Tiểu Oan Gia

Warning: H

Ngày cuối tuần của kỳ nghỉ đông, Lâm đại tẩu và lão Lâm đi thăm người thân, Lâm Kính Tổ kéo Tống Trạch vào nhà mình, khóa cửa phòng. Lâm Kính Tổ ôm Tống Trạch, hôn lên hàng lông mày thanh tú, hôn lên hàng lông mi thật dài, hôn lên cái mũi thẳng xinh xắn, lại hôn lên đôi môi phấn hồng. Môi Tống Trạch mềm mềm, tựa như đường, ngọt đến khiến người si mê.

Mút đôi môi củ ấu đến tận lúc nó sưng lên mới hài lòng buông ra, chuyển xuống cổ Tống Trạch. Có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da trắng nõn đến gần như trong suốt, cắn nhẹ một cái, liền biến thành màu hồng xinh đẹp. Xuống chút nữa là xương quai xanh tinh tế bị chiếc áo lông thật dày che lại, Tống Trạch phối hợp giơ cao tay, để Lâm Kính Tổ cởi áo lông ra, gương mặt thanh tú đỏ đến sắp ra máu. Lâm Kính Tổ thấy Tống Trạch cắn môi, đau lòng muốn chết: Ai da, cắn như vậy nhỡ rách môi thì sao? Nhanh chóng đưa miệng tới, tách ra đôi môi nhỏ xinh rồi xâm chiếm vào khoang miệng, ừm, thật ngọt.

Trong phòng bật ra tiếng thở dốc khả nghi, đôi mắt Tống Trạch ngập nước, mơ mơ màng màng:

“Lâm Kính Tổ… đừng…”

Lâm Kính Tổ hôn lên đó, không biết xấu hổ liếm đi lệ nơi khóe mắt cậu:

“Có gì đâu chứ, không phải cậu thực thoải mái sao?”

Ngón tay khẩy khẩy, thứ trắng nõn tuyệt đẹp trong lòng bàn tay dần chuyển sang màu phấn hồng, bị khi dễ đến nỗi ngẩng đầu lên. Lâm Kính Tổ lấy lòng kéo tay Tống Trạch qua:


“Cậu cũng sờ tớ được không?”

Tống Trạch mơ hồ hừ một tiếng, mặt đỏ như tôm bị luộc chín. Lâm Kính Tổ nói nhỏ bên tai cậu, phía sau có thêm một cái đuôi chó sói phe phẩy qua lại:

“Có gì đâu phải ngại, lúc ba tuổi cậu cũng thấy nó rồi, hồi tớ nằm viện cậu không phải cũng – ai da!”

Ngực bị người kia thẹn quá hóa giận đánh một cái, hai người đánh thành một đoàn. Đánh một hồi thì bóng dáng của quần áo cũng biến mất hết, Lâm Kính Tổ nằm đè trên lưng Tống Trạch, thứ đen đen tráng tráng giữa hai chân cương cứng đâm vào eo Tống Trạch, Tống Trạch suy yếu mắng:

“Cậu dám vào tới liền – ưm…”

Còn chưa mắng xong, thứ đó đã không báo trước mà xông vào, Lâm Kính Tổ như một đứa nhỏ ôm chặt eo Tống Trạch không chịu buông tay, dán sát vào tai cậu khẽ nói:

“Tống Trạch —-”

Trán Tống Trạch đầy mồ hôi, cắn răng mắng:

“Cậu là đồ dã man.” Kéo bàn tay của Lâm Kính Tổ đang đặt trên lưng mình, bắt nó ngoan ngoãn nằm trên giường, sau đó luồn các ngón tay mình vào ngón tay Lâm Kính Tổ, dùng sức siết thật chặt. Lâm Kính Tổ đẩy đẩy lên trước, môi hôn lên cái cổ đã đầy dấu đỏ hồng.

Chiếc giường theo sự lay động mà lắc lư phát ra tiếng kẽo kẹt, Tống Trạch nằm dưới thân Lâm Kính Tổ phát ra tiếng rên rĩ như mèo con, khe khẽ mà nóng bỏng, như đang khống chế thứ gì đó, Lâm Kính Tổ nghe đến máu toàn thân đều chạy thẳng lên não, không thể khống chế sức của mình nữa —

“Ưm a ~~~~~”

Chim hỉ thước ngoài cửa sổ hót lên một tiếng vang dội, dùng hai cánh che lại đôi mắt mình, chớ nhìn điều bậy nha chớ nhìn điều bậy.

Thứ đáng ghét đang tra tấn trong cơ thể run lên, Tống Trạch lập tức cảm giác có chất lỏng dinh dính bắn vào trong, nong nóng âm ẩm chảy xuống bắp đùi. Cậu oán hận cắn lên tay hắn:

“Lâm Kính Tổ cậu chết chắc rồi.”


Lâm Kính Tổ vui sướng cười đến đáng đánh: “Chết thì chết.”

Kỳ nghỉ đông này Lâm Kính Tổ thường xuyên chạy đến nhà giáo sư Tống, nói là phải thi lên năm bốn, muốn Tống Trạch dạy học. Lão Lâm uống viên thuốc bảo vệ tim mạch, hừ một tiếng:

“Bây giờ mới biết theo Tống Trạch người ta học là tốt sao? Đúng là thằng nhóc không có tiền đồ.”

Ầm một tiếng đóng cửa phòng, ngẫu nhiên lại có tiếng đá ghế trong phòng Tống Trạch truyền ra, cô Vương ngồi ở phòng khách xem báo chỉ biết lắc đầu:

“Nhiều năm như vậy mà không ngại mệt, đôi tiểu oan gia này!”

Lúc Lâm Kính Tổ ôm bài tập đi ra khỏi phòng Tống Trạch thì mặt mày hớn hở nói:

“Giáo sư Tống và cô Vương, cháu về trước ạ!”

Cô Vương hô to với người trong phòng:

“Tống Trạch, sao không ra tiễn người ta?”

Tống Trạch bên trong hừ một tiếng:


“Cậu ta gảy chân hay mù mắt? Tự mình không biết đi à.”

Lâm Kính Tổ nở nụ cười rộng lượng với cô Vương:

“Không sao. Cháu tự về là được.”

Tống Trạch nằm trong phòng ôm chăn hờn dỗi, Lâm Kính Tổ đúng là đồ dã man, eo như bị cậu ta làm đến muốn gãy đôi, lần sau cậu ta mà qua nữa, tuyệt đối không cho cậu ta vào phòng!

Mọi người phát hiện mùi thuốc súng giữa Tống Trạch và Lâm Kính Tổ ngày càng nồng nặc, lúc gặp mặt trên đường Tống Trạch vừa thấy Lâm Kính Tổ thì không thèm nói gì, trực tiếp nắm áo Lâm Kính Tổ mà đánh, Lâm Kính Tổ vừa trốn cái nắm tay kia vừa la to:

“Tống Trạch cậu là đồ lòng dạ hẹp hòi! Không phải tối qua tớ đã… ai da! Đã làm… Ai da da!”

Bé nhi đồng hai tuổi được bà nội bế trong lòng, mở to mắt nhìn hai bóng người đang dây dưa trên mặt cỏ, vươn tay giật nhẹ góc áo của bà nội hỏi nhỏ:

“Bà ơi, cái gì là tiểu oan gia?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận