Tiểu Nhân Nan Dưỡng

“A Ngọc.”

“Ngươi tới làm cái gì? Ta không phải đã nói hôm nay đừng tới quấy rầy ta sao?”

“Hừ, chỉ có tên ngốc như Hoa Tương Dung mới tin là ngươi thương tiếc người nhà, kỳ thật ngươi bất quá là lợi dụng thời gian để chế mấy thứ độc hại người kia thôi.”

“Thì sao chứ? Nói chung ngày này mỗi tháng ta thích ở một mình, ngươi có ý kiến gì sao, Hạ phó Các chủ?”

“Ai, A Ngọc, ta không phải muốn chọc giận ngươi, ta chỉ là nghĩ, chúng ta đã lâu rồi không gần gũi, ta thật sự rất muốn….”

“Đó chẳng phải vì muốn tốt cho ngươi? Đừng quên công pháp ngươi đang luyện trước khi thành công thì không thể hành phòng.”

“Hừ, ta thật hoài nghi có phải ngươi cố ý chọn môn công pháp này cho ta luyện, để dễ dàng thoát khỏi ta hay không.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi nếu không muốn thì cứ việc bỏ đó đừng luyện nữa, dù sao cũng không phải ta muốn ngươi cùng Hoa Tương Dung phân cao thấp.”

“Được được, công pháp tốt như vậy đương nhiên muốn luyện, nhưng mà cho dù không thể hành phòng, hôn hôn một cái, chạm vào một chút cũng có thể a, vì sao ngươi lại nhất quyết không cho chứ?”

“Chỉ là hôn một cái, chạm một chút, ngươi sẽ nhịn được? Sức khống chế của ngươi thật đúng là không sánh bằng Hoa Tương Dung.”

“Ta đương nhiên không sánh bằng hắn! Ta không tuấn mỹ bằng hắn, tư chất cũng không bằng, càng không so được với sự giảo hoạt ngoan độc của hắn, ngươi chọn ta cũng chỉ vì coi trọng địa vị Phó các chủ và thế lực của ta mà thôi.”

“Hừ, thật không hiểu ngươi tự dưng phát điên phát khùng cái gì? Hiện tại ngươi tuy chỉ là Phó các chủ, nhưng toàn bộ Triêu Thiên các không phải đều nằm trong tay ngươi? Về phần ta, chỉ có một chút thủ đoạn dụng độc nho nhỏ, có thể trở thành đối thủ của ngươi?”

“…..Hoa Tương Dung còn phải chịu ngươi ám toán, Hạ Cô Phong ta thì có là gì?”

“Hắc hắc, Hoa Tương Dung ở trên người ta dục tiên dục tử mới trúng độc không phải sao? Ta không cho ngươi chạm vào, há chẳng phải chặt đứt hết thảy cơ hội hại ngươi, ngươi vì sao còn không thỏa mãn?”

“A Ngọc…..”

“Quên đi, ngươi đã không chịu đi, vậy ta đi.”

Đường Đa Lệnh theo mật đạo chui ra, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, đầu kia của mật đạo cư nhiên đặt trong nhà xí, vừa thò đầu ra đã bị mùi hôi thối vô cùng công kích khứu giác.

“Cái tên tiền nhiệm Các chủ kia chắc chắn tám chín phần mười cũng là đoạn tí, yêu thích *** của người khác, cho nên mới đào riêng một cái mật đạo như thế này để nhìn lén người ta.” Đường Đa Lệnh vừa chui ra nhà vệ sinh, vừa mắng. Nơi này tuyệt không an toàn, nếu chẳng may đụng phải người mà Hoa Tương Dung dặn thì biết làm sao?

Cũng may, tuy rằng điểm ra có chút bất lịch sự, nhưng hành trình về sau lại rất thuận lợi.

Cổ nhân có câu bản lĩnh càng cao lá gan càng lớn, dựa vào khinh công cao siêu mới luyện thành, dựa vào địa đồ chỉ dẫn vô cùng rõ ràng của Hoa Tương Dung, Đường Đa Lệnh như cá gặp nước, xâm nhập Triêu Thiên các như vào chỗ không người, rất nhanh đã đến được Tây Khóa viện.

Vừa tìm được một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị cẩn thận quen sát một phen, đột nhiên có người từ trong viện đi ra, còn mạnh tay đóng sầm cửa lại, làm Đường Đa Lệnh sợ tới mức theo bản năng cúi đầu núp vào.

Rồi sau đó nhớ tới, Hoa Tương Dung nói tiện nhân kia không phải vẫn luôn ở chỗ này sao, như thế nào lại đột ngột bỏ ra ngoài? Y làm cách nào xuống tay đây?

Lại ngẩng đầu xem xét, người vừa mới ra đã đi xa, trong bóng đêm chỉ lờ mờ thấy được một thân ảnh thon dài. Lại quay đầu lại nhìn xem, ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng hắt ra ngoài cửa sổ, chiếu lên một bóng người, là một nam tử cường tráng.

Đường Đa Lệnh thở dài một hơi, thì ra tiện nhân kia vẫn còn ở trong phòng, xem ra người nọ vừa rồi là vì làm trái lệnh cấm mới bị đuổi đi. Như vậy rất tốt, kế tiếp hẳn là sẽ không có người chủ động đến quấy nhiễu.

Y liếc một vòng quan sát xung quanh, xác thực không có hộ vệ canh giữ ở gần, mới cẩn cẩn thận thận nhón chân đến cửa, rút ra chủy thủ thượng thừa Hoa Tương Dung cho, thầm nghĩ: [Tiện nhân Các chủ, ngươi cũng đừng oán ta tâm ngoan thủ lạt, cục diện hôm nay đều là do ngươi khư khư cố chấp tạo thành. Không có việc gì ngươi đóng cửa một mình làm gì a?]

Đường Đa Lệnh đẩy cửa ra, người trong phòng xoay người lại, đúng là một hán tử thân hình cao lớn tinh tráng, tướng mạo cũng không khó coi, chỉ có điều nhìn thế nào cũng giống như là kẻ xấu.

[Đây là nam nhân Hoa Tương Dung từng yêu?] Đường Đa Lệnh âm thầm kinh hãi, đồng thời cũng có chút khó chịu, diện mạo hiện tại của y tuy rằng bình thường nhưng vẫn còn dễ nhìn hơn nam nhân trước mắt, vậy mà đối phương thì là yêu sủng của Hoa Tương Dung khi hắn đắc thế, còn y thì lại là lựa chọn khi Hoa Tương Dung bụng đói ăn quàng.

Đường Đa Lệnh chỉ lo nghĩ này đó, lại đã quên chính mình đang ăn mặc như vậy, cộng thêm chủy thủ trong tay trông mới giống như là kẻ xấu. Không đợi y nói ra câu ‘Giao giải dược sẽ không giết’, nam nhân đã một cước đá vào cổ tay y, chủy thủ sắc bén viu một tiếng đã không thấy tăm hơi.

Thế mới hiểu, cái gì gọi là ‘tài nghệ đến đâu, động thủ sẽ biết’. Đường Đa Lệnh bị một cước này làm tỉnh ngộ, đối phương không phải một cái võ công thấp kém tiểu tiện nhân, mà rõ ràng là một đại hiệp khách võ công cao cường!

[Hoa Tương Dung ngươi gạt ta!]

Trong tay không có vũ khí, tự tin mình là cao thủ của Đường Đa Lệnh hoàn toàn không còn, bất quá vài chiêu đã bị đối phương một chưởng đánh bay ra ngoài. Khi y định nhân cơ hội đứng lên chạy trốn, thì vài mũi kiếm đã đồng loạt chỉ vào trước ngực.

“Chúng thuộc hạ đến chậm, thỉnh Phó các chủ trách phạt.”

“Là Các chủ không cho các ngươi tới gần đây, cũng không trách các ngươi được. Đem tiểu tử này nhốt vào đại lao, nghiêm hình khảo vấn, phải bắt y nói ra chủ nhân là ai, sau đó phái thêm mấy người nữa bảo vệ Các chủ.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nguyên lai người này không phải tiện nhân Các chủ, mà là phản đồ Phó các chủ, trước kia xếp sau Hoa Tương Dung còn hiện tại chính thức là đệ nhất cao thủ của Triêu Thiên các – Hạ Cô Phong!

“Hạ đại hiệp ta oan uổng a!” Y nếu biết người này là Hạ Cô Phong, thì đã sớm sử xuất khinh công tuyệt đỉnh trốn đi rồi, chứ đâu dám giật râu lão hổ a.

Đáng tiếc Hạ Cô Phong căn bản không buồn quan tâm tới oan tình của y, vỗ vỗ cái mông rời đi. Đáng thương cho Đường Đa Lệnh ngay cả thương cũng không được trị, đã bị một đám ác nô như lang như hổ lôi vào đại lao.

Trong góc tối âm u, đứng một người diện mục mơ hồ không rõ, thân mặc phục sức của nô bộc Triêu Thiên các, nhìn Đường Đa Lệnh bị kéo lê như vải rách phía xa xa, khẽ lẩm bẩm: “Ngươi đúng là không được tích sự gì cả mà. A Đường, ngươi cũng đừng trách ta. Ai, nếu như ngươi có thể lấy được giải dược, ta còn thực sẵn lòng tha cho ngươi, đồ ăn ngươi làm cũng không tệ đâu.”

“Tiểu tử kia còn chưa khai?” Đôi tay thon dài xoay xoay chủy thủ, chính là hung khí Hoa Tương Dung đưa cho Đường Đa Lệnh.

“Bẩm, vẫn chưa.” Hình đường Đường chủ trán đổ mồ hôi, tân Các chủ tuy rằng không có võ công cao cường như Hoa các chủ tiền nhiệm, nhưng mà phương thức tra tấn, hại người thì lại nhiều vô số kể a.

“Không ngờ lại là một tên cứng đầu cứng cổ nha.”

“Ách, cứng đầu cũng chưa hẳn, chỉ quật hai roi đã khóc gào như nữ nhân rồi, có điều hỏi y cái gì cũng đều nói không biết, còn nói y ngay cả Các chủ tên họ là gì cũng không biết.” Thật đúng là nực cười, không biết người mình muốn giết tên là gì, như thế cũng gọi là sát thủ sao? Quả thật rất không chuyên nghiệp!

“A, vậy cũng coi như là một thuộc hạ trung thành hiếm thấy đi.”

“Ách, cũng không thể nói là trung thành, y nói là mình bị bắt ăn vào độc dược, không dám phản bội chủ nhân. Còn nói dù sao nói cũng là chết, không nói cũng là chết, chẳng thà chết trung liệt một chút. Thuộc hạ tra qua, y thực sự trúng Lưỡng đồng tâm.”

“Ha ha, thì ra là một tên tiểu nhân, một tên tiểu nhân thực thú vị.”

“A Ngọc, chỉ bằng thanh Phong Nguyệt này đã biết ngay là Hoa Tương Dung phái y tới, thế thì còn muốn thẩm vấn làm cái gì? Trực tiếp giết luôn là được rồi.” Hạ Cô Phong thấy Các chủ bởi vì tên sát thủ ngu xuẩn kia mà thoải mái cười to, liền thấy không vui.

“Hừ, Hoa Tương Dung phái y tới tìm ta tất nhiên là vì đoạt lấy giải dược của ‘Nhạc trung bi’, từ đó có thể chắc chắn hắn trốn ở rất gần đây, chỉ còn chờ lấy được giải dược sẽ quay lại tiêu diệt chúng ta. Ta lần này nhất định phải tìm được hắn, bất luận chết sống, đương nhiên nếu sống thì càng tốt.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Hắc hắc, năm đó hắn đã làm những gì với ta, ta muốn từng chút từng chút một trả lại cho hắn.”

Sắc mặt Hạ Cô Phong trầm xuống.

Cánh tay thon dài kia đặt lên vai hắn, “Ngươi xem ngươi, ta đây làm vậy chỉ vì trả thù Hoa Tương Dung mà thôi, cũng không phải lưu luyến hắn, ngươi tức giận cái gì chứ?”

Hình đường Đường chủ vội vàng cúi đầu, thế nhưng một ít thanh âm không muốn nghe vẫn cứ lọt vào trong tai.

Hạ Cô Phong buông người ra nói: “Ta đương nhiên biết ý của ngươi, đã sớm phái người lục tìm bốn phía, đồng thời phong tỏa tất cả đường ra vào Lâm huyện, chỉ cần Hoa Tương Dung ở trong thành, thì trừ phi hắn chắp cánh bay ra ngoài bằng không tuyệt đối không thể thoát được. Có điều Hoa Tương Dung là kẻ giảo hoạt ngoan độc, ngươi thực sự cho rằng tên ngu xuẩn kia biết hắn ẩn nấp ở đâu sao?”

Võ công của tên ngu xuẩn kia giống như là ám vệ bản Các, nhưng dám chắc là Hoa Tương Dung tạm thời huấn luyện ra, chứ Triêu Thiên các có bao giờ chiêu mộ loại ngu xuẩn như vậy?

“Người thông minh như hắn lại chỉ có thể dùng loại thuộc hạ ngu ngốc đó, chứng minh bên cạnh hắn không có người có thể dùng, mà nội lực của hắn còn chưa khôi phục, làm sao có thể rời xa hộ vệ duy nhất này được?”

“Ừhm, ngươi nói cũng có lý, nhưng mà tên ngu ngốc kia lại thà chết cũng không chịu mở miệng, ngươi bảo phải làm thế nào bây giờ?”

“Hắc hắc, ta có một cách, có lẽ có thể khiến y cam tâm tình nguyện giúp chúng ta đi tìm Hoa Tương Dung.”

Hạ Cô Phong đột nhiên phát hiện, người trước mắt khi cười rộ lên có vài phần giống hệt Hoa Tương Dung trước kia.

Lại nói Đường Đa Lệnh đang cảm thán liệt sĩ cách mạng không dễ làm, do dự không biết cái đầu yêu quý của mình có phải rơi xuống dưới lưỡi đao hay không thì tình cảnh của y lại đột ngột thay đổi.

Những ác nô kia không còn tra tấn y, mà ngược lại bôi thuốc trị liệu cho mấy vết thương nặng nhất trên người y, nghe nói là Các chủ hạ lệnh, không được để y chết, bởi vì y là phương pháp duy nhất để tìm bắt Hoa Tương Dung.

Đường Đa Lệnh giờ mới hiểu lúc trước y kiên quyết không cam chịu là cỡ nào thông minh, một khi y nói ra chỗ ẩn náu của Hoa Tương Dung, thì có lẽ sẽ mất đi giá trị lợi dụng mà bị chém chết rồi.

Có điều, trừ bỏ đưa thuốc và cơm, thì không còn thấy một ai tới nhà lao. Hơn nữa bất luận là đưa thuốc hay đưa cơm, cũng không nói một câu nào với y, phảng phất như tất cả đều là người câm vậy.

Mới đầu Đường Đa Lệnh còn cảm thấy rất tốt, y đã bị thẩm vấn đủ rồi! Không bao giờ muốn phải nói chuyện với những người này nữa! Thế nhưng mới chỉ qua hai ngày im lặng là vàng, y đã không chịu được. Chẳng lẽ đến già y cũng phải ở trong này cô độc đếm áo tù có bao nhiêu bọ chét sao?

Rốt cục có một ngày, vài tên ác nô Triêu Thiên các lại đến trước cửa phòng giam Đường Đa Lệnh. Thấy bọn họ mở khóa sắt thì, Đường Đa Lệnh thậm chí có chút hưng phấn, có thể đổi gian phòng ngồi ngây cũng tốt a.

[Đến đây đi! Đến thẩm vấn ta đi!] Trong lòng y thầm rống giận.

Tiếc là mấy ác nô kia cũng không tới bắt y ra, mà là kéo một người từ ngoài vào, ném xuống cạnh Đường Đa Lệnh, rồi sau đó lại khóa cửa nghênh ngang rời đi.

Đường Đa Lệnh sửng sốt giây lát, mới vội vàng ngồi xổm xuống cẩn thận dò xét.

Đó là một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng 20, trường mi lãng mục, anh tuấn cao ráo, so với Hoa Tương Dung thì một như thanh sơn, một như ngọc thụ, khó phân cao thấp. Đường Đa Lệnh nội tâm thập phần buồn bực, thế giới này nhiều mỹ nam tử như vậy, cớ gì lại để y chui vào thân xác xấu xí này chứ?

Nam tử trước mắt khí chất bất phàm, quần áo trên người cũng có chút tinh mỹ, chỉ là đã bị mấy vết roi vạch phá, còn chảy ra vài vệt máu nhàn nhạt, xem ra cũng là bị mấy ác nô kia nghiêm hình tra tấn qua.

“Nước….” Nam tử đột nhiên khàn khàn rên rỉ một tiếng.

“A, ngươi chờ một chút.” Đường Đa Lệnh chạy tới góc, lấy bình nước cai ngục phân cho rồi lại quay lại.

“Đến, uống nước.” Y đem tân bằng hữu đồng cảnh ngộ nâng dậy, cẩn cẩn thận thận mà đưa nước tới bên miệng hắn.

Nam tử uống hai ngụm xong mới chậm rãi mở mắt, nhìn Đường Đa Lệnh, con ngươi đen như mực lấp lánh tinh quang, chấn nhiếp lòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui