Tiêu Nhiên Mộng

Vọng Giang lâu là khách điếm xa xỉ nhất trong phố Ngọa Long.

Khách điếm đươc bao quanh bởi một dòng sông uốn lượn, gọi là Vọng Giang. Kiến trúc lầu gác được thiết kế giống như một cây cầu bắc qua sông nối với mặt đất.

Nói là khách điếm thật ra cũng không chính xác. Tập trung ở nơi đây là sòng bạc, phòng trọ, quán trà, kỹ viện, thư các với đủ mọi loại sách. Vậy nên "Ba cửa" của Vọng Giang lâu trong phố Ngọa Long hiển nhiên là không ai có khả năng vượt qua cả.

Ngày hôm ấy, Vọng Giang lâu ngập tiếng ồn ào, bàn tán. Không phải tiếng mua vui của khách nhân mà là tiếng của hàng chục người đang ẩm trà, dùng bữa cùng thảo luận.

Một thiếu niên còn trẻ vận áo gấm bỗng nghẹn đến đỏ mặt, nâng giọng nói:"Các người có thổi phồng quá không đấy? Làm sao mà ba cửa của Vọng lâu lại có thể có người vượt qua được chứ?"

"Mọi người chúng ta ngồi tại đây cũng đều là những nhân vật có tiếng tăm cũng mới chỉ miễn cưỡng qua được cửa thứ nhất. Sao lại không phải là một mà là cả ba người cùng qua được?"

Trong Vọng Giang lâu có quy củ vô cùng kì lạ. Qua cửa có thể là từng cá nhân hoặc cũng có thể là nhiều người. Nhưng cái chính là càng nhiều người, tỉ lệ thông qua cũng càng nhỏ.

"Chàng trai, con thật sự là không tin rồi. Hai ngày nay, tin tức không chỉ truyền khắp phố Ngọa Long mà thậm chí cả Thịnh Kinh nữa, cũng không còn là chuyện mới mẻ gì." Một lão ông tuổi đã hơn nửa thế kỉ nhâm nhi trà mỉm cười nói.

"Vậy cho là ông nói thật thì cảnh tượng lúc ấy thế nào? Hay là ông đã nghe nhầm lời đồn bậy bạ nào đấy?" Thiếu niên vận áo gấm lộ vẻ mặt khó tin, lòng không thể tin được chuyện này là thật.

"Lão già cổ hủ này làm gì mà có vận may mà gặp được? Chỉ nghe tình cảnh ngày đó quả thật rất ngoạn mục, nếu ta được tận mắt chứng kiến thì cũng không uổng một đời này rồi."

"Đúng vậy." Một người đàn ông trung niên buông chén rượu trong tay xuống, gương mặt có nét hồi tưởng, thần sắc đầy tôn kính lên tiếng, "Quả thật không uổng cuộc đời này."

Nghe giọng điệu của hắn, mọi người xung quanh vốn đang xì xầm hay im lặng cũng thấy ngồi không yên được, hỏi:"Vị huynh đài này đã có mặt vào hôm ấy ư?"

Người đàn ông trung niên ấy cười tự hào, uống cạn chén rượu mới nói:"Đúng vậy!"

Thiếu niên áo gấm nóng nảy thúc giục:"Thế còn không nói một chút?"

Mọi người thấy thái độ của thiếu niên ấy không có lễ độ vội trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lại quay sang hướng người đàn ông kia cười xòa:"Chúng ta đều vô cùng mong mỏi muốn được tận mắt thấy tình cảnh ngày đó, chỉ tiếc là hôm ấy quá ít người chứng kiến. Mà song cũng không rõ vì sao họ không lộ diện nữa."

Người đàn ông đứng tuổi quả là có tính tình rất tốt bèn cười với thiếu niên kia:"Đừng nóng vội, ta sẽ kể mà."

"Ngày đó ta may mắn vượt được 'câu đối' ở cửa thứ nhất, đang ngồi nhâm nhi chén trà Long Tĩnh thượng hạng ở đại sảnh, nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ bị loại và những tên không có can đảm thử sức, trong lòng có hơi đắc ý.

Đúng lúc ấy ngoài cửa có ba người bước vào, trong chốc lát hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Mà nguyên nhân ở chỗ là khí chất từ bọn họ tỏa ra ngay từ cái nhìn đầu tiên đều khác với người thường.

Người đi đầu là một thiếu niên không đến hai mươi tuổi, quả thật là mỹ mạo đến không tưởng. Ta sống hơn ba mươi năm, vào Nam ra Bắc, tự cho là bản thân cũng thấy qua không ít người có tướng mạo tuấn tú, nhưng nếu đem tất cả so với người ấy thì quả thật chỉ bằng một phần mười mà thôi."

Mọi người trong đại sảnh không nén được hít vào không khí lạnh, âm thầm tiếc rẻ sao bản thân ngày đó lại không có mặt ở nơi này.

Vẻ mặt của thiếu niên vận áo gấm tỏ nét khinh thường quát lạnh:"Một tên nam nhân trưởng thành xinh đẹp như vậy thì có ích chỗ nào chứ? Chẳng qua chỉ là đồ ẻo lả mà thôi."

"Tiểu huynh đệ, đệ nói như vậy là sai rồi!" Khuôn mặt của người đàn ông nghiêm lại giống như đang bất bình với bất cứ ai vũ nhục thiếu niên kia, nói, "Tin rằng các vị không ai không nghe danh thần y tuyệt thế. Chỉ cần gặp mặt một lần sẽ thấy được khí chất vương giả lẫm liệt tỏa ra từ người thiếu niên ấy, sao lại có thể liên quan đến khí chất của nữ tử được?"

Sắc mặt của tất cả mọi người bất giác lạnh đi, đồng loạt gật đầu. Còn thiếu niên kia cũng tự động không dám lên tiếng nữa.

Người đàn ông trung niên kia tiếp tục:"Theo sau thiếu niên ấy là một nam tử có diện mạo thường thường, thanh tú lạnh lùng nhưng cơ thể rắn chắc và tia sáng như có như không trong ánh mắt khiến kẻ khác hiểu được đây là một người không thể coi khinh. Người cuối cùng bước vào quả thật ngoài dự đoán của ta, một cô nương trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi có khuôn mặt đầy thẹo như vết đao chém. Tuy là chúng ta ngày đó đã nhìn quen mắt nhiều trường hợp nhưng cũng không nén được liếc trộm vài lần.

Chẳng qua cô bé ấy không quan tâm đến cái nhìn của mọi người xung quanh, đôi mắt to tròn có hồn tò mò nhìn khắp nơi."

Người đàn ông đứng tuổi dừng một chút, ánh mắt đảo một vòng nói:"Nói đến đây, không, cho dù tại hạ không nói thì các vị ngồi đây cũng biết thân phận của họ rồi chứ?"

Ông lão kia vuốt nhẹ chòm râu đen, đáp:" 'Ba người Vô Du tổ' — thần y tuyệt thế, kiếm khách lãnh tình và xấu nhan kì nữ, trong ba tháng ngắn ngủi ở đây, có ai mà không biết?"

Thi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui