Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Núi Quỳnh không cao, cũng không hiểm trở, nhưng lại có phong cảnh tú lệ, hơn nữa lại có chùa Tề Thiên nổi danh, khiến rất nhiều văn nhân mặc khách lưu luyến quên đường về. Chỉ tiếc tâm của Đường Đa Lệnh lúc này không thích hợp để đi du lịch, trong mắt của y lúc này chỉ có ngôi chùa Tề Thiên nguy nga kia thôi.

Trên đường đi nghe thấy không ít kỳ tích của lão tổ Tề Thiên, khiến cho tâm hồn bình lặng của Đường Đa Lệnh dần dần náo động lên. Xem ra vị lão tổ này cũng không phải là người vô dụng, có lẽ hắn thật sự có thể giúp mình giải mộng.

Phương Ninh đã chuẩn bị đồ tạ lễ thần ở dưới chân núi, Đường Đa Lệnh cũng học khách hành hương thành tâm thành ý “thỉnh” nhang, hai người đi vào chùa Tề Thiên, rồi đi vào thẳng chánh điện.

Đến chánh điện, Đường Đa Lệnh ngầng đầu nhìn bức tượng lão tổ Tề Thiên ở trên cao kia, lập tức ngây dại. Vị đại thần này sinh ra có mỏ nhọn, má hóp, vùng mắt ngoài màu đỏ, đôi con ngươi màu vàng, không giống với mặt mũi hiền lành của Thái Thượng Lão Quân, giống như là…

“Tề Thiên Đại Thánh!”

“Tề Thiên Đại Thánh gì chứ? Là lão tổ Tề Thiên! Gọi sai tên của thần, thần sẽ tức giận đó.” Phương Ninh hung dữ trừng mắt một cái, sau đó thành kính quỳ xuống tạ lễ với lão tổ Tề Thiên.

Đường Đa Lệnh gãi gãi đầu, người này rõ ràng là Tôn hầu tử hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, đại náo thiên cung trong [Tây Du Kí] đây mà. Tề Thiên Đại Thánh, lão tổ Tề Thiên, tên gần giống nhau, hình dáng, tướng mạo cũng tương tự, cũng đều thần thông quảng đại, ghét ác như thù, tên khác nhau chắc cũng vì khác thời không gây ra sự khác biệt.

“Hắc hắc, ai cần quan tâm hắn có phải Tề Thiên Đại Thánh hay không, chỉ cần có thể thực hiện được tâm nguyện của ta là tốt rồi.” Như vị lãnh tụ vĩ đại kia từng nói, không quan tâm là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột thì là mèo giỏi.

Đường Đa Lệnh cũng thành kính quỳ xuống, giơ ba cây nhang lên cao, nói thầm trong lòng, “Tề Thiên Đại Thánh.. Không, lão tổ Tề Thiên, hi vọng ông có thể phù hộ cho ta, một linh hồn ở dị giới, trở về thế giới ban đầu, đương nhiên là có thể trở về thân thể ban đầu, hơn nữa đây cũng là sai lầm của đám thần tiên các ngươi, lẽ ra vật phải hoàn chủ.”

Y cũng không thể lấy thân thể của Vương Ngũ mà quay về, nếu không y không thể quay về cuộc sống lúc xưa nữa, còn biến thành một người không có hộ khẩu.

Nếu cha mẹ tưởng con mình đã qua đời nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì? Đường Đa Lệnh nghĩ tới đây, trong lòng vừa vui vừa chua xót, nhưng vừa nghĩ tới Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không biết sống chết ra sao, trong lòng chỉ còn lại vị đắng chát.

“Lão tổ Tề Thiên, ta còn có một nguyện vọng, hy vọng ngài có thể phù hộ A Hoa và A Ngọc chạy thoát sự truy đuổi của Thừa Thiên Môn và Triêu Thiên Các, cũng hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, không đánh nhau nữa, mọi người có thể sống yên bình hạnh phúc mỗi ngày. Nếu bọn họ không thích yên bình mỗi ngày, vậy thì hãy phù hộ bọn họ có thể trở thành số một trong cuốn sách sử dày cộm của võ lâm, một đời kiêu hùng, nhưng ngàn lần đừng cho bọn họ tự giết nhau. Nếu có thể hãy thay đổi lối suy nghĩ của bọn họ, biến họ thành một lãnh tụ chính phái như Kim đại ca, để khỏi bị người ta kì thị thì càng tốt hơn.”

Y liếc mắt nhìn Phương Ninh, trong lòng tiếp tục thì thầm: “Nếu không, xin ngài hãy phù hộ hôn nhân của Kim đại ca và Phương tiểu thư được hạnh phúc mĩ mãn, Phương tiểu thư là một cô nương tốt, biết Kim đại ca lấy nàng chỉ vì muốn có con nối dõi, nàng cũng không trách, cho nên ngài nhất định phải cho nàng sinh con nha, cũng không để Kim đại ca lấy vợ nhỏ, cả nam nhân cũng không được lấy… Nếu có thể cho Kim đại ca thực sự thích Phương tiểu thư thì càng tốt hơn.Đương nhiên, ta biết muốn biến nam cong thành nam thẳng không dễ dàng gì, ây, biến hắn thành bi chắc không khó lắm nhỉ.”

“Này, ngươi chưa lải nhải xong sao? Nhang đã cháy hết rồi, nhanh cắm vào trong lư hương bên ngoài đi.” Phương Ninh đã cầu nguyện xong, gõ Đường Đa Lệnh, thật chưa từng thấy nam nhân nào bái thần lâu như vậy.

Đường Đa Lệnh nhanh chóng nói với tượng thần: “Lão tổ Tề Thiên, lần này ta ra ngoài không mang nhiều tiền trên người, mua.. a, ta nói là thỉnh nhang không nhiều, có ăn bớt ăn xén chút nguyên liệu, nếu ngài có thể thực hiện nguyện vọng của ta, ta sau này nhất định sẽ mua nhiều nhang hơn đốt cho ngài!”

Đường Đa Lệnh nói xong câu này lại ngây ngẩn cả người, nếu hắn thật sự có thể xuyên về thế giới ban đầu, phải chạy đi đâu thắp hương cho lão tổ Tề Thiên đây?

Đi ra khỏi chùa Tề Thiên, Đường Đa Lệnh nói: “Được rồi, ta đã cùng ngươi đi cầu nguyện rồi, giờ ngươi nên về nhà đi.”

“Hừ, ngươi yên tâm, nữ hiệp ta trước tới giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không chơi xấu. Thế nhưng mà…” Đôi con ngươi của Phương Ninh đảo một vòng, “Đi tới núi Quỳnh rồi sao có thể không ngắm nhìn phong cảnh, trước tiên ngươi ở trên núi chơi với ta chút đi, sau đó hãy xuống núi.”

“Phương tiểu thư…”

“Ai, A Đường, nếu lần này về thì chắc ta sẽ không ra ngoài được nữa.” Phụ thân nếu biết nàng đã làm gì, chắc chắn sẽ không để nàng chạy trốn đơn giản như thế nữa.

Đường Đa Lệnh nghĩ thầm, hiệp nữ giang hồ tuy có thể tự do hơn con gái nhà quan một chút, nhưng vẫn không thể bằng con gái thời hiện đại, chờ Phương Ninh trở thành nữ chủ nhân của Thừa Thiên Môn rồi, khẳng định sẽ không thể muốn đi khỏi nhà thì đi.

Vì vậy, y gật nhẹ đầu, “Lúc nãy lên núi cũng không ngắm kĩ, nếu cứ vậy rời đi thì có chút đáng tiếc. Được rồi, vậy giờ chúng ta ở trên đây chơi chút rồi hãy xuống núi.”

“Ha ha, A Đường, ngươi thật tốt.” Tuy Kim đại ca lúc thường cũng sẽ không từ chối yêu cầu của nàng, nhưng lời nói và hành động của A Đường có thể khiến người ta càm nhận được là chăm sóc từ trong tâm.

Hai người bắt đầu đi trên đường núi, vừa ngắm phong cảnh, vừa nói chuyện phiếm.

Một lát sau, Phương Ninh nhịn không được hỏi: “Vừa rồi ngươi cầu gì vậy, sao lại lâu thế?”

Đường Đa Lệnh hắc hắc cười, không nói lời nào.

“Hừ, ngươi không nói ta cũng đoán được, ngươi nhất định là cầu lão tổ Tề Thiên phù hộ hai sư đệ kia của ngươi. Hừ, bọn họ không phải người tốt, A Đường, ngươi không nên ở chung với bọn họ.” Phương Ninh đột nhiên nói bằng giọng căm hận.

“Chuyện lần trước thật sự là hiểu lầm, Kim đại ca không phải đã giải thích với ngươi rồi sao, ngươi đừng giận bọn họ nữa. Bọn họ… thật sự không phải là người xấu.” Nhớ tới lúc Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn liên thủ với nhau đối phó với Thừa Thiên Môn để cứu y, trong lòng Đường Đa Lệnh lại chua xót một lúc. Nếu không phải có một lần kia, có lẽ Kim Đao Sai sẽ không phát hiện ra bí mật của bọn họ.

“Ta không phải nói lần đó… Ai, dù sao A Đường nhà ngươi nhìn ai cũng thấy là người tốt, nói với ngươi cũng vô ích.”

Đường Đa Lệnh vẫn chỉ có thể cười cười. Phụ nữ thật nhỏ nhen, dù không biết thân phận thật của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, nhưng chỉ vì bị bọn họ bắt cóc một lần, liền gắn danh hiệu người xấu cho bọn họ vĩnh viễn. (Mực: =.= Bà Ninh bả biết thân phận thật của đám chồng bé rồi =.= Phụ nữ nhỏ nhen cái gì.)

“A Đường, ngươi thật sự là người tốt, ai ở chung với ngươi cũng sẽ thấy an lòng, cho nên, cả người xấu cũng thích ở chung với ngươi.”

“Ha ha, hóa ra ta còn có lực hấp dẫn nữa à.”

“Lực hấp dẫn gì? Là một tâm pháp nội công sao?”

“A, không phải là tâm pháp nội công, là lực hấp dẫn, ý là có thể thu hút một vật gì đó. Phương tiểu thư, ngươi đoán xem ta còn cầu cái gì nữa.” Đường Đa Lệnh lau lau mồ hôi, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Ừm, ta đoán ngươi còn cầu ngài phù hộ ta và Kim đại ca sống tới đầu bạc răng long, sớm sinh con…” Phương Ninh cười hì hì, không có ý nói gì thêm nữa, cái lực hấp dẫn gì đó làm sao hấp dẫn bằng tương lai của nàng được.

“Woa, sao ngươi có thể đoán trúng hết vậy?” Ngoại trừ không đoán được y muốn xuyên qua thế giới khác, thì những cái khác đều không sai.

“Bởi vì ngươi là một người tốt mà.” Phương Ninh lại nói lần nữa, “Ngươi luôn hi vọng mọi người xung quanh ngươi đều sống tốt.”

“Ha ha, quê hương của chúng ta có một câu, mọi người hạnh phúc thì đó mới thật sự là hạnh phúc.” Không lâu trước đây y cũng từng nói với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn những lời này, ngày hôm nay mọi người có thật sự hạnh phúc ko?

“Đừng đánh ca ca… Oa.. Đừng đánh ca ca mà…” Trong khu rừng phía trước truyền tới tiếng khóc của con nít.

Hai người, Đường Đa Lệnh và Phương Ninh, một người luôn mềm lòng, một người thì tự nhận là đại nữ hiệp, nghe thấy tiếng khóc thương tâm như vậy, làm sao có thể mắt điếc tai ngơ? Vội vàng chạy tới.

Chủ nhân của tiếng khóc là một bé trai chừng 6,7 tuổi, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, đang ôm đùi một người đàn ông hèn mọn bỉ ổi, muốn kéo hắn ra.

Người đàn ông kia đang cầm một cánh cây đánh mạnh vào một bé trai lớn tuổi hơn, bé trai này cũng mặc quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, bị người đàn ông đó đánh đập thì đứng không vững, quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn cắn chặt môi, không kêu tiếng nào.

“Cút ngay! Thằng nhóc thối!”

Lúc Đường Đa Lệnh và Phương Ninh chạy tới thì thấy người đàn ông kia không có kiên nhẫn đạp bé trai trên đùi hắn ra.

“Ngươi làm gì đó?” Phương Ninh nữ hiệp vẻ mặt giận dữ, chạy lên tát cho người đàn ông một cái, đánh người đàn ông đó tới choáng váng cả đầu óc.

“Phương tiểu thư…. Hỏi cho rõ trước đã.” Đường Đa Lệnh vội vàng nâng bé trai ngã trên mặt đất, không ngăn kịp hành động của Phương Ninh, không kiềm được mà căng thẳng. Dù hành động đánh trẻ em của người đàn ông kia là không đúng, nhưng người kia cũng không thể không phân rõ tốt xấu mà đánh người chứ.

“Còn phải hỏi cái gì? Đánh hài tử là không đúng! Ngươi nhìn đi, đứa nhỏ này sắp bị hắn đánh chết rồi!” Phương Ninh đau lòng đỡ bé trai bị đánh đứng lên, sau đó hung dữ trừng người đàn ông kia.

Người đàn ông kia bụm mặt, kêu: “Ta dạy dỗ nhi tử của mình có gì sai? Có liên quan gì tới mấy người chứ?”

Phương Ninh sững sờ, hóa ra là cha dạy dỗ con, chuyện này hình như không có sai. “A, dù là đánh nhi tử cũng không thể đánh nặng như vậy…” Phương Ninh chống chế, nhưng cũng không đủ sức. Đánh phụ thân trước mặt nhi tử, chuyện này cũng không hay lắm.

Đường Đa Lệnh thấy điều gì đó không ổn. Người đàn ông kia tuy sắc mặt ác độc, nhưng trong mắt lại hiện vẻ hoảng hốt. Ở trong niên đại coi trọng Tam cương ngũ thường này, nếu thật sự là cha đánh con, sao lại phải hoảng hốt?

“Chúng thật sự là nhi tử của ngươi?” Đường Đa Lệnh hỏi.

“Đương nhiên!” Giọng của người đàn ông vẫn rất lớn, nhưng sự hoảng hốt trong mắt lại càng tăng lên.

“Hắn, hắn nói dối..” Bé trai trong ngực Phương Ninh chậm rãi nói ra, “Hắn lừa chúng ta tới đây muốn bán chúng ta đi.. Chúng ta muốn chạy, hắn liền…”

“Hóa ra ngươi là bọn buôn người!” Đường Đa Lệnh giận dữ. Đời trước, y đã thấy rất nhiều bi kịch gia đình xảy ra vì con cái bị lừa bán đi, nên căm thù bọn buôn người vì tiền mà mất đi nhân tính kia tới tận xương tủy. Chỉ tiếc là có lòng nhưng không có sức. Giờ đã có một tên trước mặt, sao có thể thả đi dễ dàng được?

“Ta là bọn buôn người thì sao? Hai đứa bọn chúng đều bị phụ mẫu của mình bán cho chúng ta, ta không bán bọn chúng, chả lẽ lại đi nuôi bọn chúng?” Người đàn ông kia thừa nhận dứt khoát.

Đường Đa Lệnh cũng ngây ngẩn cả người, niên đại này cho phép mua bán bằng miệng, nếu thật sự là do cha mẹ của những đứa bé này bán chúng, thì người khác cũng không thể can thiệp.

“Ngươi nói bậy! Cha mẹ chúng ta đã chết hết rồi, chẳng lẽ quỷ bán chúng ta cho ngươi?” Bé trai lớn hơn đột nhiên giận dữ hét lên.

“Nói cả buổi hóa ra là một tên lừa đảo, còn dám lừa gạt cô nương này? Xem ta dạy dỗ ngươi đây!” Phương Ninh rút trường kiếm ra rồi xông tới, người đàn ông kia bị dọa cho bỏ chạy, cuối cùng không rảnh “dạy dỗ” hai “đứa con” không nghe lời kia nữa.

Đường Đa Lệnh cũng xông tới, đỡ bé trai suýt bị Phương Ninh đụng ngã xuống đất, sau đó hô với bóng lưng của Phương Ninh: “Phương tiểu thư! Vạn lần đừng giết người nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui