Tiểu Noãn Đông

Edit: Yunchan

Đối diện với cô là chuyện nhẹ nhõm tự nhiên như thế.

Lúc hắn nhận ra thì hắn đã quay lại căn phòng nhỏ của cô không biết bao nhiêu lần, không kiềm được bước chân tới trước cửa nhà cô, đi tìm cô, gặp cô, nói chuyện với cô.

Rất nhiều năm trước, khi cô cứu mạng hắn, khi hắn dạy cô đọc sách viết chữ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô trở thành người hiểu rõ hắn nhất.

Nhưng cô thật sự là vậy.

Ngay từ lúc lọt lòng, hắn đã là thiếu gia, tới đâu cũng được người ta tiền hô hậu ủng, nhưng lòng hắn rõ hơn ai hết, chẳng ai thật lòng tin hắn, hiểu hắn, suy nghĩ cho hắn, ngay cả mẹ cũng chỉ khi nào cần mới chủ động đi tìm hắn.

Cô là người đầu tiên đối xử thật lòng với hắn mà không hề có mục đích gì.

Không phải vì hắn có tiền, không phải vì địa vị của hắn, chỉ vì hắn là hắn mà thôi.

Cô biết dáng vẻ thật sự của hắn, cho nên trước mặt cô hắn không cần ra vẻ, không cần giả vờ khôn khéo, không cần cười giả lả lấy lệ, hắn vui thì cười, khó chịu thì bực dọc, không có bất kỳ gánh nặng gì trên vai, bởi vì cô không ngại.

Cô chưa bao giờ để bụng chuyện hắn xa cách năm đó, chưa bao giờ để bụng chuyện hắn đột nhiên đến thăm, lúc nào cô cũng ở đó, luôn luôn ở đó, khi hắn vui thì vui cùng hắn, khi hắn buồn thì sẽ thưởng cho hắn một chén chè, khi hắn không muốn đối diện với những người trong nhà, cô sẽ cho hắn một chỗ để nghỉ chân…

Năm năm kể từ lúc hắn xây lầu, thấm thoắt sáu năm lại trôi qua.

Trải qua mấy năm này, hắn mới chậm chạp phát hiện ra, từ cái năm hắn mười sáu tuổi ấy, hắn đã mất tâm rồi.

Lúc đầu hắn không nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ coi cô là bằng hữu mà thôi, chờ tới khi hắn ý thức được tình cảm của mình với cô, thì trái lại chẳng biết nên mở miệng thế nào nữa.

Sáu năm này, vì hắn coi cô như bằng hữu, nên cô cũng đặt hắn ở vị trí của bằng hữu.

Hắn không dám nói cho cô biết, sợ cô không có tâm tư đó, sợ cô từ đó về sau xa lánh hắn, ngăn hắn bên ngoài cửa.

Vất vả lắm, lúc cùng cô chơi cờ mấy ngày trước, hình như rốt cuộc cô cũng có chút cảm giác với hắn.

Nói không chừng, cô đối với hắn, cũng có tâm.

Ngực, lại lần nữa đập lên thình thịnh.

Nhưng lời Tô Tiểu Mị lại bỗng dưng vang lên.

Nếu không động tâm với cậu thì con bé tốt số rồi, chắc hẳn trong lòng đã có ai khác…

Lời dạy dỗ này khiến hắn buồn bực tới nỗi mím môi nhíu mày, tới tim cũng siết chặt lại, ngực ứ đầy uất nghẹn.

Ngó căn phòng hỗn độn, bỗng nhiên hắn không thể ngồi yên nữa, vén phắt chăn đứng dậy, vớ đại lấy một bộ quần áo mặc vào, cột chặt đai lưng, rồi xỏ vớ đẩy cửa sải bước ra ngoài.

Ngoài trời vẫn còn tối om, nhưng phía chân trời xa xa đã ánh lên sắc bạc.

Gió táp vào mặt lạnh cóng, lạnh tới tận xương, nhưng cái lạnh thấu xương này dù khiến hắn thoáng rùng mình, cũng không thể bắt hắn dừng chân.

Hắn đi một mạch ra ngoài con phố lạnh lẽo hoang vắng, sau đó ngoặt qua một lối rẽ, cúi đầu đi thẳng về hướng tiệm đậu hũ Lôi gia.

Buổi sáng cuối thu, lạnh đến nỗi răng run lập cập.

Nhưng trời vừa tờ mờ sáng, trên đường đã lác đác người qua kẻ lại.

Lá cờ treo trước cửa tiệm đậu hũ Lôi gia lúc sáng tinh mơ, đón gió bay phần phật.

Làn khói trắng ấm áp ngọt ngào bốc lên từ chiếc lồng hấp đặt trước cửa tiệm cùng lá cờ phất phơ đón gió vẫy gọi khách vào tiệm.

Trước tiệm chỉ kê hai cái bàn thấp lè tè, tuy trời vừa hửng sáng, nhưng cạnh hai chiếc bàn thấp đã đầy người, hai bên cũng không thiếu người đang đứng hoặc ngồi ăn, người nào cũng tay này cầm bát sữa đậu nành, tay kia cầm bánh màn thầu.

Nhưng dù vậy vẫn có người lục tục kéo tới, chỉ chốc lát sau trước cửa sổ tiệm đã xếp thành hàng dài.

“Cô nương, lấy một bát sữa đậu nành, ba cái bánh màn thầu mang đi.”

“Đông Đông, lấy cho ta một cái bánh trứng, một sữa đậu nành, lát nữa ta ăn xong thì làm cho ta hai khay đậu hũ với một lạng đậu bì nữa.”

“Ta muốn hai lạng đậu rang, hai lạng đậu hũ chiên, một khay đậu hũ, sau đó đổ đầy sữa đậu nành vào nồi gốm này giúp ta, người nhà ta còn đang đợi ở nhà đấy.”

“Ta cũng muốn hai lạng đậu rang, với đậu hũ kho, cho ba lạng. Đông Đông này, đậu hũ kho nhà cô thơm lắm, cô bỏ gì vào thế? Ta tới tiệm trong thành ăn mà chả thơm bằng chỗ cô làm.”

“Cái gì?”

“Đậu, hủ, thơm, lắm —- ngươi đặt gì?” Nam nhân vừa kéo dài giọng, vừa khoa chân múa tay.

“Ta không đặt gì hết, chỉ tới bỏ nước tương ta tự ủ thôi.”

“Nước tương này có bán hay không thế?”

“Cô ấy bán đậu hũ còn chưa đủ bận à, nếu bán thêm nước tương thì càng bận luôn tay, tới lúc đó chúng ta còn kịp ăn điểm tâm sáng không? Biến biến biến, tên giết heo nhà ngươi chỉ biết cho ý kiến vớ vẩn, mau về nhà dọn sạp đi, người ta đang chờ mua thịt heo kìa.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười.

Nam nhân đang nói chuyện xô tên giết lợn qua bên, chen vào trong, cười với cô: “Đông Đông, đừng để ý tới tên giết lợn này, lấy cho ta đậu hũ đi.”

Vừa nói, y vừa không quên chỉ chỉ tấm bảng gỗ đặt dưới cửa sổ, còn diễn tả từng ly từng tý, sau đó chỉ vào một bảng gỗ khác viết bánh trứng rồi ra dấu: “Cũng lấy một phần bánh trứng nữa.”

Lôi Đông Đông nhanh nhảu bỏ đậu hũ vào bát cho y, rồi lại rán thêm một phần bánh trứng nữa.

Người nọ nhận phần điểm tâm sáng của mình qua một bên ăn để người xếp sau bước lên, là thợ khắc già của phường giấy Dịch gia.

Đông Đông ngước lên thấy ông, không đợi ông nói gì đã cười nói: “Như cũ, một bánh thịt, một chén sữa đậu nành ngọt bỏ thêm trứng, đúng không ạ?”

Thợ khắc già gật đầu, cười nói: “Phải rồi, để ta đi tìm chỗ ngồi trước nhé.”

“Bánh thịt xong rồi ạ, còn sữa lát nữa con sẽ đưa cho ông.”

Đông Đông bỏ bánh thịt vào đĩa rồi đưa cho thợ khắc già, múc một chén sữa đậu nành ngọt nóng hổi, rồi đập một cái trứng bỏ vào đánh đều lên.

Thợ khắc già cầm bánh thịt quay người đi, trên hai cái bàn chật ních lập tức có người đứng dậy nhường chỗ, người đó cũng thuộc phường giấy Dịch gia.

Đông Đông làm xong sữa đậu nành ngọt thì đích thân mang tới cho thợ khắc già, đợi cô quay lại trước cửa sổ, ngẩng đầu lên thì đã thấy người đứng trước mình, chính là cái tên nam nhân kia, cái tên chưa bao giờ xuất hiện vào buổi sáng.

Cô sửng sốt, thoáng cái không phản ứng kịp, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn hắn ngơ ngác.

Người nọ thấy cái dáng ngốc của cô thì mở miệng nói: “Một chén sữa đậu nành, một cái bánh màn thầu kẹp trứng.”

Cô còn đang ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra trừng mắt nhìn vị thiếu gia Dịch gia này.

Sao lại, sao sáng sớm hắn lại tới đây?

Dịch Viễn hơi nhướng mày, cất giọng hỏi: “Làm xong chưa?”

“Gì cơ?”

“Sữa đậu nành, bánh màn thầu kẹp trứng.” Hắn đáp.

Đông Đông trợn mắt nhìn, sau đó sực tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ bừng, múc nhanh cho hắn một bát: “Trứng còn phải chiên nữa, lát nữa đem qua cho huynh.”

Hắn bưng bát sữa đậu nành quay người lại, trong cái bàn kín chỗ thoắt cái lại có mấy người đứng lên muốn nhường chỗ cho hắn, hắn thấy vậy thì lên tiếng: “Đừng đứng lên, ta đứng được rồi.”

Nghe vậy, mọi người tần ngần một lát, thấy thiếu gia bưng bát đứng sang bên, dựa vào tường uống sữa đậu nành, thì mới chậm rãi ngồi xuống lại.

Thế nhưng, mọi người trước tiệm kể cả những người không thuộc phường giấy Dịch gia, ai cũng không nhịn được ngước mắt nhìn lén hắn, thắc mắc tại sao thiếu gia của Dịch gia lại đột nhiên chạy tới đây ăn điểm tâm.

Dịch gia có đầu bếp kia mà.

Trong phút chốc, tất cả mọi người trước tiệm đậu hũ Lôi gia đều im phăng phắc.

Đông Đông chiên trứng xong, cầm một cái bánh màn thầu nóng rạch ra, rồi nhét trứng vào, đặt lên đĩa bên cạnh, đưa qua cho hắn.

“Sáng sớm huynh tới đây làm gì?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Ăn điểm tâm.” Hắn nhận lấy.

Câu trả lời này làm cô không đỡ được, hắn nói có sai đâu, cô mở tiệm buôn bán, ai cũng có thể tới ăn điểm tâm. Nhưng mấy năm nay hắn có bao giờ tới lúc sáng sớm đâu.

Đông Đông mấp máy môi nhưng chẳng biết nói gì, những người xung quanh thì đang nhìn với ánh mắt tò mò, cô chỉ còn biết ngậm miệng lại, quay đầu tiếp tục làm việc.

Nhưng hắn đứng ở đây uống sữa đậu nành, gặm bánh màn thầu, khiến toàn bộ người của phường giấy đều đứng ngồi không yên. Chỉ chốc lát sau, ngoài thầy khắc già ra, thì những người còn lại đều thồn hết đồ ăn vào bụng với tốc độ thần sầu, nhanh chóng trả tiền rồi phủi mông đi làm việc ngay lập tức, loáng cái trước cửa tiệm cô đã trống hoác hơn phân nửa.

Thấy không ai đứng nữa, hắn mới bưng bát sữa đậu nành tới chỗ trống cạnh bàn ngồi xuống.

Thật tình Đông Đông không tài nào làm như không thấy hắn được, chốc chốc cô sẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, chẳng thể nào nghĩ ra tại sao hắn lại tới vào sáng sớm. Khó hiểu chồng chất khó hiểu, cô cũng chẳng biết làm sao với hắn, may mà người của phường giấy đã ít đi, cô chỉ còn một bàn khách mà thôi, cô bận rộn một lát thì cũng quen dần với sự có mặt của hắn.

Dịch Viễn ngồi yên tại chỗ, uống sữa đậu nành, gặm bánh màn thầu.

Hắn biết mọi người đều đang nhìn mình, nhưng hắn không tài nào không chú ý tới cô.

Dưới nắng sớm, dù cô tất bật làm việc, nhưng tay chân rất linh hoạt, thần thái sáng láng.

Tuy không nghe thấy âm thanh, nhưng cô dựa vào những tấm bảng gỗ viết chữ vẫn có thể buôn bán suôn sẻ, ngoài những chữ to trên đầu ra, trên bảng gỗ còn có những hình vẽ tí ti được vẽ bằng bút lông bên dưới. Vẽ những món khác mà cô bán, như đậu hũ, đậu rang, đậu bì, bánh nhân đậu, bánh bao, bánh màn thầu, bánh trứng, sữa đậu nành, tất cả hợp thành một bức tranh sống động, khiến người không biết chữ vừa nhìn qua cũng biết được đó là gì.

Lúc nãy hắn đứng bên cạnh mới phát hiện, người tới đây ăn điểm tâm mua chế phẩm đậu, có nữ có nam, có trẻ có già, phần đông hắn đều biết, vì hơn nửa đều là người trong phường hắn, vả lại không ít người hình như còn là khách quen cũ.

Bất cứ ai cô cũng tiếp đón bằng khuôn mặt tươi cười, nếu là người già cô sẽ làm cho sữa đậu nành không bỏng miệng mới mang lên, nếu là các chàng trai trẻ cường tráng cô sẽ lựa những chiếc bánh màn thầu lớn, nếu là đại nương tới mua chế phẩm đậu, cô sẽ cho thêm mấy miếng đậu rang.

Ai từng tới đây, đều thích cô.

Hắn để ý thấy, cô còn nhân lúc không ai chú ý, mang cái bọc gói bằng lá sen cho một nhóc con chân trần tới mua một cái bánh màn thầu.

Hắn có phần ngạc nhiên không biết bên trong lá sen là gì, thì đã nghe thợ khắc già ngồi đối diện lên tiếng:

“Bánh bã đậu.”

Hắn ngớ ra một thoáng, chỉ thấy thợ khắc già ngước mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Đứa bé đó mất cha, mẹ thì bị bệnh, hằng ngày nó đi nhặt thóc rơi ở những mảnh ruộng đã qua thu hoạch giúp người ta, nhặt một bao thì đổi được một văn tiền, nó lấy tiền đó tới mua bánh màn thầu cho mẹ. Một đồng được năm cái bánh màn thầu có thể giúp hai mẹ con nó no được năm ngày, một cái bánh no một ngày. Lôi cô nương biết nên cho nó bánh bã đậu, nói bã đậu là đồ thừa lại sau khi xay sữa đậu nành làm đậu hủ, nên không cần tiền.”

“Vậy sao nó còn mua bánh màn thầu? Tiết kiệm tiền lại không phải rất tốt sao?” Hắn nhướng mày hỏi.

“Đứa bé đó tính bướng, nhất quyết phải đưa tiền.” Thợ khắc già nói: “Lôi cô nương tất nhiên sẽ nhận, nhưng cậu xem, lát nữa cô ấy về tiệm, chắc chắn sẽ bỏ một đồng đó vào chén nhỏ, chứ không phải tô lớn mà cô ấy hay đặt tiền.”

Thợ khắc già vừa nói dứt câu, thì quả nhiên Dịch Viễn thấy Đông Đông bỏ đồng tiền đó vào trong chén nhỏ.

“Lôi cô nương nhận tiền giúp đứa bé đó, lúc rãnh rỗi sẽ sắc thuốc mang qua cho mẹ đứa bé đó, rồi trả tiền lại cho mẹ nó một thể. Đứa bé cho rằng tự mình kiếm tiền mua bánh màn thầu cho mẹ nên sức khỏe mẹ nó mới tốt lên, chứ không biết là do Lôi cô nương mang thuốc tới.”

Thợ khắc già nói tiếp: “Cô nương này, tuy không nghe được, cũng chẳng quá thông minh, nhưng tâm thì rất tốt.”

Bất giác, tâm trạng hắn vui hẳn lên, làm khóe miệng cũng cong theo.

Ai ngờ giây tiếp theo lại nghe người bên cạnh nói: “Đúng thế, cô ấy đúng là hơi ngốc thật, nhưng được cái tay nghề giỏi, nếu không phải ta đã cưới vợ rồi, tuổi của cô ấy lại lớn hơn tý nữa thì có khi ta đã cưới cô ấy làm vợ rồi ấy chứ.”

“Xí, dựa vào ngươi á, xéo qua bên đi.” Một vị đại nương nghe vậy thì lấn mông tới, nói: “Lớn tuổi thì sao chứ? Cưới vợ phải cưới người hiền, tìm người trẻ về, hai ba mươi năm sau còn không già cho ngươi xem à? Muốn tìm thì phải tìm người thùy mị hiền lành còn khéo léo như con bé chứ. Như Trương Lực giết heo lúc nãy kìa, Minh thiếu hiệu vải trước mặt đó, ngay cả Thu bộ đầu làm ở nha môn nữa kìa, tất cả đều có ý với con bé đấy.”

Dịch Viễn vừa nghe thì hơi ngẩn ra, bất giác nhìn về hướng cô lần nữa, tai còn ong ong giọng lảm nhảm của người bên cạnh.

“Thật hay giả thế? Thu bộ đầu là người giỏi võ công nhất trong nha môn, mấy ngày trước mới phá án với Tô gia, nghe đâu sau này sẽ được đề bạt thăng chức làm đương sai cho Thứ sử ở Lạc Châu đó.”

“Tất nhiên là thật rồi, giọng con bé lạ thì sao nào? Hai năm trước Thu bộ đầu người ta bắt kẻ trộm bị thương ở tai, một bên tai trái không nghe rõ, bảo đảm cũng chẳng ngại con bé nói chuyện kỳ lạ đâu, hơn nữa dáng dấp của Lôi cô nương rất khá, còn chẳng phải điếc bẩm sinh, con sinh ra nhất định cũng mắt to miệng nhỏ giống con bé cho xem.”

Lòng Dịch Viễn chùng xuống, mi tâm bất giác nhíu lại, nhưng những người xung quanh vẫn mải buôn dưa lê tới mức quên sạch những thứ khác.

“Ê, nhìn đi, nhắc tào tháo tào tháo tới rồi kìa.” Vị đại nương nhiều chuyện kia giảm âm lượng xuống, giọng hưng phấn thấy rõ, bàn tay to bè chỉ về phía nam nhân đang cưỡi ngựa trên phố tới đây.

Tất cả mọi người đều kiềm lòng không nổi quay hết đầu qua, kể cả Dịch Viễn.

Người nam nhân võ công cao cường, tiền đồ như gấm kia đang đội chiếc mũ bộ đầu, mặc quan phục nha môn, lưng đeo đao mũi vuông, cưỡi con ngựa cao ngòng tới cửa tiệm. Động tác xuống ngựa nhanh gọn, ngẩng đầu bước tới gần Lôi Đông Đông, mãi tới khi đến trước cửa sổ tiệm cô thì mới đứng vững lại.

~ Hết chương 15 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui