn bán có lớn thế nào cũng không thể muốn làm gì thì làm trong thành Lâm Dương.

“Kim môn chủ chắc là không hiểu ý của ta.” Hoa Tương Dung cười rất ôn nhu, “Ta nói là, để sau này không phát sinh cùng một loại hiểu lầm, cũng để Phương gia và Phương tiểu thư không lo ngại gì về sư huynh của ta, Kim môn chủ có phải nên giải thích một chút về quan hệ chính thức của ngươi và sư huynh của ta hay không.”

“Lời này của ngươi có ý gì, ngược lại ta nghe không hiểu? Ta và A Đường là bạn tốt, huynh đệ tốt, còn phải giải thích trước mặt mọi người sao?” Đồng tử của Kim Đao Sai co rút lại, nam nhân trước mắt tuy cười rất ôn nhu, nhưng lại khiến lòng hắn sinh ra cảnh giác, giống như trước kia gặp phải cường địch vậy.

“Hắc hắc, Kim môn chủ, hai ta vậy mà là người trong một giới đó…” Lời này của Hoa Tương Dung có hai tầng ý, một là chỉ Kim Đao Sai và hắn cùng thích mấy chuyện Long Dương, hai là chỉ Kim Đao Sai và hắn đều là tiểu nhân dối trá.

“Ngươi có tâm tư gì với A Đường ta có thể biết rõ hơn cả hắn. Đương nhiên, ta cũng biết hắn đối với ngươi là tâm tư gì, nên cũng không có gì lo lắng. Ai, nhưng cái tên này thật sự là một người tốt, lòng quá mềm yếu, một khi người khác đối xử quá tốt với hắn, hắn liền không biết phải làm sao, muốn hồi báo gì đó. Nhưng hắn không quyền không thế, nhất thời đắn đo không tốt lại lấy thân báo đáp nữa.”

Kim Đao Sai tức giận đến nhíu mày, nếu nói theo kiểu của Nhị lão bản, hắn đối xử tốt với Đường Đa Lệnh là vì muốn lừa y lấy thân báo đáp. Ừ, có lẽ là vậy đi, nhưng cũng không tới phiên Nhị lão bản nói này nói nọ.

Hoa Tương Dung không để ý tới sắc mặt của hắn, nói tiếp: “Cho nên, ta muốn Kim môn chủ có thể thanh minh trước mặt mọi người một chút là tốt nhất. Như vậy có thể khiến cho Phương gia an tâm, cũng có thể khiến huynh đệ chúng ta an tâm, cho A Đường an tâm, cũng có thể cho chính Kim môn chủ an tâm, thật rất tốt đó.”

Kim Đao Sai nghĩ nghĩ, lông mày giãn ra, giương khóe miệng, “Nếu Nhị lão bản đã tự nhận là người trong giới với ta, vậy chúng ta cứ trước mắt người thông minh thì không cần phải nói bóng nói gió.”

Hắn đi lên bước một bước nhỏ, hạ giọng nói: “Nếu tâm tư thật sự của ta với A Đường ngươi cũng biết rõ, vậy cái thanh minh kia còn có ý nghĩa gì nữa chứ.”

“Trên giang hồ ai mà không biết lời hứa của Kim môn chủ đáng giá nghìn vàng, lời thanh minh của ngươi sao lại không có ý nghĩa được?”

Kim Đao Sai vừa cười vừa nói: “Chính là vì Kim mỗ có chút thanh danh trên giang hồ như vậy nên mới không muốn tùy tiện chà đạp nó.”

“Lời này của Kim môn chủ cuối cùng là có ý gì?” Đừng quên ngươi vậy nhưng là người sắp có vợ rồi, A Đường cũng là người đã có chủ.” Hoa Tương Dung tận lực chỉ ra điểm khác nhau của hắn và Kim Đao Sai.

“Ha ha, xin Nhị lão bản yên tâm, ta sẽ không vì tình yêu của mình với A Đường mà nghĩ cách bức hắn lấy thân báo đáp đâu, đương nhiên cũng sẽ không vì không chiếm được hắn liền buông tay với hắn như vậy.” Kim Đao Sai cũng tận lực chỉ ra điểm khác nhau giữa hắn và Hoa Tương Dung.

“Ngươi… vẫn không chịu buông tay?” Hoa Tương Dung nheo mắt phượng, bắn ra ánh mắt cảnh cáo.

“Chuyện tình cảm, không phải cứ nói buông tay là có thể buông tay được, lòng của A Đường, cũng không phải là chúng ta nói là ai liền có thể là người đó.” Sắc mặt Kim Đao Sai không thay đổi, lại ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm.

Hoa Tương Dung hít sâu một hơn, Kim Đao Sai quả nhiên khó đối phó.

Lúc này, trong phòng lại vang ra tiếng khóc của Phương Ninh, hai người đều đồng thời quay đầu lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Kim Đao Sai rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, nếu Phương Ninh thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không tốt.

Hoa Tương Dung không thèm đếm xỉa, thở dài, “Hai nữ nhân ở một chỗ còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Kim Đao Sai sững sờ, trong phòng ở đâu ra hai nữ nhân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui