Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Kim Đao Sai thật sự không để người ngăn Đường Đa Lệnh lại, chuyện này khiến Triệu Ất có chút lo lắng: “Môn chủ, có nên thông báo cho các huynh đệ bây giờ…”

“Không, để hắn đi đi.”

“A, môn chủ?” Triệu Ất không hiểu gì hết, chẳng lẽ môn chủ bị Đường lão bản thuyết phục, quyết định cho hai ác đồ kia một con đường sống?

Kim Đao Sai còn nhìn hướng Đường Đa Lệnh rời đi, cho tới khi không nhìn thấy bóng của Đường Đa Lệnh nữa. “Hoa Tương Dung giỏi về kiếm, Ngọc Liên Hoàn giỏi về độc, đều là những tên tâm ngoan thủ lạt, chờ bọn hắn rời khỏi Lâm Dương thì hành động một lần nữa, để tránh liên lụy người vô tội.”

Triệu Ất bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra môn chủ lo lắng cái này. Thừa Thiên Môn được dân chúng phong tặng là thần bảo vệ, nếu như bọn họ trở thành nguyên nhân khiến dân chúng gặp nạn, thì danh dự của Thừa Thiên Môn sẽ bị ảnh hưởng. Xem ra môn chủ cũng không bị tình làm loạn trí, vẫn anh minh như xưa.

Lại nói tới Đường Đa Lệnh lòng nóng như lửa đốt chạy khỏi địa bàn của Thừa Thiên Môn, vội vàng chạy về Đoạn Bối Sơn. Y cũng không phát hiện phục binh ở bốn phía quanh Đoạn Bối Sơn như trong dự liệu, không đoán được Kim Đao Sai lại chơi trò gian trá gì đây, nhưng y biết chuyện này tuyệt đối không phải là điềm tốt.

“A Hoa! A Ngọc! Không ổn rồi!” Đường Đa Lệnh vừa kêu vừa xông vào trong sân nhỏ.

Y chạy tới trước phòng ở phía Đông – chỗ ở của Hoa Tương Dung, vị này mới là các chủ của Triêu Thiên Các hàng thật giá thật, nói về bày binh bố trận chắc chắn là giỏi hơn y và Ngọc Liên Hoàn rồi.

Nhưng Hoa Tương Dung không có ở trong phòng, ngược lại là căn phòng ở phía Tây có vài tiếng động nhỏ. Trong lòng Đường Đa Lệnh cảm thấy kì lạ, lúc nào hai người này thích ở chung phòng với nhau vậy.

Y nhanh chóng chạy tới căn phòng phía Tây, “A Ngọc, A Hoa có ở đó không? Có chuyện lớn rồi!”

Đường Đa Lệnh không cần biết trên cửa có độc hay không, không chờ Ngọc Liên Hoàn trả lời đã đẩy cửa ra, sau đó liền giật mình —- Quả nhiên có chuyện lớn rồi!

Chỉ thấy khóe miệng Hoa Tương Dung vương vết máu, một tay che ngực, một tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chỉa thẳng vào Ngọc Liên Hoàn, mặt người kia tràn đầy oán hận nhìn y.

“Tốt, A Đường tới rồi. Hoa Tương Dung, có bản lĩnh thì ngươi giết ta trước mặt A Đường đi!”

“Ngươi, các ngươi đang làm cái gì vậy?” Đường Đa Lệnh bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ tới choáng váng, không nhớ nổi mình chạy tới đây để làm gì.

“Hừ, ngươi cho rằng A Đường tới đây thì ta không dám giết ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta không có ý định lừa dối A Đường, ta muốn cho hắn nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi, để ngươi chết mà không tiếc nuối gì cả.”

“Mấy người rốt cuộc đang làm gì?” Đường Đa Lệnh nổi giận gầm lên một tiếng. Hai tên nam nhân đối mặt như tử địch này là người đã đồng ý với y sẽ cùng chung sống với nhau như người một nhà sao?

“A Đường, cái tên tiểu nhân hèn hạ Hoa Tương Dung này dám tự hạ dược của ta lên người mình, rồi lấy cớ là ta hạ độc hắn nên hắn muốn giết ta.” Ngọc Liên Hoàn giành nói trước, sắc mặt của hắn trắng tới đáng sợ, oán khí nồng đậm bao phủ xung quanh.

“A Đường, đừng nghe hắn nói bậy, câu này chắc chắn là nói dối. Chẳng lẽ ta chán sống, cho nên mới tự hạ độc chính mình?” Hoa Tương Dung cười lạnh hai tiếng, sau đó ho hai tiếng, khóe miệng lại chảy ra một hàng máu tươi.

Tình trạng thê thảm của Hoa Tương Dung khiến Đường Đa Lệnh biến sắc, “A Ngọc, cái này rốt cuộc là…”

“Ngươi mới nói bậy! Ta đã đáp ứng với A Đường sẽ không báo thù ngươi, vì sao lại muốn hạ độc ngươi? Rõ ràng là ngươi muốn mượn cơ hội diệt trừ ta, sau đó độc chiếm A Đường.” Bờ môi của Ngọc Liên Hoàn bị chính hàm răng của mình cắn ra máu.

“Hắc hắc, nếu như ta chỉ muốn ra vẻ, vì sao lại không dùng loại độc có dược tính nhỏ thôi, mà lại dùng Nhất Diệp Lạc ngươi mới chế ra? Nhất Diệp Lạc, chỉ cần một cái lá rơi thôi là chết người ngay lập tức, nếu không phải công lực của ta đã có chút thành tựu, bức độc ra hơn phân nửa, thì sao có thể đợi tới lúc A Đường về.”

“A Ngọc, giải dược đâu? A Hoa, ngươi cũng đừng xằng bậy nữa!” Trong đầu Đường Đa Lệnh loạn rầm rầm, không có tinh lực phán đoán rốt cuộc là lỗi của ai, chỉ biết không thể để cho bất cứ ai chết nữa…

Ngọc Liên Hoàn nhìn Đường Đa Lệnh, mặt nhuốm màu xám, không nói gì nữa.

“Sao vậy?” Đường Đa Lệnh hỏi.

Hoa Tương Dung nở nụ cười, “‘Sao vậy’ hả? Hắn không có giải dược, độc dược này là đặc biệt để đối phó với ta, cho nên không có giải dược. Ta không nói sai phải không, Ngọc Liên Hoàn?”

Ngọc Liên Hoàn cười ảm đạm, “Đúng vậy, Nhất Diệp Lạc không có giải dược, cho nên ta không biết ngươi vì sao lại lớn gan thế, chẳng lẽ là vì muốn diệt trừ ta?”

“Ta không phải thằng ngu, biết không có giải dược còn dám mạo hiểm bằng thân thể. Ngươi đừng có chống chế!” Thân thể Hoa Tương Dung lung lay, trường kiếm trong tay hắn suýt nữa rớt xuống, “A Đường, ta, ta nhất định phải giết hắn!”

“A Đường, mặc kệ ngươi có tin hay không, độc trên người Hoa Tương Dung không phải là do ta hạ, ta cũng không nghĩ tới chuyện muốn hắn chết. Ai, nếu ngươi không tin, vậy cứ để hắn giết ta đi, ta… quyết không chống cự.” Ngọc Liên Hoàn nhắm mắt lại, không hề nhìn kiếm trong tay Hoa Tương Dung, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

“Đừng, đừng làm vậy! A Hoa, giết hắn cũng không thể giải được độc của ngươi, để hắn nghĩ cách làm giải dược đi. A Ngọc, ngươi có cách, đúng không?”

“Không có!” Ngọc Liên Hoàn lại mở to mắt, mang hận ý vô hạn nhìn Hoa Tương Dung, “Nếu độc này có thể lấy được mạng của hắn, ta chết cũng đáng giá.”

“Không được! Không ai được chết hết! Nhất định sẽ có cách!”

Ngọc Liên Hoàn dịu dàng nhìn Đường Đa Lệnh, “A Đường, ngươi không cần phải thương tiếc ta, kỳ thật đáng ra ta phải chết từ lâu rồi, nhưng ta vẫn may mắn sống tạm bợ như vậy vài năm, vì chỉ như thế ta mới có thể gặp được ngươi. Ngươi cũng không cần phải lo lắng cho tên này, hắn sẽ không chết đâu, tuy không biết hắn có cách nào, nhưng ta biết Hoa các chủ không làm chuyện không chắc, hắn nhất định có cách để giải độc. Ngươi đi nhanh đi, cách xa cái tên khốn âm hiểm này, đi tìm Kim Đao Sai đi, hắn nhất định có thể bảo vệ ngươi.”

Kim Đao Sai! Trong đầu Đường Đa Lệnh ẦM một tiếng, Kim Đao Sai sẽ không bảo vệ y, bởi vì y đã từ chối, vì y muốn sống chết cùng hai người trước mặt này —- tuy thế hai người này lại muốn giết đối phương trước.

“Ngọc Liên Hoàn, ta biết ngươi muốn chơi trò gì. Ngươi muốn A Đường nghĩ rằng ta bức tử ngươi, khiến A Đường hận ta cả đời, đồng thời nhớ tới ngươi cả đời. Nhưng ngươi đã tính sai rồi, không có ai biết rõ khuôn mặt thật của ngươi hơn ta.” Mũi kiếm của Hoa Tương Dung chỉ vào ngay cổ họng Ngọc Liên Hoàn, khiến hắn không thể nhúc nhích được.

“A Đường, hắn luôn lừa ngươi, sự nhu nhược, ngây thơ của hắn chỉ là khuôn mặt giả tạo mà thôi!” Hoa Tương Dung nói tiếp, “Ở Triêu Thiên Các, hắn cũng dùng bộ mặt giả dối này mê hoặc ta và câu dẫn Hạ Cô Phong, thật ra người tàn nhẫn, ác độc nhất chính là hắn! Ta cho rằng hắn thật lòng muốn hòa giải với ta, nên không vạch trần hắn, nhưng không thể ngờ hắn vẫn chơi một mánh cũ đó. A Đường, chúng ta phải giết hắn, nếu không hắn hại ta xong rồi, nhất định sẽ hại ngươi!”

“Nói láo!” Ngọc Liên Hoàn nhịn không được, mắng, “Ta tuy hận không thể bằm thây ngươi ra từng khúc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không động vào một cọng tóc của A Đường.”

Hắn nhìn Hoa Tương Dung, đột nhiên cười lạnh, “Nhất Diệp Lạc của ta hạ lên người Hoa các chủ cũng không có hiệu quả gì mấy nhỉ, xem ra công lực của Hoa các chủ không phải chỉ thành công một chút, mà là thành công tột bậc. Đây chính là nguyên nhân ngươi không sợ gì mà ăn Nhất Diệp Lạc nhỉ, vì ngươi chắc chắn có thể bức hết độc ra ngoài.”

Sắc mặt Hoa Tương Dung hơi đổi, “Hừ, không tệ, công lực của ta đã luyện xong, độc dược của ngươi không giết được ta, làm ngươi thất vọng rồi, Ngọc đại công tử.”

Sắc mặt của Ngọc Liên Hoàn cũng thay đổi, hắn vốn chỉ thăm dò một chút, không ngờ Hoa Tương Dung cũng không phủ nhận, “Rốt cuộc hắn luyện công pháp gì vậy, cả Nhất Diệp Lạc cũng không sợ? Hừ, xem ra hắn cũng nắm chắc mười phần có thể diệt được Hạ Cô Phong rồi, nên không cần giả bộ là bạn tốt với ta nữa.”

“Hai người các ngươi quậy xong chưa?”

“A Đường, ngươi… sao vậy?” Hoa Tương Dung phát hiện Đường Đa Lệnh đứng ở một bên kia không hề lo lắng như vừa rồi, ngược lại lại lộ vẻ rất bình tĩnh, giống như đang nhìn hai tên nhóc tì cãi nhau vậy.

“A Đường, ngươi giận sao? Ta cũng không muốn như vậy, ngươi… sao thế?” Ngữ khí của Ngọc Liên Hoàn vẫn đáng thương như vậy, nhưng rất nhanh cũng vì sự thờ ơ của Đường Đa Lệnh mà dừng miệng lại.

“Không có gì, chỉ hy vọng hai người có thể nghỉ một chút, để ta nói một câu.”

“Ngươi… muốn nói gì?” Hoa Tương Dung cũng vì thần sắc của Đường Đa Lệnh mà có chút bối rối.

“Kim môn chủ đã biết thân phận của các ngươi rồi, đang chuẩn bị cho người tới bắt. Các ngươi nếu đã quậy xong, thì tự nghĩ cách thoát thân đi.” Đường Đa Lệnh nói xong thì quay người đi ra ngoài.

“A Đường! Ngươi, ngươi vậy là muốn đi đâu?” Hoa Tương Dung không chú ý tới trường kiếm của mình đã mất đi mục tiêu, Ngọc Liên Hoàn cũng không nghĩ cách thừa cơ thoát thân.

“Ta? Đương nhiên là tranh thủ thời gian thu thập vàng bạc nữ trang chạy trốn rồi, chẳng lẽ lại ở lại với các ngươi chịu chết chung sao?” Đường Đa Lệnh nhún vai, thần sắc tự nhiên giống như đây vốn là tính toán của y.

“A Đường, ngươi không cùng đi với chúng ta sao?” Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đều luống cuống, không phải vì sắp gặp nguy hiểm, mà là vì bọn họ nhìn ra được Đường Đa Lệnh không nói giỡn.

“Đi với các ngươi? Các ngươi nói đùa sao? Các ngươi đều là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ tội ác tày trời, bị nhân sĩ chính phái cho vào tầm ngắm, chạy trốn chung với các ngươi ta mới không có đường sống.”

“A Đường, rốt cuộc là vì sao? Vì ta muốn giết Ngọc Liên Hoàn sao? Nhưng rõ ràng là hắn ra tay trước mà.” Hoa Tương Dung ủy khuất, nói.

“Ngươi…” Ngọc Liên Hoàn lập tức trợn mắt nhìn hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng cười của Đường Đa Lệnh làm cho sợ ngây người, vì tiếng cười kia phi thường chói tai.

“Trước kia có lẽ ta rất ngu, ở cùng với hai người các ngươi một chỗ lâu như vậy, sao cả một điểm tiến bộ cũng không có nhỉ?”

Y nhìn Hoa Tương Dung, nói: “Ngọc công tử nói không sai, Hoa các chủ đúng là tự hạ độc chính mình.” Rồi sau đó nhìn Ngọc Liên Hoàn đang lộ vẻ mặt vui mừng, nói, “Nhưng độc này cũng thật sự là ngươi chuẩn bị để đối phó với hắn.”

Y lại tiếp tục nói, “Hoa các chủ cũng không nói sai, sự ngây thơ và nhu nhược của ngươi chỉ là giả vờ, để khiến ta thông cảm cho ngươi hơn. Nhưng Hoa các chủ không vạch trần cũng không phải là có ý tốt gì.” Y lại chuyển hướng Hoa Tương Dung, “Ngươi chỉ đang tìm một thời cơ tốt, để làm ta thật căm ghét Ngọc công tử.”

Mặt của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn tràn đầy kinh ngạc, sau đó trầm mặc, không ai tự biện hộ gì cho chính mình nữa. A Đường không nói sai, bọn họ có thể biện hộ gì đây?

Đường Đa Lệnh thở dài một tiếng, “Kim môn chủ nói một núi không thể chứa hai hổ, hai người các ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội giành lại quyền lực một lần nữa, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ đối phương. Chỉ có ta một lòng tin tưởng các ngươi sẽ nguyện ý sống chung với ta trong yên bình và khoái hoạt. Hóa ra ta sai rồi, ta chỉ nghĩ tới thứ mình muốn, chứ không biết các ngươi muốn gì. Giờ đã biết rõ rồi, đương nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng gì các ngươi nữa. Cho nên… ta đi đây….”

“Ngươi… vậy cũng tốt, không ở cùng với chúng ta, Kim Đao Sai có thể che chở cho ngươi, sẽ không để cho ai tổn thương ngươi.” Hoa Tương Dung cúi đầu nói. Ngọc Liên Hoàn nhanh chóng nắm tay lại, một câu cũng không nói nên lời.

“Ừm, hắn đáp ứng với ta như vậy đấy, cho nên, ta vậy là được rồi. Các ngươi…. chuẩn bị sẵn sàng nhé.”

Đường Đa Lệnh đi tới cửa, lại quay người, cố nén chua xót, nói: “Ta biết ta không có tư cách khoa tay múa chân, chỉ là tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, các ngươi tốt nhất vẫn nên đoàn kết đối ngoại trước, chờ giữ được tính mạng rồi hãy tranh giành tiếp.”

Đường Đa Lệnh nói xong một câu cuối cùng này thì đi thật, lúc này thật sự sẽ không quay đầu lại nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui