Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Đối mặt với sự đắc ý của Hoa Tương Dung, trong lòng Ngọc Liên Hoàn đương nhiên đã có sẵn bất mãn, liền nói: “Hoa Các chủ, không phải ta cố ý giội nước lạnh cho ngươi, dù công pháp của Hạ Cô Phong có bị ngươi động tay động chân, không thể là đối thủ của ngươi, ngươi cũng có thực lực để san bằng toàn bộ Triêu Thiên Các. Nhưng, Hạ Cô Phong sẽ không dễ dàng cho ngươi cơ hội để 1 đấu 1 đâu, A Đường đang ở trong tay hắn, trừ phi ngươi có thể không để ý tới an nguy của hắn.”

Nếu Hoa Tương Dung thật sự có tâm tư như vậy, bây giờ độc hắn chết luôn!

“Vậy Ngọc đại công tử có biện pháp gì hay không?” Hoa Tương Dung hỏi ngược lại.

Ngọc Liên Hoàn hừ nhẹ một cái, “Đối với ta mà nói, quan trọng nhất là cứu A Đường, không phải là tranh quyền đoạt lợi với Hạ Cô Phong. Cho nên, nếu ta là ngươi, ta sẽ tìm trợ giúp.”

“À, vậy nhìn khắp giang hồ, Ngọc đại công tử cho rằng người nào sẽ là trợ thủ tốt nhất?”

“Trợ thủ tốt nhất không ai qua được Kim Đao Sai.” Ngọc Liên Hoàn oán hận nói, hắn tin rằng trong lòng Hoa Tương Dung không thể không có cùng ý nghĩ, chỉ là cố ý muốn nhìn hắn xấu mặt thôi.

“Đại công tử có phải đã quên rồi hay không, chúng ta vừa mới tránh khỏi sự đuổi giết của Kim Môn chủ, giờ quay về tìm hắn chẳng phải là chui đầu vào lưới rồi sao?”

“Ta cũng không muốn quay đầu lại tìm hắn, nhưng hắn thật sự là lựa chọn tốt nhất. Môn phái có thế lực tương đương Triêu Thiên Các cũng không nhiều, thủ lĩnh quyết đoán và anh minh như Kim Đao Sai lại càng không nhiều, mà trong đó, chỉ có hắn mới có thể trân trọng tính mạng của A Đường. Huống chi, vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn cũng ở trong tay Hạ Cô Phong, dù chúng ta không tìm hắn, hắn cũng phải lên núi Minh Phượng.”

“Hắc hắc, đầu óc của Ngọc đại công tử càng ngày càng thông minh.”

“Lời này của người là có ý gì?” Ngọc Liên Hoàn giận tái mặt.

“Ta thật lòng tán thưởng ngươi mà.” Hoa Tương dung lại nhìn xa xa, “Sắp tới giờ, Kim Môn chủ cũng sắp tới rồi.”

“Kim Môn chủ? Hắn, hắn muốn tới đây? Để làm gì?” Trong đầu của Ngọc Liên Hoàn vang lên cảnh báo lớn.

“Đương nhiên là tới thương lượng với chúng ta cách tiêu diệt Triêu Thiên Các, cứu A Đường ra.” Hoa Tương Dung xem thường nói.

“Ngươi….” Được, nể tình được tên kia cứu cho một mạng, nể tình A Đường vẫn còn bị bắt, hắn nhịn!

Lúc trời sắp sáng, Kim Đao Sai đã đến, ánh mặt trời phủ toàn thân, cứ như là hắn mang ánh sáng tới nơi u ám đáng sợ này vậy. Nhưng đối với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, hắn mới là biểu tượng của sự u ám kinh hoàng.

“Kim Môn chủ quả nhiên nói giữ lời, một người đi tới nơi hẹn.” Hoa Tương Dung cười nói.

“Hoa Các chủ thần công vô địch, dẫn nhiều người tới cũng vô ích.” Kim Đao Sai cẩn thận dò xét khuôn mặt thật lần đầu lộ dạng của hai người, quả nhiên đều rất tuấn mỹ, khó trách khiến A Đường thần hồn điên đảo.

“Kim Môn chủ khách khí. Chỉ là Hoa mỗ bị ép phải tự bảo vệ mình, làm bị thương không ít huynh đệ ở quý môn, xin hãy thứ lỗi.” Có thể làm Kim Đao Sai sợ hãi khiến Hoa Tương Dung càng thêm đắc ý.

Ngọc Liên Hoàn không thể nhìn tình cảnh khiến người chán ghét này, đồng thời cũng để tránh cho mình trở thành người qua đường, liền đoạt trước nói: “Kim Môn chủ, lần này hẹn ngươi tới không phải vì ân oán trước kia, mà là vì A Đường.”

Thần sắc Kim Đao Sai hơi đổi, “Hóa ra các ngươi cũng biết.”

“Hừ, mục đích Hạ Cô Phong bắt A Đường là để dụ chúng ta đi ra, đương nhiên muốn để lộ tin tức cho chúng ta.” Hoa Tương Dung đoạt lại quyền lên tiếng.

“Vậy… Các ngươi sẽ đi sao?”

“Đương nhiên sẽ đi!” Hai người trăm miệng một lời.

“Đi cứu A Đường hay nhân lúc cháy nhà để đi hôi của?” Kim Đao Sai cười trào phúng, nói.

“Ta biết Kim Môn chủ sẽ thấy chuyện này rất lạ, ác đồ như chúng ta sao có thể vì một người mình yêu mà liều lĩnh như vậy? Nhưng thật tế, vì Kim Môn chủ làm anh hùng hảo hán như thế mới không làm được.” Hoa Tương Dung cũng cười trào phúng, nói.

“Lời này của Hoa Các chủ thật có ý tứ.”

“Hắc hắc, thật ra trong lòng của Kim Môn chủ cũng biết rõ rồi. Ta có thể vì A Đường mà hủy diệt Triêu Thiên Các, Kim Môn chủ có thể vì Phương tiểu thư mà hủy diệt Thừa Thiên Môn sao?” Hoa Tương Dung cố ý nhắc tới Phương Ninh, ám chỉ Kim Đao Sai hoàn toàn không có cơ hội dâng hiến tình yêu với Đường Đa Lệnh.

“Hừ, loại tà môn ma đạo như Triêu Thiên Các nên bị hủy diệt, làm sao có thể coi như Thừa Thiên Môn được?” Kim Đao Sai rõ ràng không làm được nên ghen tỵ trong lòng.

“Hừ, không có mấy người tà môn ma đạo như chúng ta thì còn cần mấy hiệp sĩ chính nghĩa như các ngươi để làm gì?” Hoa Tương Dung không cam lòng yếu thế.

“Các ngươi tranh cãi mấy cái này làm gì?” Ngọc Liên Hoàn nhíu nhíu mày, “Kim Môn chủ, chúng ta phải cứu A Đường, ngươi phải cứu Phương tiểu thư, chúng ta muốn giết Hạ Cô Phong, ngươi muốn diệt Triêu Thiên Các. Nếu đã vậy, sao không hợp tác một lần?”

“Hợp tác? Hai vị muốn ta làm gì ta có thể đoán được, nhưng hai vị có thể làm gì cho ta đây?”

Rốt cuộc cũng nói tới vấn đề thật tế, Hoa Tương Dung cũng bỏ đi miệng lưỡi vừa rồi, nói: “Hạ Cô Phong là Các chủ hiện giờ, cũng có cơ hội tu luyện bí tịch của Triêu Thiên Các, chỉ có công pháp của ta mới có thể tương khắc. Cho nên, trách nhiệm đối phó Hạ Cô Phong là việc ta đáng phải làm và ta phải làm, Kim Môn chủ thì dẫn đầu một đội tiến công thẳng vào tổng đài của Triêu Thiên Các. Chỉ cần Hạ Cô Phong chết, Triêu Thiên Các liền như rắn mất đầu, nếu Kim Môn chủ muốn diệt chẳng phải là dễ như trở bàn tay rồi sao?”

“Phòng thủ ở tổng đàn Triêu Thiên Các rất nghiêm mật, không dễ xông vào, chỉ sợ tới lúc đó Hạ Cô Phong còn chưa chết, người ở Thừa Thiên Môn của ta đã không còn bao người rồi.” Kim Đao Sai mắt lạnh nhìn Hoa Tương Dung. Nếu Hoa Tương Dung muốn cắn cái xương cứng nhất, hắn đương nhiên không có ý kiến; nhưng nếu Hoa Tương Dung muốn mượn dao giết người, hắn làm sao có thể chấp nhận?

Hoa Tương Dung nhẹ nhõm cười cười, “Kim Môn chủ yên tâm, ta không có ý định để ngươi làm tổn hại người của mình trong tình huống bất lợi. Ta có thể cung cấp một mật đạo cho người của ngươi nhẹ nhàng đi qua phòng thủ của Triêu Thiên các rồi tấn công từ bên trong.”

“Ấy, mật đạo lần trước đã bị Hạ Cô Phong phát hiện.” Ngọc Liên Hoàn không thể không nhắc nhở hắn.

Sắc mặt Kim Đao Sai đang định đổi thì thấy Hoa Tương Dung khoát khoát tay nói: “Ta nói là mật đạo khác kìa, lần trước ta cũng vào Triêu Thiên Các bằng mật đạo đó để lấy bí tịch. Tới lúc đó ta sẽ dẫn đi mật đạo đó, Kim Môn chủ cứ yên tâm đi.”

“Nói cách khác, Hạ Cô Phong thì ngươi đối phó, còn ta thì đối phó những người khác trong môn?” Kim Đao Sai vừa nói vừa suy tính.

“Đúng vậy, ngươi ngoài sáng ta trong tối, tiến hành đồng bộ, nhất định có thể tiêu diệt Triêu Thiên Các. Đương nhiên, công lao tiêu diệt Triêu Thiên Các này đều là của Kim Môn chủ, chỉ cần Kim Môn chủ đồng ý…” Hoa Tương Dung cố ý dừng lại không nói.

“Đồng ý cái gì?”

“Đồng ý với chúng ta, đưa công lao cứu A Đường lên đầu chúng ta, hơn nữa sau này cách xa A Đường ra.”

Ngọc Liên Hoàn nghe được câu này, cũng không tự chủ mà ưỡn ngực, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Kim Đao Sai, nếu hắn dám nói “Không”…

“Tới lúc này còn có thể so đo mấy chuyện này sao? Rốt cuộc các ngươi có để an nguy của A Đường ở trong lòng không?” Kim Đao Sai cả giận nói.

“Kim Môn chủ đừng nóng, bất kể là ai, chỉ cần có thể cứu A Đường không mất một sợi tóc ra thì đều là chuyện tốt. Ta chỉ muốn nhắc nhở Kim Môn chủ đừng làm những hành động vô ích, A Đường không muốn có dây dưa với đàn ông có vợ đâu.” Hoa Tương Dung vui sướng cười nói.

“Hơn nữa, hắn ghét nhất nam nhân không chung thủy, lừa gạt nữ nhân.” Ngọc Liên Hoàn cũng bổ sung.

Hai tên khốn không có tính người này, mong bọn hắn đồng quy vu tận với Hạ Cô Phong cho rồi đi!

Kim Đao Sai đi rồi, Ngọc Liên Hoàn có chút không yên hỏi thăm: “Hạ Cô Phong này là người giảo hoạt nhất, hắn biết công pháp kia có vấn đề, nhất định sẽ không cố đánh với ngươi. Núi Minh Phượng lớn như vậy, ngươi tìm hắn thế nào đây? Nếu để hắn chạy thì hậu hoạn vô cùng.” Sự thật chứng minh, không tiêu diệt địch nhân tại chỗ có thể đem tới tai họa ngập đầu cho chính mình.

“Ta tự có cách.” Hoa Tương Dung yêu thương nhìn trường kiếm của mình, rốt cuộc lại sắp khai kiếm rồi.

Ngọc Liên Hoàn vừa định hỏi có biện pháp gì, đột nhiên nhớ tới giờ Hoa Tương Dung đang rất vui sướng trêu đùa mình, nên chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Quả nhiên, một lát sau, Hoa Tương Dung không nhịn được nữa liền nói: “Ngươi có lẽ nhớ rõ, luyện công pháp kia, mỗi đêm giờ Tý đều phải ngồi trên giường Hàn Ngọc trong mật thất, hấp thụ âm khí.”

“Ừm, đúng vậy, hơn nữa trong lúc này không thể gần sắc dục.” Chính là vì điểm này, hắn mới có thể giựt dây cho Hạ Cô Phong luyện công pháp.

Hoa Tương Dung cười khanh khách, “Cũng không phải không thể gần sắc dục, chỉ là đừng mơ có thể đè người khác.”

Ngọc Liên Hoàn không hiểu rõ, nhưng hắn cũng không quan tâm điều này, “Thì sao? Giường Hàn Ngọc ở tận trong mật thất, nếu hắn ở trong đóng cơ quan lại, ngươi không thể nào đi vào từ bên ngoài.”

“Ta đây sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.” Hoa Tương Dung cúi đầu nói với Ngọc Liên Hoàn, “Trong Thiên Các còn có một mật đạo nối thẳng với mật thất.”

Mật thất ở trong Triêu Các. Triêu Các và Thiên Các là chỗ ở của hai vị Các chủ sáng lập Triêu Thiên Các hơn trăm năm về trước. Sau này, vì chỉ có một các chủ, nên Thiên Các trở thành nơi thờ cúng bài vị của các đời Các chủ, còn Triêu Các mới là chỗ ở của các đời Các chủ lúc còn sống.

“Sao có thể như vậy?” Ngọc Liên Hoàn bị từng bí mật một của Hoa Tương Dung chọc giận.

“Ngươi không biết sao, nghe nói hơn trăm năm trước, hai vị Các chủ kia là một đôi tình nhân. Vì Các chủ ở Triêu Các thường phải tu luyện trên giường Hàn Ngọc, cho nên Các chủ ở Thiên Các tịch mịch khó nhịn nên mới làm mật đạo để đi vào đấy.”

Ngọc Liên Hoàn đột nhiên nghĩ đến, nếu Hoa Tương Dung đột ngột xuất hiện bên giường Hàn Ngọc, thì Hạ Cô Phong trên giường sẽ có vẻ mặt như thế nào. Đương nhiên không phải là vẻ mặt của Các chủ hơn trăm năm trước khi thấy tình nhân rồi.

“Lúc ngươi là Các chủ của Triêu Thiên Các cũng lên kế hoạch tốt rồi?”

“Đúng vậy. Ta biết Hạ Cô Phong có tâm phản bội, nhưng hắn lại cẩn thận quá mức. Nếu ta không cho hắn cơ hội, không biết hắn sẽ đợi tới chừng nào.” Hoa Tương Dung trả lời khá dứt khoát, nhưng lại lập tức cảm khái nói: “Chẳng qua là lúc đó thật sự không ngờ sẽ gặp phải A Đường, nếu không dựa theo kế hoạch nguyên bản của ta, bây giờ là cơ hội tốt để diệt trừ phản đồ, đoạt lại quyền hành.”

Lúc này tiêu diệt Triêu Thiên các tận gốc cũng là Hoa Tương Dung mượn cơ hội cho A Đường thấy lòng mình. Ngọc Liên Hoàn nhìn nhìn Hoa Tương Dung, trong lòng cũng bội phục quyết đoán của hắn. Vậy hắn thì sao? Vốn đã không có khả năng tiếp nhận quyền hành của Triêu Thiên Các, cần gì phải quyến luyến chứ?

“Vừa rồi ngươi và Kim Đao Sai thương lượng cả buổi, hình như chưa nói ta nên làm gì nhỉ?” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

“Ngươi? Đưa hết độc dược có thể dùng cho ta là được rồi.”

“Câu này của ngươi là sao? Không cho ta tham gia tấn công núi Minh Phượng?”

“A Ngọc, ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Võ công của ngươi quá kém, tới lúc đó ta lại không có cách bảo vệ ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện không may, sau này ta phải giải thích với A Đường thế nào đây?” Thật ra Hoa Tương Dung thật sự hy vọng Ngọc Liên Hoàn có thể chết trong loạn lạc, nhưng nếu A Đường biết hắn có cơ hội cản lại nhưng không cản, nhất định sẽ lại bỏ hắn mà đi.

Hoa Tương Dung có công đánh bại Hạ Cô Phong, Kim Đao Sai được nhờ vả tiêu diệt Triêu Thiên Các, còn Ngọc Liên Hoàn hắn vì võ công thấp kém nên chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn sao… Hừ, làm như hắn không biết vậy? Không phải là vì sợ hắn lập được công trong lúc cứu người rồi sau này hắn có thêm phần trong tim A Đường sao?

“Hoa Các chủ nói có lý, nếu ta đi, chỉ sợ không thể giúp được gì lại còn trói tay trói chân ngươi. An nguy của A Đường đành phải nhờ vào ngươi rồi.” Hai mắt của Ngọc Liên Hoàn rơm rớm nước mắt, cứ như đã ký thác an nguy của A Đường lên vai Hoa Tương Dung rồi vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui