Tiểu Oan Gia

Tháng mười một, Lâm Kính Tổ đã xảy ra chuyện.

Có bạn học trộm lấy xe nhà ra chạy, mọi người hi hi ha ha đòi phải thay phiên nhau chạy. Ngày đó Lâm Kính Tổ uống nhiều rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy xe trên đường lớn, vồ mạnh ga chạy lập tức đụng vào một chiếc xe khác. Xe hư không nói, chiếc xe bị đụng cũng hư không nhẹ.

Phải đền xe cho bạn cùng lớp, chịu đựng cơn giận của người nhà hai bên, họ nói muốn kiện hắn lên tòa, không trả trăm vạn thì không thể cho qua, Lâm Kính Tổ nằm thẳng trong bệnh viện, ở đó còn phải tốn một số tiền nữa. Lâm gia lập tức suy sụp.

Lâm Kính Tổ hẹn Trương Oánh ra gặp mặt: “Chúng ta chia tay đi.” Hắn đã bị như vậy, sao có thể liên lụy người khác.

Hàng xóm bên cạnh nhìn Lâm Kính Tổ từ nhỏ tới lớn cũng góp một ít tiền, giáo sư Tống góp hai mươi vạn, nhưng còn lâu mới đủ, Lâm đại tẩu lau nước mắt:

“Phải làm sao đây?”


Lão Lâm nằm trên giường, đỏ mắt hùng hùng hổ hổ:

“Không cần lo cho nó! Tao đánh chết thằng nhóc mày! Mày đúng là không có tiền đồ! Tao đánh chết nó!”

Lâm đại tẩu lau nước mắt nhanh chóng khuyên bảo:

“Mau nằm xuống, đừng kích động. Kích động thì bệnh tim tái phát thì biết làm sao?”

Lão Lâm hừ một tiếng: “Còn không phải vì bị tên súc sinh kia chọc tức.”

Lâm Kính Tổ nằm thẳng trên giường, không chịu ăn cơm, ai khuyên cũng không nghe:

“Không cần đánh nó! Tao chết là được rồi! Không phải nó ghét tao lắm sao? Ai cũng nói tao đầu óc đơn giản tứ chi phát triển sao, chết thì khỏe, chết rồi đem nội tạng ra bán, khỏi cần ở đây chửi nó, tốt biết mấy!”

Lâm đại tẩu khóc hô với cô Vương:

“Đây là tạo nghiệt gì a!”


Tống Trạch gấp rút từ Bắc Kinh bay về. Lập tức chạy thẳng tới bệnh viện, chỉ vào mũi Lâm Kính Tổ mắng:

“Đầu heo! Tuyệt thực oai phong lắm à? Tớ cho cậu biết, chết thì không nói, nhưng vì bảo vệ cái mạng nhỏ của cậu mà tốn bao nhiêu tiền mua bình dinh dưỡng biết không hả! Cậu chết là xong à, vậy ba mẹ cậu thế nào cậu có nghĩ tới không? Cậu thấy chút nội tạng thì bán được bao nhiêu tiền! Trừng cái gì mà trừng, tưởng mình bệnh thì giỏi à? Cậu chết hỏi hơn phải không, không cần quan tâm chuyện gì nữa, muốn tớ giúp cậu không?”

Tống Trạch lấy dao gọt trái cây từ trong ngăn kéo bên cạnh giường bệnh, Lâm Kính Tổ cố gắng lùi vào giường. Tống Trạch khinh thường nhìn hắn, cầm trái táo đặt ở đầu giường hung hăng cắt gọt. Sau đó nhét vào miệng Lâm Kính Tổ:

“Ăn đi.”

Sau đó Tống Trạch đến chỗ người bị Lâm Kính Tổ đụng trúng, mỗi ngày đều mang theo một túi lớn trái cây tới ngồi chơi. Không biết cậu đã nói gì với nhà đó, mấy ngày sau, họ đồng ý rút đơn kiện, cũng đồng ý chỉ cần ba mươi vạn là được, vốn thôi, người ta còn phải trả phí nằm viện, mà hoàn cảnh gia đình của người gây tai nạn cũng khó khăn, sau này chỉ có thể trông cậy vào một mình đứa con, cho một bài học là tốt rồi.

Tống Trạch còn đi tìm bạn học của Lâm Kính Tổ. Xe không phải không đền, nhưng hắn tự đưa chiếc xe không có giấy phép cho bạn mình chạy, không phải cũng có trách nhiệm sao? Lẽ ra đây phải là trách nhiệm của ba mẹ hắn. Việc này cứ quyết định đánh năm mươi roi. Ba mẹ của bạn học kia cũng không phải người không nói lí lẽ, dưới thái độ thành khẩn của Tống Trạch cũng dần bỏ qua, ba mẹ người ta nói: bạn học mà, xe cũng có bảo hiểm, thật ra xem như không tổn thất lớn lắm, vậy coi như xong đi.

Tống Trạch lại bỏ mười vạn vào tài khoản của Lâm gia, nhỏ giọng nói với Lâm đại tẩu:


“Đây là học bổng có được khi con được hạng nhất kỳ thi, dì hãy nhận trước, đừng nói với ai cả. Chủ yếu là ba mẹ con.”

Tống Trạch cầm bát canh ngồi ở đầu giường Lâm Kính Tổ, liếc nhìn hắn:

“Này, không phải đã xong rồi sao? Chuyện chỉ có thể, có đáng phải muốn chết như vậy không. Lâm Kính Tổ, cậu không cần phải xấu hổ.”

Lâm Kính Tổ uống một muỗng canh Tống Trạch đút, hự hự nửa ngày, mới nghẹn ra câu “Cám ơn”. Tống Trạch hung tợn nhét nguyên cái muỗng vào miệng hắn:

“Uống canh của cậu đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận