“Bụi bay vào mắt con nên bạn ấy thổi giúp ạ.” Bạch Tiểu Niên thò đầu ra trả lời.
Trông cậu ấy rất bình tĩnh, dì Bạch cũng vậy, chỉ có mình tôi là hoảng hốt.
Dì Bạch nhướng mày hỏi tôi: “Vậy hả?” Tôi gật đầu, dì quay người bước đi.
Ngày hôm sau, dì Bạch cho tôi về nhà.
Dì nói sắp thi cấp ba rồi, sợ bọn tôi ở cùng nhau sẽ thành ra mải chơi, sao nhãng học tập.
“Gia Minh, con có thể không coi trọng học hành lắm, nhưng Tiểu Niên nhà dì thì buộc phải chú tâm.
Nếu lại không vào trường số Một nữa… Bây giờ sắp thi đến nơi rồi, hai đứa cũng đừng ngày nào cũng dính lấy nhau nữa, cũng đâu có học cùng lớp đâu.
Sau này dì sẽ đưa đón Tiểu Niên, con không phải lo, cứ tập trung vào việc học đi.” Thần sắc dì vẫn thản nhiên như thường, nhưng toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Điện thoại của Bạch Tiểu Niên bị mẹ tịch thu.
Bình thường chúng tôi ở bên nhau cả ngày nên chẳng có cảm giác gì, bây giờ không gặp mặt, tôi mới thấu hiểu tầm quan trọng của công nghệ thông tin.
Tôi ngồi trên xe đạp, mong mỏi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy biết bao, dù chỉ là một cái hình mặt cười thôi cũng tốt rồi.
Ở trường tôi cũng không thường xuyên nhìn thấy cậu ấy.
Hai lớp vốn không nằm cùng tầng, hơn nữa lớp thực nghiệm luôn bị bớt xén một phần giờ nghỉ trưa để luyện đề thi.
Tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy từ xa vào giờ chạy thể dục buổi sáng.
Cậu ấy đứng trong hàng ngũ lớp thực nghiệm, vươn lưng thẳng tắp.
Đình Đình làm hòa với tôi.
Không phải chúng tôi tái hợp, mà là cô nàng rốt cuộc cũng ngừng tung lời đồn về cái chết của tôi ra ngoài.
Nếu bỏ qua mối tình trong dĩ vãng thì chúng tôi thực sự khá hợp cạ.
Đình Đình là một người bạn tốt, tuy tính tình liều lĩnh và buông thả nhưng rất quan tâm đến mọi người.
Truyện Hot
Tin chúng tôi quay lại với nhau truyền ra trong trường, bởi cuối cùng cô nàng cũng ngồi lên yên sau xe đạp của tôi.
Thật ra khi đó Đình Đình đang hỏi tôi: “Tôi nhìn ra từ lâu rồi, ông thích Bạch Tiểu Niên phải không?”
Tôi im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Cô nàng ngồi hút nước trái cây, phá lên cười: “Hồ Gia Minh, thì ra ông cũng có ngày hôm nay? Có phải ông yêu mà không được đáp lại, nên ôm bệnh tương tư trong người không? Nhưng mà Bạch Tiểu Niên không giống bọn mình, người ta là lớp thực nghiệm đó, ông xứng sao?”
Xứng hay không đây?
Cậu ấy hôn tôi trong buồng vệ sinh, một nụ hôn nhẹ tựa cánh chuồn.
Bạch Tiểu Niên thậm chí thật sự tin rằng dì Bạch cách li chúng tôi là bởi muốn tốt cho việc học.
“Tớ sẽ thi thật tốt, cậu yên tâm.
Chờ lên cấp ba là ổn thôi.” Cậu ấy cam đoan chắc nịch, nhưng không đọc thấy nỗi niềm phức tạp trong mắt tôi.
Tôi nói trắng ra Bạch Tiểu Niên, cậu biết vì sao tớ hôn cậu không?
Cậu ấy gật đầu, rồi lại lắc.
Bạch Tiểu Niên lúc nào cũng coi tôi như lưu manh côn đồ, nhưng khi quen rồi, sẽ luôn dỗ tôi bằng những nụ hôn.
Rốt cuộc Bạch Tiểu Niên có biết hay chăng? Là cậu ấy ngờ nghệch không hiểu, hay khôn ngoan né tránh vấn đề này? Tôi ôm cậu ấy thật lâu, trong lòng sục sôi mong muốn thổ lộ tình cảm, nhưng rồi lại sợ cậu ấy coi mình là trò cười.
Với trái tim tuổi thiếu niên nhạy cảm và non nớt, một suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi: “Có lẽ cậu ấy không thích mình?”
Ông bô Hồ luôn bảo rằng tôi trưởng thành quá sớm.
Nhưng tôi của tuổi mười lăm, nói cho cùng vẫn chỉ là đứa ngây ngô khờ dại.
Tôi bốc đồng lao vào yêu đương để rồi sau đó mới phát hiện ra: giữa mình và Bạch Tiểu Niên có một ngọn núi khổng lồ chắn giữa.
Đó không chỉ là vấn đề giới tính, mà còn có học tập, gia đình, vân vân và vân vân.
Không phải mọi phụ huynh đều giống như ông bô Hồ, ủng hộ tôi yêu sớm bất luận giới tính.
Cũng không phải thứ tình yêu nào cũng thấu tỏ chỉ bằng cách nhìn vào mắt nhau.
Cậu ấy là một chú chuồn chuồn, khẽ đậu trên mặt nước rồi bay mất, có lẽ cũng không cố ý để lại gợn sóng, nhưng lại khóa chặt tôi trong những vòng tròn kia.
Hồ Gia Minh năm mười lăm tuổi, mới xem qua mấy bộ phim truyền hình, nghe qua mấy khúc tình ca, đã tự cho rằng mình hiểu về tình yêu.
Trên thực tế, hắn không hề hiểu.
Hắn mong chờ Bạch Tiểu Niên sẽ hiểu, nhưng kiến thức về tình yêu của Bạch Tiểu Niên cũng hết sức nông cạn.
Đối với cậu ấy, giải thích sự khác biệt giữa ‘quen thuộc’ và ‘yêu thích’ còn mệt mỏi hơn là giải một đề toán khó.
“Thế rồi ông nói gì với cậu ta?” Đình Đình hỏi tôi.
Cuối cùng, tôi buông tay cậu ấy, chúc cậu ấy học hành nhiều thành tựu, tiền đồ như gấm hoa.
-Hết chương 11-.